Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 591

 
Mấy người hầu xung quanh giật mình, vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy. Đến khi hắn ngẩng đầu lên, ai nấy đều kinh hoàng phát hiện, trong đôi mắt hắn, má-u đang rỉ ra như lệ!

Cảnh tượng kinh hoàng khiến đám người vội vàng lùi về sau.

Ngô Hạo gào lên khàn khàn như dã thú: "Bắt lấy hai ả tiện nhân đó cho ta! Gi-ết chúng! Gi-ết ch-ết chúng!"

Mấy tên hạ nhân nhìn nhau, rồi lập tức xắn tay áo, lao về phía Hoa Mộ Thanh và Tố Cẩm.

Tố Cẩm nhanh chóng chắn trước người Hoa Mộ Thanh, bảo vệ nàng.

Một tên hạ nhân đưa tay vòng qua bên hông, thẳng tay chộp vào ngự-c Hoa Mộ Thanh.



Tố Cẩm tức giận đến đỏ bừng đôi mắt, vớ lấy cây kéo làm may đặt trên bàn không chút do dự đ-âm thẳng tới!

Chỉ tiếc, cú đ-âm đó lại trượt!

Tên kia nhanh nhẹn né người ra sau, rồi tung chân đá mạnh vào chân Tố Cẩm.

Tố Cẩm loạng choạng ngã về phía trước, phía sau lại có hai tên hạ nhân khác nhào tới, định bắt lấy Hoa Mộ Thanh.

Ngay lúc bàn tay của chúng sắp chạm tới người nàng.

Vù!!

Một luồng kình phong mạnh mẽ từ ngoài cửa đột ngột ập tới.

Gió cuốn dữ dội, cuộn tròn thành thế, quét mạnh về hai phía mấy tên hạ nhân kia bị thổi bay ra ngoài, như diều đứt dây!

"Rầm! Rầm!"

Âm thanh va đập nặng nề vang lên khắp phòng, từng tên đập mạnh vào tường ngã xuống đất không kịp kêu một tiếng ch-ết ngay tại chỗ!

Hoa Mộ Thanh quay đầu lại, đã thấy một bóng người cao lớn, trường bào tím nhạt phủ ánh sáng yêu dị từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Hắn đá văng Ngô Hạo đang quỳ rạp ở cửa, rồi thẳng bước đến trước mặt nàng.

Nàng bật cười khẽ, ném cây kéo trong tay đi.

“Cạch!” một tiếng nhẹ vang lên.

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày.

Phía sau, Ngô Hạo vẫn nhắm mắt, không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng lại cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi lạnh lẽo như địa ngục.



Bị đá thêm một cú, hắn bắt đầu hoảng loạn, hét lên: "Người đâu? Người đâu cả rồi?! Ch-ết hết rồi sao?! Mau ra đây! Là đứa nào! Là đứa tiện nhân nào dám đ-ánh lén gia gia từ sau lưng?!"

"Quỷ Tam."

Giọng Mộ Dung Trần vang lên, nhẹ nhàng, sâu như gió đêm lại lạnh lẽo như sương tuyết đầu đông, khiến bao kẻ ở Long Đô từng nghe qua đều hồn phi phách tán.

Ngô Hạo toàn thân run rẩy, sững người.

Hắn theo bản năng nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ nghe giọng nói lạnh đến tê xương ấy vang lên như đang tán gẫu bình thường: "Đi, cắt lưỡi hắn. Gửi về cho Khang Vương điện hạ."

Lúc này Ngô Hạo mới sực tỉnh, là Thầnn Vương! Mộ Dung Trần!

Toàn bộ Long Đô, chỉ có một người duy nhất có thể vừa nhã nhặn vừa âm hiểm nói ra những lời đáng sợ đến vậy.

Sắc mặt Ngô Hạo lập tức tái nhợt như giấy, run bần bật như cầy sấy, bò lê dưới đất, hướng về phía tiếng nói mà dập đầu van xin: "Vương gia, thần sai rồi! Thần sai rồi! Xin người tha mạng, tha cho tiểu nhân một con đường sống! Là… là do Khang Vương điện hạ sai khiến tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là… chỉ là…"

“Vậy nên ngươi mới có gan… ngay cả nữ nhân của bổn vương cũng dám mơ tưởng?” - Mộ Dung Trần lạnh lùng cười khẩy.

Ngô Hạo ngẩn người.

Hoa Mộ Thanh… là nữ nhân của Mộ Dung Trần?!



Sao… sao có thể như vậy được?!

Ngay sau đó, hắn chợt nhớ lại một vài tin đồn mình từng nghe thoáng qua, nói rằng Mộ Dung Trần vì một nữ nhân mới dám cùng Đế Cực trở mặt, khiến cục diện vốn yên ổn của Long Đô bị xé rách một cách triệt để.

Nữ nhân đó… chẳng lẽ chính là Hoa Mộ Thanh?!

Ngô Hạo như bị sét đ-ánh, ch-ết sững nhưng rồi trong đầu xoay chuyển, lập tức gào lên: “Vương gia! Đúng, đúng vậy! Thần là nghe theo lệnh của Khang Vương điện hạ! Chính ngài ấy biết Hoa tiểu thư là người của ngài, nên mới sai thần ra tay để bắt nàng làm con tin, dùng làm lợi thế ép ngài nhượng bộ!”

“Vương gia, cầu xin ngài tha mạng! Thần chỉ là nghe lệnh làm việc thôi!”

Vừa nói, má-u từ đôi mắt Ngô Hạo chảy xuống, trét loang đầy mặt khiến bộ dạng hắn vừa xấu xí vừa kinh tởm.

Trên mặt Mộ Dung Trần hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, ánh mắt như nhìn rác rưởi đang định mở miệng nói gì đó thì Hoa Mộ Thanh bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, liếc nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia như nói rõ: ‘Ta không phí công diễn cả màn kịch này chỉ để chàng đứng đây thở! Cơ hội phản đòn Khang Vương ta đã dâng đến tận miệng, chẳng lẽ còn không nhân đó ra tay dạy hắn một bài học đích đáng?!’

Ngô Hạo giờ là tay chân của Khang Vương, dù không biết toàn bộ bí mật nhưng những chuyện vụn vặt liên quan chắc chắn vẫn nắm được chút ít thông tin.

Khang Vương dám ngang nhiên sai hắn đến Hồi Xuân Đường cư-ớp nhân sâm, phần lớn cũng vì thân phận của hắn và cả mối quan hệ dây mơ rễ má với nội các đại học sĩ.

Nếu lúc đó Mộ Dung Trần lấy cớ chỉ vì một củ nhân sâm mà ra tay với Ngô Hạo, thì Khang Vương lập tức sẽ có cơ hội công kích hắn.



Một là vu hắn bất hiếu bất kính, không chịu dâng nhân sâm để chữa bệnh cho lão nhân trong cung, danh tiếng tất sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Hai là, Ngô Hạo là thân thích của đại học sĩ nội các, vậy mà chỉ vì một củ nhân sâm mà bị Mộ Dung Trần thẳng tay xử lý điều này sẽ khiến triều đình cho rằng hắn coi thường bá quan, tùy tiện gi-ết người làm việc tàn bạo.

Một khi mất lòng dân và lòng người trong triều, thì con đường đến ngôi vị hoàng đế của Mộ Dung Trần coi như tuyệt vọng.

Không thể không thừa nhận, chiêu này của Khang Vương, tuy thô bạo nhưng lại hiểm độc đến tận xương tủy.

Dù Mộ Dung Trần chọn hướng nào, cũng đều phải chịu tổn thất lớn.

Nhưng Hoa Mộ Thanh, ngay khi phát hiện bị Ngô Hạo theo dõi, nàng lập tức nghĩ ra cách đập tan cục diện gọng kìm này tự mở ra một con đường sống giữa thế bí.

Chính là… khiến Ngô Hạo quỳ gối dưới chân Mộ Dung Trần, cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.

Cây thương của Khang Vương lần này đã mất mũi nhọn, tự nhiên chỉ còn là vũ khí phế bỏ.

Âm mưu của Cảnh Hạo Khang, theo đó, bị phá tan hoàn toàn.

Cho nên bây giờ, chỉ cần Mộ Dung Trần gật đầu một cái sai Ngô Hạo làm con chó đi cắn ngược chủ cũ là Cảnh Hạo Khang, thì kế hoạch này coi như đại công cáo thành.

Ai ngờ, khi Hoa Mộ Thanh còn đang liếc mắt ra hiệu, thì bên kia Mộ Dung Trần lại khẽ nhướn mày, liếc nhìn nàng cười như không cười, lười nhác nói: “Thôi vậy, không cần cắt lưỡi nữa.”

Ngô Hạo mừng rỡ ra mặt.

Hoa Mộ Thanh cũng nhẹ nhõm thở phào, nàng còn tưởng tên này nhất thời hứng chí sẽ phá hỏng cả tính toán khổ công của nàng.

Không ngờ, ngay sau đó, lại nghe Mộ Dung Trần thản nhiên cất lời: “Vậy thì mó-c luôn hai con mắt hắn, mang tặng Cảnh Hạo Khang.”

Ngô Hạo ch-ết sững tại chỗ.

Hoa Mộ Thanh lập tức trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần đầy tức giận.

Mà hắn lại làm như không thấy, môi khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt lại lạnh đến thấu xương: “Báo với Cảnh Hạo Khang, con chó hèn hạ của hắn dám nhìn người không nên nhìn, bổn vương đã thay hắn xử lý. Lần sau nếu còn như vậy, bổn vương không ngại đích thân đến dạy dỗ luôn chủ của con chó đó.”



“Điện hạ tha mạng! Điện hạ! Thần biết sai rồi! Thật sự không có ý gì với Hoa tiểu thư mà, xin tha mạng… A a a a!!!”

Ngô Hạo bị lôi ra ngoài sân, tiếng thét thảm thiết vang lên ngay sau đó.

Âm thanh gào rú ấy chói tai đến mức khiến Hoa Mộ Thanh cũng khẽ nhíu mày, còn Tố Cẩm bên cạnh thì sắc mặt tái nhợt vài phần.

Lúc này, Quỷ Nhị đứng ngoài cửa hỏi: “Vương gia, vậy người này xử lý thế nào ạ?”

Mộ Dung Trần khẽ vuốt tay dọc theo chiếc áo đơn nữ giới còn đang may dở trên bàn, môi nở nụ cười mỉa mai: “Cứ ném cả hắn cùng hai con mắt đến trước cửa phủ Cảnh Hạo Khang.”

Quỷ Nhị gật đầu lĩnh mệnh, chuẩn bị xoay người đi thì thoáng nhìn sắc mặt đầy tức tối của Hoa Mộ Thanh.

Hắn do dự một chút, rồi cố ý nói: “Vương gia, có cần báo tin cho Khang Vương một tiếng không? Nô tài của hắn, được hắn ngầm cho phép, mới dám động vào người không nên động, kết cục mới thảm như vậy. Để hắn sau này dạy dỗ đám thuộc hạ cho cẩn thận, nếu còn dám chạm vào người không nên chạm, thì đừng trách chúng ta không khách khí?”

Không màng đến hoàn cảnh khó khăn của bản thân, chỉ vì nàng bị uất ức một chút mà đã dùng cách tàn nhẫn và đẫm má-u như vậy để trút giận thay nàng!

Quỷ Nhị liếc nhìn sắc mặt của Hoa Mộ Thanh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thu lại ánh mắt, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo như quỷ của Mộ Dung Trần đang liếc sang.

Hắn hoảng sợ, vội vàng rụt cổ lại.

Liền nghe Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói: “Lắm lời.”

Quỷ Nhị cười cười, khom người lui xuống.

Mộ Dung Trần liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi đưa tay ra.

Hoa Mộ Thanh khẽ mím môi, bước tới đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay hắn.

Cái lạnh thấm vào tận da thịt.

Mộ Dung Trần liếc xuống bàn tay gần như không còn chút nhiệt độ của nàng, trong đầu chợt nhớ đến lời Lâm Tiêu từng nói.



Một lát sau, khóe môi hắn hơi cong lên siết chặt tay nàng, rồi dẫn Hoa Mộ Thanh rời khỏi xưởng may âm u ấy.

Tố Cẩm vui vẻ đi theo sau.

Ra khỏi tiệm may, vừa định bước lên xe ngựa thì thấy Quỷ Tam ở bên cạnh khẽ lắc đầu với nàng.

Nàng hiểu ra, khẽ cười rồi cùng Quỷ Tam ngồi xuống bậc xe bên ngoài.

Xe bắt đầu lăn bánh, đột nhiên nàng cảm nhận được một ánh mắt khó chịu đang dõi theo mình. quay đầu nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì cả.

Tố Cẩm nghi hoặc nhíu mày, Quỷ Tam vừa đ-ánh xe vừa liếc nhìn nàng: “Sao vậy?”

Tố Cẩm lại đưa mắt nhìn hai bên đường, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu.

Cách đó không xa, trong một góc hẻm khuất.

Hàm Thúy dựa lưng vào tường, gương mặt tràn ngập căm hận trong tay siết chặt con d-ao găm tẩm độc giấu trong tay áo, ánh mắt đầy không cam lòng!

Bất chợt, phía sau vang lên tiếng cười: “Vị cô nương này… chẳng phải là ma ma từng hầu hạ bên cạnh Lục Công Chúa đó sao?”

Hàm Thúy giật mình quay phắt lại, theo phản xạ lập tức vung d-ao đ-âm tới.

Nhưng lại bị một nam nhân trông thô kệch, vẻ mặt còn có chút chất phác bên cạnh dễ dàng chặn lại.

Hàm Thúy kinh hoảng, sững người.

Chỉ thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt chất phác, nở nụ cười hiền lành: “Chủ nhân nhà ta muốn mời cô nương một chén trà, mong cô nương nể mặt.”

Hàm Thúy khẽ nhíu mày, không muốn đồng ý nhưng lại nghe nam nhân kia nói tiếp: “Chủ nhân ta nói, mục đích của người và cô nương giống nhau. Người của chủ nhân đã sắp xếp sẵn bên cạnh hai kẻ đó. Hơn nữa, vị Bàng công tử mà cô nương từng đưa tới, chủ nhân cũng biết rõ tung tích. Nếu cô nương còn có giá trị, chủ nhân ta sẵn lòng giúp nàng tìm lại vị Bàng công tử ấy.”

Sắc mặt Hàm Thúy thay đổi liên tục.

Cuối cùng, nàng thu lại con d-ao găm, liếc nhìn nam nhân kia.

Hắn mỉm cười, xoay người rời đi.



Hàm Thúy chau mày, rồi cũng bước theo sau.
__

Bên trong chiếc xe ngựa chật hẹp.

Ban đầu, chỉ có Hoa Mộ Thanh và Tố Cẩm ngồi thì vừa vặn thoải mái nhưng giờ lại bất ngờ có thêm Mộ Dung Trần, thân hình cao lớn, chân dài, ngồi xuống một cách lười biếng liền chiếm gần hết chỗ.

Hoa Mộ Thanh chỉ còn cách ôm một chiếc gối mềm, co người lại len sang một bên quan sát sắc mặt hắn.

Đôi mắt hắn khẽ khép, một tay chống khuỷu lên chiếc bàn thấp, đỡ lấy cằm. Dường như đang ngắm nhìn những hoa văn tinh xảo phức tạp trên mặt bàn, cũng tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Môi mỏng khép lại, gương mặt nghiêng lạnh lùng, toát ra vẻ xa cách.

Hoa Mộ Thanh nhất thời thật sự không nhìn ra được, rốt cuộc lúc này hắn đang mang tâm trạng gì.

Nghĩ đến chuyện đêm qua Mộ Dung Trần cứ bám riết không buông, lại còn vương vấn mãi chuyện cũ, nàng cũng phải rất vất vả mới lảng tránh qua được.

Bây giờ, nếu hắn lại nổi giận thêm lần nữa, e rằng nàng khó lòng đối phó nổi.



Suy nghĩ một lúc, nàng quyết định chủ động thử thăm dò phản ứng của hắn. Bằng không, cứ để mặc hắn nắm hết quyền chủ động thế này, thật sự không phải phong cách của Hoa Mộ Thanh.

Nàng khẽ hắng giọng, mấp máy môi, nhẹ giọng gọi: “Ừm… Trần ca ca?” 

 
Bình Luận (0)
Comment