Hàng mi đen dài của Mộ Dung Trần vốn đang rũ xuống, bỗng khẽ rung lên.
Hắn từ từ mở mắt, cằm vẫn tựa trên tay nhưng gương mặt hơi nghiêng sang một bên, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh bên cạnh.
Thấy hắn cuối cùng cũng có phản ứng, Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao không lợi dụng Ngô Hạo?”
Vừa dứt lời, nàng liền thấy khóe mắt Mộ Dung Trần hơi cụp xuống hiện lên một nụ cười khinh miệt.
Hắn lạnh lùng cười nhạt: “Tại sao lại nghĩ rằng bổn vương sẽ hợp tác với nàng để lợi dụng cái thứ chó má ấy?”
Hoa Mộ Thanh khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không hợp tác? Đối với cục diện bế tắc hiện giờ, Ngô Hạo rõ ràng là một điểm đột phá rất tốt…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Trần bất ngờ ngồi thẳng dậy.
Hành động đó khiến Hoa Mộ Thanh giật mình, tròn mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy hắn chậm rãi nghiêng người, từng bước tiến sát về phía nàng.
Nàng hơi hoảng, vội ôm chặt lấy chiếc gối mềm, co người lùi vào góc.
Cuối cùng, không còn đường để lùi nữa, đành ngẩng đầu lên: “Chàng làm gì vậy? Có gì thì nói đàng hoàng, sao lại làm ra cái vẻ dọa người thế này?”
Mộ Dung Trần lại chẳng thèm để ý, ngược lại còn đưa tay bóp cằm nàng buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn giọng lạnh như băng: “Dọa người? Nàng đã từng thấy bộ dạng thật sự đáng sợ của bổn vương chưa?”
Hoa Mộ Thanh cau mày, đưa tay đẩy hắn ra: “Chưa thấy thì sao? Ta cũng không muốn thấy chàng như thế này, buông ta ra, ta…”
“Nàng không muốn thấy?”
Mộ Dung Trần lại càng ép sát, không chịu buông: “Nếu đã không muốn thấy, vậy tại sao còn làm ra chuyện chọc giận bổn vương?”
Trong lòng Hoa Mộ Thanh chùng xuống, quả nhiên, hắn đang giận thật rồi.
Nàng cắn môi: “Ta chỉ muốn giúp chàng thôi mà…”
“Giúp ta?”
Mộ Dung Trần cười lạnh: “Bổn vương cần nàng làm mấy chuyện đó sao? Hử?”
Bị giọng điệu của hắn chọc giận, Hoa Mộ Thanh cũng ngẩng đầu, trừng mắt: “Được! Là ta sai! Ta không nên tự cho mình thông minh, muốn dùng nhan sắc của mình để dụ tên háo sắc kia mắc câu, chỉ để tìm cơ hội phá vỡ cục diện bế tắc này, lại chọc chàng không vui. Là ta sai… ưm!”
Chưa kịp nói hết câu, môi nàng đã bị hắn cắn chặt lấy.
Đồng tử Hoa Mộ Thanh co lại, giơ tay lên định đ-ánh hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ tay, rồi đẩy ngã về phía sau.
Nàng cứ nghĩ đầu sẽ đậ-p mạnh vào vách cứng của xe ngựa, nhưng sau gáy lại chạm phải một thứ mềm mại.
Hóa ra là bàn tay của Mộ Dung Trần đỡ ở phía sau.
Trong lòng nàng mềm ra một chút, nhưng môi lại đau nhói.
Tên này… lại đang cắn vào đầu môi nàng!
Tức giận, nàng giơ chân đá hắn.
Mộ Dung Trần không kịp đề phòng, bị đá trúng, lông mày dài hơi nhíu lại nhưng ngay sau đó, hắn lại cúi đầu hung hăng cắn nàng thêm một cái.
Mùi má-u tanh lập tức lan đầy trong miệng hai người, đến lúc đôi môi bị giày vò mới chịu buông ra.
Khuôn mặt Hoa Mộ Thanh đỏ bừng như ráng chiều, chẳng rõ vì tức giận hay vì xấu hổ.
Nàng giơ tay, chộp lấy chiếc gối mềm bên cạnh, giận dữ nện thẳng vào hắn!
Mộ Dung Trần đưa tay đẩy gối sang một bên.
Hoa Mộ Thanh tức đến run người, trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận.
Nhưng lại thấy hắn, đôi môi dính má-u, đỏ tươi quyến rũ, tựa yêu mị quỷ dị, gương mặt càng thêm tà mị khó tả.
Tim nàng khẽ run lên.
Nàng vội quay mặt đi, đưa tay lau miệng vừa chạm vào môi thì đau nhói, nhíu mày biết ngay môi mình đã bị tên tai họa này cắn rách!
Thật sự tức ch-ết đi được!
Mộ Dung Trần nhìn dáng vẻ hơi chật vật của nàng, ngự-c đang nghẹn uất như được giải tỏa đôi chút.
Hắn khẽ l**m vệt má-u bên khóe môi, mỉm cười đầy tà ý.
Ung dung ngồi lại chỗ cũ, nhìn gương mặt ửng đỏ của Hoa Mộ Thanh, chậm rãi nói: “Kiều Kiều, nhớ lấy, từ nay về sau, bổn vương tuyệt đối… không cho phép nàng tự mình đem bản thân ra mạo hiểm nữa.”
Một tiếng “Kiều Kiều” khiến da đầu Hoa Mộ Thanh tê rần, đầu ngón tay cũng khẽ run lên.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái đầy bất mãn.
Mộ Dung Trần cong môi, ngắm nhìn dáng vẻ ấy của nàng: “Nếu còn lần sau… bổn vương sẽ cho nàng thấy bộ dạng thật sự lúc ta nổi giận.”
Hoa Mộ Thanh bĩu môi: “Ta chẳng sợ chàng đâu.”
Khoang xe nhỏ hẹp, dù nàng có lẩm bẩm giọng nhỏ đến mấy với thính lực của Mộ Dung Trần vẫn nghe rõ ràng.
Hắn cũng không vội, chỉ nhìn nàng khẽ cười: “Nàng cứ thử xem.”
Hoa Mộ Thanh lại liếc hắn một cái, trong lòng hậm hực nghĩ: ‘Đắc ý cái gì! Đợi đó, ta sẽ tìm cách lấy lại mặt mũi! Hứ!’
__
Lại nói về ngày hôm đó, Cảnh Hạo Khang mang gương mặt hớn hở trở về Vương phủ.
Trong tay hắn còn xá-ch theo một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là bộ trang sức hồng ngọc hắn đặc biệt xin từ chỗ Đức phi, vốn là thứ hắn đã hứa sẽ tặng cho Hà Lâm vài ngày trước.
Hắn đang dặn quản gia chuẩn bị thiếp mời gửi đến phủ Lễ bộ Thượng thư thì chợt nghe thấy hạ nhân hớt hải chạy tới báo: “Vương gia, không xong rồi!”
Cảnh Hạo Khang nhíu mày: “Có chuyện gì mà la lối om sòm thế! Không ra thể thống gì cả!”
Tên hạ nhân kia vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt hoảng loạn: “Vương gia, cửa hàng Kim Lâu mà trắc phi mở, đã bị cư-ớp rồi ạ!”
“Cái gì?!”
Cảnh Hạo Khang giật mình, chiếc hộp trên tay không cầm chắc, rơi choang xuống đất!
Bộ trang sức quý giá vô giá lập tức vỡ tung tóe trên sàn!
Đúng thật là họa vô đơn chí!
Cảnh Hạo Khang liếc mắt nhìn về phía bên kia, cũng chẳng kịp lo liệu gì, vội vàng bước nhanh ra ngoài: “Chuyện gì xảy ra vậy?! Kẻ nào lại dám to gan lớn mật như thế, dám cư-ớp bóc ngay dưới chân thiên tử? Người của Phủ Doãn Long Đô, Đề đốc Cửu Môn đâu hết rồi? Ch-ết cả rồi sao!!!”
Tiền thu vào từ tiệm vàng kia chiếm đến một nửa chi tiêu cả năm của phủ Khang Vương!
Nếu thực sự bị cư-ớp, phủ Khang Vương chẳng biết sẽ tổn thất đến mức nào!
Cảnh Hạo Khang cảm thấy như có má-u đang nhỏ từng giọt trong tim mình.
Đám gia nhân lảo đảo chạy theo phía sau, vừa th* d*c vừa bẩm: “Đám người đó tới rất nhanh, vừa vào cửa đã đ-ánh ngất chưởng quỹ và đám tiểu nhị, chỉ trong thời gian một tuần trà đã dọn sạch mọi thứ trong tiệm. Trước khi rời đi, còn…”
“Còn cái gì?!”
Cảnh Hạo Khang giận dữ quát.
Tên gia nhân co rúm người lại, nhưng không dám không nói: “Trước khi đi… bọn cư-ớp còn đập phá tan tành cả cửa tiệm!”
“Cái gì!!”
Đầu Cảnh Hạo Khang ong lên một tiếng, mắt tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững!
Gia nhân vội vàng nhào tới đỡ.
Nhưng hắn bị ông ta đạp mạnh sang một bên!
“Đi, gọi xe! Bổn vương phải đến xem, rốt cuộc kẻ nào dám coi trời bằng vung, dám cư-ớp tiệm của thân vương!”
Gia nhân lập tức chạy đi chuẩn bị xe.
Không ngờ, vừa chạy được mấy bước, lại có một quản gia ở ngoại viện hớt hải lao tới.
Sắc mặt ông ta cũng khó coi chẳng kém gì mấy người bên cạnh Cảnh Hạo Khang.
“Vương gia!!!”
Quản gia run rẩy giọng, lao đến trước mặt Cảnh Hạo Khang, mở miệng mà giọng đã lạc đi: “Bên ngoài, bên ngoài…”
“Lại chuyện gì nữa?!”
Thái dương của Cảnh Hạo Khang giật liên hồi, sắp nứt tung.
Quản gia liếc nhìn sắc mặt của hắn, nuốt nước bọt, giọng run run: “Cái… cái tên Ngô Hạo ấy… bị người ta mó-c mất hai con mắt, bây giờ đang bị ném ngay ngoài cổng phủ chúng ta!”
“!!!”
Cảnh Hạo Khang liên tục lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã ngửa, may có người đỡ kịp từ phía sau mới không ngã nhào ra đất.
Cảnh Hạo Khang giận đến trợn trừng mắt, quay sang quản gia quát lớn: “Ngươi nói cái gì? Ngô Hạo làm sao? Là ai làm chuyện đó!!”
Nhưng chưa kịp để quản gia lên tiếng, Cảnh Hạo Khang đã chợt phản ứng kịp, tức giận nói: “Mộ Dung Trần! Cái thứ nghiệt chủng đê tiện ấy, bổn vương chẳng qua chỉ xin hắn một củ sâm núi để Đức phi nương nương bồi bổ thân thể, mà hắn cũng dám đ-ánh gi-ết nô tài của bổn vương. Đi, vào cung! Lần này bổn vương muốn xem Hoàng Thượng còn có thể…”
Lời còn chưa dứt.
Quản gia lại run rẩy mở miệng: “Vương gia…”
Cảnh Hạo Khang khó chịu liếc nhìn hắn: “Còn chuyện gì nữa!”
Quản gia tái mặt nhìn Cảnh Hạo Khang, lắp bắp: “Ngô Hạo là… do quân giữ thành đưa đến. Họ nói… vì hắn ngang nhiên cư-ớp dân nữ nên mới bị mó-c mắ-t…”