Quỷ Thập nheo mắt gật đầu, vẻ non nớt còn sót lại trên gương mặt lập tức tan biến, thay vào đó là sát khí lạnh lẽo, âm trầm đã sớm quen thuộc trong đêm tối, lặng lẽ tản ra xung quanh.
Mũi chân khẽ điểm, thân ảnh hắn phóng vút lên mái nhà chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Quỷ Tam thì lập tức làm ra vẻ hốt hoảng, nhanh chóng đ-ánh xe ngựa lao ra khỏi ngõ nhỏ.
Bên kia đường, trong một chiếc xe ngựa khác.
Ngô Hạo nhìn chiếc xe ngựa của Hoa Mộ Thanh phóng đi, cười hề hề hai tay không ngừng xoa vào nhau, vẻ mặt đầy kích động.
Hắn vội vàng quay sang nói với xa phu: “Đi mau!”
Xa phu vung roi ngựa, chiếc xe ngựa xa hoa phô trương lập tức lộc cộc lăn bánh rời khỏi nơi đó.
Phía sau, Hàm Thúy mặc bộ y phục vải thô, cải trang thành phụ nhân nhà nông, lặng lẽ bám theo.
Xe ngựa của Ngô Hạo không đi xa, mà rẽ thẳng vào con phố Kim Lâu tiến vào hậu viện của một tiệm chuyên bán y phục nữ nhân.
Tiệm này là do Ngô gia lén mở sau lưng tộc họ, không có mấy người biết được.
Ngô Hạo vừa bước xuống xe, liền kéo vạt áo mặt mày hớt hải lao thẳng về phía xưởng may mẫu ở phía sau!
“Rầm!”
Cửa bị hắn đẩy mạnh, khiến chủ tớ bên trong giật mình quay lại nhìn.
Ngô Hạo vừa ngẩng đầu, đã thấy mỹ nhân tuyệt sắc tựa thiên tiên kia, đôi mày cong cong, ánh mắt long lanh nước nhìn về phía hắn.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, đã khiến nửa thân thể hắn mềm nhũn!
Đầu óc hắn choáng váng vì kích động.
Hắn lảo đảo bước nhanh vào trong, cười nói: “Hoa tiểu thư, còn nhớ tại hạ không?”
Tố Cẩm đứng bên cạnh khẽ cau mày, tay nắm chặt gói bột thuốc phòng thân mà Lâm Tiêu đã đưa nàng, chỉ cần rắc một chút bột này lập tức có thể khiến tên cầm thú háo sắc này đau đớn thối rữa cả người!
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhìn Ngô Hạo: “Ngô công tử?”
Ngô Hạo mừng rỡ khôn xiết, không ngờ mỹ nhân tuyệt sắc này lại nhớ tới hắn!
Hắn kích động đến mức choáng váng cả đầu óc.
Hắn định lao tới, nhưng lại chợt nhớ đến thân phận Đề Đốc Cửu Môn sau lưng nàng, cùng với quan hệ thân thiết giữa nàng và Ngô Trân nên vừa bước được hai bước thì hắn lại dừng lại.
Hắn bày ra bộ dạng nho nhã lễ độ, chắp tay thi lễ với Hoa Mộ Thanh: “Tại hạ thật sự là tam sinh hữu hạnh, được tiểu thư nhớ tên. Tại hạ chính là Ngô Hạo, xin kính cẩn vấn an tiểu thư.”
Thân hình lùn tịt, béo lùn, mặt mày gian xảo, ánh mắt láo liên, vẻ mặt thì sốt sắng đầy d-ục vọng.
Ấy thế mà hắn vẫn cố bày ra bộ dáng lịch sự nhã nhặn, chỉ khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Hoa Mộ Thanh khẽ liếc hắn, nụ cười như có như không, giọng nói lại mềm mại đến mức như nhỏ nước: “Không biết Ngô công tử cho người cư-ỡng ép đưa ta đến đây, là có mục đích gì?”
Ngô Hạo vội vàng cười nói: “Là tại hạ đã đường đột với giai nhân, trong lòng vô cùng áy náy. Thật sự là, tại hạ đã ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, ngày đêm nhung nhớ gần như phát cuồng, hôm nay đột ngột gặp lại thực sự không thể kiềm chế, trong phút bốc đồng mới sai người mời tiểu thư đến đây ngồi một lát. Chắc là bọn hạ nhân không hiểu rõ ý của tại hạ, mạo phạm đến tiểu thư, xin tiểu thư ngàn vạn lần thứ lỗi, tại hạ xin dập đầu tạ lỗi tiểu thư tại đây.”
Tố Cẩm nghe hắn nói mà suýt nữa nôn ra, nắm chặt gói thuốc trong tay chỉ chờ Hoa Mộ Thanh ra lệnh một tiếng lập tức sẽ phế luôn cái miệng chuyên nói lời bẩn thỉu này của hắn!
Nhưng sắc mặt Hoa Mộ Thanh vẫn không đổi, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy. Ngô công tử mến mộ tiểu thư nhà ai, liền có thể bất chấp danh tiết, trong sạch của người ta tùy tiện bắt người đi nơi khác, tự tiện ở riêng một mình như vậy sao?”
Sắc mặt Ngô Hạo khựng lại, nhìn Hoa Mộ Thanh, sau đó gượng cười: “Tiểu thư nói vậy là nặng lời rồi, tại hạ thật lòng thích Hoa tiểu thư …”
Chưa kịp nói xong, đã bị Hoa Mộ Thanh ngắt lời: “Chỉ vì trong lòng vui thích, liền có thể tùy tiện bắt ta đến đây sao? Trong mắt ta, Ngô công tử, e là trong lòng mang ý đồ bất chính rồi!”
Ý đồ vốn còn định giả bộ nho nhã, bị Hoa Mộ Thanh vạch trần không chút lưu tình.
Khuôn mặt Ngô Hạo lập tức trở nên khó coi, nụ cười gượng gạo cũng không giữ được, sắc mặt trở nên u ám nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh.
Khuôn mặt ấy, một khuôn mặt có thể khiến bất cứ nam nhân nào cũng mê mẩn, đúng là câu hồn đoạt phách đến khó tin!
Hắn lại cố nặn ra một nụ cười xấu xí, vẻ đắc ý hiện rõ: “Nếu Hoa tiểu thư đã hiểu rõ, vậy Ngô mỗ cũng không cần vòng vo nữa.”
Hắn ngẩng đầu, tiến lên hai bước làm ra vẻ ngông cuồng: “Nếu Hoa tiểu thư biết điều, hôm nay ngoan ngoãn theo ta, bằng không thì hôm nay nàng cũng đừng hòng bước ra khỏi cửa này mà còn phải chịu khổ, chi bằng sớm biết điều còn hơn!”
Hoa Mộ Thanh nhìn gương mặt đắc ý, ngông cuồng coi đó là lẽ dĩ nhiên của hắn, khẽ cười lạnh: Ngô công tử không sợ phủ Đề Đốc Cửu Môn và Ngô Trân sẽ đến tìm ngươi tính sổ sao?”
“Bọn chúng thì là cái thá gì!”
Ngô Hạo cười lớn, không kiêng nể gì: “Hoa tiểu thư chắc chưa biết, hiện giờ ta đang làm việc cho Khang Vương điện hạ! Khang Vương, nàng biết không? Sau này chính là người đó!”
Hắn làm động tác chắp tay, ngửa mặt về phía trên đầy ngụ ý.
“Nếu Hoa tiểu thư biết điều, ngoan ngoãn theo ta đợi sau này ta theo điện hạ một bước lên mây, nếu nàng hầu hạ ta cho tốt, tự nhiên cũng có lợi cho nàng. He he…”
Nói rồi, hắn vươn tay về phía Hoa Mộ Thanh.
Chưa kịp chạm vào, tay hắn đã bị Tố Cẩm vung một cái tát hất ra.
Ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hắn trừng mắt giận dữ nhìn Tố Cẩm, quát lớn: “Người đâu, mau bắt ả tiện tì này cho ta…”
Chưa kịp nói hết câu, Hoa Mộ Thanh đã cất giọng: “Tương lai của Khang Vương điện hạ thế nào, ta không rõ. Nhưng Ngô công tử, ngươi dựa vào việc hiện giờ làm chó cho Khang Vương mà dám ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không sợ càn rỡ quá mức, để di trượng của ta làm ầm lên tận chỗ bệ hạ, lúc đó Khang Vương điện hạ cũng không bảo vệ nổi ngươi sao?”
Ngô Hạo sững người, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới khả năng đó.
Nhưng vốn quen thói cậy mạnh hi-ếp yếu, hắn nhanh chóng cười nham hiểm: “Thì đã sao! Hôm nay ta cứ muốn cư-ỡng ngươi đấy! Với thân phận của ngươi, cho dù chuyện này ầm ĩ ra ngoài thì sao? Đến lúc đó còn có ai dám lấy ngươi nữa? Ngươi cuối cùng cũng chỉ có thể hầu hạ một mình ta thôi! Ầm ĩ lên ta cũng chẳng sợ!”
“Súc sinh!”
Tố Cẩm tức đến suýt nghẹt thở! Nàng làm sao có thể chịu nổi khi nghe kẻ khác sỉ nhục Hoa Mộ Thanh như vậy.
Nàng siết chặt túi thuốc trong tay, định ném thẳng vào tên khốn kiếp kia!
Lại nghe Hoa Mộ Thanh cười lạnh: “Vậy sao? Thì ra ý của Ngô công tử là như vậy. Để thanh danh của ta bị hủy hoại trong tay ngươi, như thế, ta sẽ bị trói buộc mãi vào ngươi?”
Ngô Hạo càng thêm đắc ý, cười khẩy: “Hừ! Muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm! Đã rơi vào tay ta, ngươi còn tưởng mình có thể nguyên vẹn rời khỏi đây sao? Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu lại mang theo con, thật cho rằng Tống đại nhân và nha đầu quỷ quyệt Ngô Trân kia thật lòng đối xử tốt với ngươi à? Hừ, chẳng qua cũng chỉ là chờ giá để bán đi thôi!”
Vừa nói, hắn vừa bước về phía Hoa Mộ Thanh: “Nếu ngươi còn chút thông minh, nên hiểu rõ, gia để mắt tới ngươi đó là cơ hội của ngươi. Nếu ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến ngày gia được phong hầu bái tướng, còn có thể cho ngươi một tiểu viện dưỡng thân…”
Cuối cùng, Tố Cẩm cũng không nhịn được nữa, nàng vung tay lên.
Ban đầu, Ngô Hạo sững người chưa kịp hiểu thứ trắng xóa trước mắt là gì nhưng ngay sau đó liền cảm thấy đôi mắt như bị thiêu đốt!
Tố Cẩm kéo Hoa Mộ Thanh lùi liên tiếp về phía sau.
Ngay sau đó, dưới lớp bột thuốc, Ngô Hạo bỗng gào lên một tiếng thảm thiết!
“A!!!”
Đám gia nhân đứng canh bên ngoài giật mình hoảng sợ, vội vàng chen nhau xông vào, liền trông thấy Ngô Hạo ôm mặt, quỳ rạp dưới đất, không ngừng gào thét đau đớn!