Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 593

 
“Ngươi nói cái gì?! Cư-ỡng ép dân nữ à! Hắn cư-ớp ai mà đến mức bị mó-c cả mắt? Còn vương pháp nữa không đây!”

Cảnh Hạo Khang tức đến run người, hất tay đẩy mạnh tên hạ nhân đang đỡ mình ra.

Quản gia cũng hoảng loạn, bất lực nói: “Chuyện này… binh lính giữ thành cũng không nói rõ, chỉ bảo là Ngô Hạo phạm pháp nhưng vì hắn cứ một mực nói mình làm việc cho Vương gia nên mới dẫn hắn đến tìm Vương gia hỏi rõ, đồng thời… mời Vương gia cùng đến Đại Lý Tự một chuyến.”

“Vớ vẩn!”

Đường đường là một thân vương, sao có thể sai người đi cư-ỡng đoạt dân nữ!

Cảnh Hạo Khang cảm thấy đầu mình sắp n-ổ tung, rõ ràng hắn đã bị cuốn vào một âm mưu bất ngờ, mà lúc này hắn lại hoàn toàn không có chuẩn bị ứng phó!



Gương mặt hắn tái xanh, giậm mạnh chân rồi lao thẳng ra trước cổng phủ.

Chỉ thấy Ngô Hạo, người bê bết má-u, mặt mũi thê thảm, hai mắt nhắm nghiền đang bị lính giữ thành không chút nể nang áp giải quỳ rạp dưới đất.

Bên ngoài, dân chúng đã tụ tập đông nghịt chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

Vừa thấy hắn bước ra, bọn họ lập tức giơ tay chỉ chỏ, bàn tán không dứt!

Cảnh Hạo Khang nào từng phải chịu cảnh bị người ta bàn tán nhục nhã thế này, cố nén cơn giận sải bước đến gần, giơ chân đá mạnh một phát vào ngự-c Ngô Hạo.

Hắn gầm lên: “Đồ súc sinh! Bổn vương khi nào đã sai ngươi đi cư-ỡng đoạt dân nữ hả! Khai mau! Có phải ngươi cấu kết với Mộ Dung Trần, muốn hãm hại bổn vương không?!”

Ngô Hạo bị một cú đá lật ngửa, phun liền mấy ngụm má-u, nằm sõng soài không dậy nổi.

Hắn bị mó-c mất đôi mắt, đau đến ngất lịm đi.

Đến lúc tỉnh lại thì đã bị lính giữ thành bắt được.

Chỉ nghe bọn họ nói hắn cư-ỡng đoạt dân nữ, tội đáng bị ché-m đầu, dọa hắn sợ mất mật vội vàng cầu xin bọn họ cho mình gặp Vương gia, nói mình là người của phủ Khang Vương.

Không ngờ, khó khăn lắm mới được đưa đến trước phủ Khang Vương, hắn còn đang m-ù mịt, run rẩy chờ đợi thì bất ngờ bị một cú đá đau điếng vào ngự-c.

Hắn còn tưởng có người nhân cơ hội muốn gi-ết mình, ai ngờ lại nghe thấy tiếng mắng giận dữ của Cảnh Hạo Khang.

Trong lòng hắn hoảng loạn, vội lần mò theo tiếng, quỳ rạp ôm lấy chân Cảnh Hạo Khang, khóc lóc: “Vương gia! Vương gia! Tiểu nhân không hề cấu kết với Thần Vương a! Là Thần Vương đã mó-c mắt tiểu nhân đó! Vương gia, xin người hãy làm chủ cho tiểu nhân với! Chính là vì nghe lệnh người, đi đối phó Thần Vương nên mới đắc tội hắn mới ra nông nỗi này a! Vương gia, xin người cứu lấy tiểu nhân…”



Cảnh Hạo Khang lập tức nổi giận: “Khi nào thì ta sai ngươi đi đối phó Thần Vương hả! Đừng có nói bậy! Rõ ràng là ngươi to gan làm bậy, dám làm chuyện xằng bậy ở Long Đô, mới bị bọn cư-ớp mó-c mắt! Chuyện này thì liên quan gì đến bổn vương! Đừng có ở đây mà lôi ta vào!”

“Vương gia!”

Ngô Hạo vừa nghe, lập tức hoảng loạn khi nhận ra Cảnh Hạo Khang muốn phủi sạch hết trách nhiệm, đổ hết tội lên đầu mình liền không màng tất cả, gào lên: “Vương gia, rõ ràng là ngài bảo tiểu nhân rằng Thần Vương có được một gốc sâm núi, bảo tiểu nhân đi đến Hồi Xuân Đường cư-ớp về! Nếu Thần Vương không chịu đưa, thì có thể mượn cớ bắt tội bất hiếu! Vương gia, sao ngài có thể trở mặt vô tình như vậy, Vương gia, Vương gia…”

“Câm miệng! Câm miệng cho ta!”

Cảnh Hạo Khang tức đến choáng váng, thấy Ngô Hạo lại lồm cồm bò tới liền giơ chân đá mạnh một phát!

“Á!!!” - Ngô Hạo hét thảm một tiếng.

Ngã rạp xuống đất, không còn động đậy nữa.

Đám người xung quanh đang bàn tán xôn xao lập tức im phăng phắc.

Một lúc sau, không biết ai đó bỗng kêu to: “Trời ơi, Khang Vương gia gi-ết người rồi kìa!”

“Đây là diệt khẩu còn gì nữa!”

“Không ngờ nha, đường đường là một Vương gia, lại coi mạng người như cỏ rác như vậy!”

“Liệu có bị xử tội không nhỉ?”

“Chắc là không đâu… dù gì cũng là Vương gia mà…”

Gương mặt Cảnh Hạo Khang khi thì tím tái, khi thì đen sạm lại.

Hắn trừng mắt nhìn Ngô Hạo đang nằm ch-ết dưới đất vì một cú đá của mình, toàn thân lạnh toát!

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra , hắn đã rơi vào bẫy của Mộ Dung Trần rồi!

Tưởng rằng lần này mượn chuyện cây sâm để khiến đối phương thiệt thòi một phen, không ngờ Mộ Dung Trần phản kích lại, ép hắn đến mức thê thảm thế này!



Mộ Dung Trần, ngươi đúng là một kẻ âm hiểm độc ác!

Một chiêu đơn giản, tưởng như tiện tay nhưng lại nắm bắt đúng thời cơ, phối hợp chuẩn xá-c mọi mắt xích, không hề có kẽ hở!

Quả nhiên là người được Đế Cực coi trọng, bản lĩnh này e là cả Long Đô này cũng không có mấy ai sánh kịp!

Cảnh Hạo Khang nghiến răng ken két.

Nếu như ban nãy, hắn vẫn còn cơ hội rút lui khỏi chuyện này thì giờ đây, trước mặt bao nhiêu người hắn đã đá ch-ết Ngô Hạo rồi!

Biết biện bạch thế nào đây?

Thoát thân kiểu gì đây?

Mộ Dung Trần! Mộ Dung Trần! Ngươi thật độc ác!

Ngươi muốn đẩy ta đến bước thân bại danh liệt sao?!

Cảnh Hạo Khang trong lòng nguyền rủa Mộ Dung Trần như vậy nhưng hắn lại không tự nhận ra, toan tính ban đầu của hắn cũng là muốn khiến Mộ Dung Trần bị vạn dân khinh bỉ, phỉ nhổ mà thôi.

Hắn nghiến răng, trợn mắt nhìn đám dân chúng đang bàn tán xung quanh, gương mặt trở nên dữ tợn và hung ác.

Nhưng bộ dạng đó không những không khiến người ta sợ hãi, ngược lại càng khiến đám đông bàn tán sôi nổi hơn.

Trong lời nói của hắn, đã lộ rõ sự bất kính.



Cảnh Hạo Khang tức đến mức suýt thổ huyết, trong lòng sớm đã nguyền rủa Mộ Dung Trần thành trăm ngàn mảnh!

Nhưng cảnh ngộ trước mắt này, phải làm sao đây…

Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, đội trưởng đội quân giữ thành bên cạnh đã cười tiến lại gần liếc Ngô Hạo đang nằm dưới đất với ánh mắt lạnh lùng, không chút thương hại.

Hắn chắp tay với Cảnh Hạo Khang, nói: “Vương gia, lời khai của Ngô Hạo có dính líu đến ngài, giờ hắn lại tắt thở ngay tại phủ của ngài, thuộc hạ thấy, chuyện này… ngài vẫn nên đích thân đến Đại Lý Tự một chuyến thì hơn?”

“Ngươi tin lời hắn nói sao?! Bổn vương không hề…”

Cảnh Hạo Khang tức giận gầm lên.

Nhưng còn chưa nói hết câu, ở cuối con phố một chiếc xe ngựa xa hoa phóng nhanh tới.

Mọi người vội vã tránh đường, chỉ thấy từ xe ngựa bước xuống một nữ tử mặc cung trang đỏ thẫm, kiêu ngạo rực rỡ, sải bước tiến tới.

Chính là Tứ Công Chúa, Cảnh Như Vân!

Nàng đảo mắt liếc qua tình hình xung quanh, lập tức quay sang hai bên nói lớn: “Người đâu! Mau đi mời đại phu! Tên tiểu nhân bịa đặt này, tuyệt đối không thể để hắn cứ thế ‘giả ch-ết’, muốn kéo Vương gia ta xuống nước!”

Chỉ một câu, đã lập tức xoay chuyển bản chất sự việc biến Cảnh Hạo Khang từ kẻ mưu hại người khác thành người bị kẻ khác hãm hại!

Đội trưởng giữ thành hơi bất ngờ, liếc nhìn Cảnh Như Vân.

Ánh mắt hắn vừa vặn chạm vào ánh nhìn của Cảnh Như Vân.

Chỉ thấy Cảnh Như Vân nhướng mày, khí thế ngang ngược kiêu căng lập tức hiện rõ.

“Còn ngươi, đồ vô phép từ đâu tới! Tên cẩu nô này bịa đặt vu khống Vương gia, ngươi không mang hắn đến Đại Lý Tự xét hỏi, lại chạy đến trước phủ Vương gia náo loạn khiến người ngoài dị nghị Vương gia, rốt cuộc ngươi có ý gì hả!”

Đám dân chúng đang bu lại xem náo nhiệt lập tức bắt đầu nghi ngờ, xôn xao bàn tán.



Không ngờ, tên đội trưởng giữ thành trông có vẻ chỉ là một quan chức nhỏ nhoi, lại chẳng hề sợ hãi trước lời chất vấn của Cảnh Như Vân.

Hắn chỉ mỉm cười, hành lễ với Cảnh Như Vân rồi nghiêm túc nói: “Thỉnh Công Chúa thứ lỗi, chúng ta cũng chỉ làm theo quy củ. Ngô Hạo liên tục miệng nói do Vương gia sai khiến, tất cả dân chúng ở đây đều nghe thấy.”

Bị điểm tên, đám dân chúng lập tức đồng loạt gật đầu, vô cùng ăn ý.

Cảnh Như Vân cau mày.

Chỉ nghe đội trưởng giữ thành ẩn ý nói tiếp: “Vì hắn chỉ đích danh Vương gia, chúng ta tất nhiên cần thỉnh Vương gia tới để xá-c minh. Đến Đại Lý Tự, cũng chỉ là muốn Vương gia tự mình biện bạch. Nếu Vương gia thật sự trong sạch, thì há lại sợ đi một chuyến Đại Lý Tự này sao?”

Nói xong, hắn chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Cảnh Như Vân, lại cười nói tiếp: “Chỉ là, theo tiểu nhân quan sát vừa rồi, Khang Vương điện hạ không những không cho Ngô Hạo cơ hội giải thích mà còn nóng lòng trút hết mọi tội danh lên người Ngô Hạo.”

Cảnh Như Vân cười lạnh: “Thì sao nào! Rõ ràng là tên đó vu khống bừa bãi, Khang Vương vốn chẳng làm gì sai, cớ gì phải để hắn tùy tiện bôi nhọ mình?!”

Đội trưởng giữ thành khẽ mỉm cười, định lên tiếng.

Nhưng bên kia, Cảnh Như Vân đã nhanh hơn, lập tức nói trước để chặn lời hắn: “Hơn nữa, tên đó hiện tại giả ch-ết, rõ ràng là muốn đẩy Khang Vương vào chỗ bất nghĩa! Theo bổn cung thấy, các ngươi vốn cùng một giuộc, đang muốn giở trò tính kế Khang Vương!”

Bị nàng cố tình đ-ánh lạc hướng như vậy, tội danh mưu hại thân vương, gi-ết người, cùng đủ loại ác hạnh của Cảnh Hạo Khang vốn đang khiến mọi người phẫn nộ vậy mà lại bị che lấp ngay trước mắt bao người!

Giờ đây, sự chú ý của đám dân đang vây xem đã bị chuyển hướng thành, rốt cuộc Khang Vương điện hạ có bị người khác hãm hại hay không?

Thậm chí còn mơ hồ phủ lên hắn một tầng đáng thương, bất lực bị người ta hãm hại khiến người khác nảy sinh đồng cảm!

Quả thật lợi hại!

Người nữ nhân này, không hổ là đứa con được Đế Cực yêu thương nhất!

Tâm cơ và thủ đoạn này, may mà nàng không có ý tranh đoạt đế vị nếu không… e là…



Cảnh Hạo Khang liếc nhìn người chị gái trước mặt đang ngang nhiên bảo vệ mình, chợt nhớ lại lời mà Hà Lâm từng nói với hắn: “Huynh tưởng trong hoàng cung này có chân tình sao? Ta từng nghĩ ta và các tỷ muội thật sự tình như kim lan. Nhưng huynh xem, bây giờ bọn họ đối xử với ta thế nào? Rõ ràng ta và Vương gia chẳng có chuyện gì, vậy mà họ lại mong ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”

Khi đó, Cảnh Hạo Khang đau lòng vô cùng, lập tức hứa sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.

Nhưng qua những lời của Hà Lâm, hắn cũng hiểu rõ, chỉ khi trên người hắn còn những thứ khiến người khác thèm muốn thì những kẻ này mới tranh nhau tụ tập quanh hắn.

Cảnh Như Vân, e rằng cũng chỉ nhìn trúng khả năng hắn có thể lên ngôi hoàng đế trong tương lai mà thôi?

Hiện tại ra sức bảo vệ hắn, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ vững vinh hoa phú quý sau này.

Hà Lâm nói không sai, người người vì lợi mà đến.

Hắn lại nhìn người tỷ tỷ đang đứng che chắn cho mình, một lúc sau chậm rãi cúi mắt xuống.

Bên kia, đội trưởng giữ thành nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Hạo Khang trong đáy mắt thoáng hiện một tia giễu cợt.

Hắn mỉm cười, cũng không tiếp tục tranh luận với Cảnh Như Vân, chỉ nói: “Công Chúa đã cho là như vậy, thì theo hạ quan thấy chuyện này giao cho Đại Lý Tự xử lý sẽ thích hợp hơn. Dù sao, đôi mắt của Ngô Hạo là do ai mó-c, vì sao hắn lại lôi kéo Khang Vương vào, hắn nhận lệnh của ai, đã đi cư-ớp dân nữ nhà ai, đến giờ vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng.”

Đề nghị này rất hợp lý, Cảnh Như Vân cũng không có ý định từ chối.

Dù sao nếu đã đến Đại Lý Tự, qua một phen sắp xếp Cảnh Hạo Khang nhất định có thể thoát thân thành công.

Lại có Đại Lý Tự đứng ra chứng minh sự trong sạch của hắn, danh tiếng của hắn cũng sẽ không bị tổn hại quá nhiều.



Nhưng không ngờ, nàng vừa định đồng ý, phía sau Cảnh Hạo Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Bổn vương không đi!”

“Khang Vương!”

Cảnh Như Vân lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn. 

 
Bình Luận (0)
Comment