Cảnh Hạo Khang mặt đầy bướng bỉnh, nói: “Bổn vương chưa từng làm chuyện đó! Vì sao phải đi? Theo bổn vương thấy, rõ ràng có người cố ý sắp đặt cư-ớp bóc, cư-ớp sạch Kim Lâu của bổn vương, lại còn hãm hại Ngô Hạo để đổ tội lên đầu bổn vương! Nếu bổn vương đến Đại Lý Tự, chẳng phải là tự thừa nhận những tội danh đó sao?”
Cảnh Như Vân tức đến mức suýt ngất, gào lên: “Đệ có phải ngốc không! Đế Cực và Đại Lý Tự nào có nói đệ có tội, ai dám ăn nói bừa bãi!”
Cảnh Hạo Khang lại lùi về sau một bước: “Không! Bổn vương không đi!”
Hắn lại nhìn về phía đội trưởng đội quân giữ cổng thành: “Bổn vương thấy các ngươi mới là bị ai đó sai khiến! Cố ý tới phủ bổn vương gây chuyện! Rảnh rỗi như thế, sao không đi bắt lũ cư-ớp kia đi! Bổn vương thấy, tất cả đều là các ngươi bày trò!”
Miệng thì liên tục nói có người giật dây, nhưng lại kiên quyết không chịu đến Đại Lý Tự để tự minh oan.
Hai hành động mâu thuẫn khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
Cảnh Như Vân lo đến phát điên, vươn tay kéo hắn lại: “Thập Nhất đệ, đệ đừng hồ đồ nữa! Cho dù có người giật dây, đi đến Đại Lý Tự một chuyến cũng chẳng có gì to tát…”
“Không!”
Cảnh Hạo Khang hất mạnh tay nàng ra, lắc đầu dữ dội: “Bổn vương không đi! Bổn vương là trong sạch! Đừng ai mơ lợi dụng cơ hội này để ra tay với bổn vương!”
Nói xong, hắn quay đầu bỏ vào trong phủ, ra lệnh đóng cổng ngay tức khắc!
Cảnh Như Vân mặt trắng bệch, đứng ch-ết lặng ngoài cổng.
Một nỗi lạnh lẽo len lỏi vào tận đáy lòng.
Lục Kiều tiến lên phía sau đỡ lấy nàng: “Công Chúa, Vương gia đây là…”
Cảnh Như Vân cười khổ, lắc đầu: “Hắn lại tưởng rằng ta muốn hắn đến Đại Lý Tự là để hại hắn sao?”
Nhưng giờ phút này, với tình cảnh của Cảnh Hạo Khang còn có biện pháp nào tốt hơn việc đến Đại Lý Tự để tự bào chữa?
Hắn lấy đâu ra sự tự tin mà nghĩ rằng cả thiên hạ này phải xoay quanh hắn? Muốn thế nào thì là thế ấy?
Lục Kiều cũng thấy khó chịu: “Công Chúa, Vương gia không biết những năm qua người đã vì ngài ấy làm biết bao nhiêu. Hay là… đợi gió yên sóng lặng, rồi mời ngài ấy đến phủ ngồi chơi một chuyến?”
Cảnh Như Vân mệt mỏi đến rã rời, từ lúc vội vàng chạy tới đây đến giờ tâm trạng hỗn loạn vẫn chưa nguôi.
Nàng khẽ lắc đầu: “Đã là Thần Vương ra tay thì tuyệt đối sẽ không ra về tay không. Con người hắn, trước kia nhẫn nhịn không phải vì yếu đuối mà là đang từng bước giăng lưới. Nay hắn không định che giấu nữa, trong kinh thành này… còn ai là đối thủ của hắn chứ.”
Lục Kiều giật mình: “Thần Vương điện hạ thật sự lợi hại đến vậy sao? Vậy Công Chúa, người chẳng bằng…”
Cảnh Như Vân khẽ phẩy tay, ngắt lời.
Bên kia, đám dân chúng vây quanh xem náo nhiệt cũng đã bắt đầu bàn tán rồi chậm rãi tản đi.
Phần lớn đều đang xì xào chuyện Cảnh Hạo Khang “gi-ết người diệt khẩu”.
Cảnh Như Vân hiểu rõ, chưa đầy một ngày danh tiếng của Cảnh Hạo Khang sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, đồng nghĩa với việc hắn đã không còn bất kỳ hy vọng nào với ngai vàng.
Mộ Dung Trần.
Thật sự quá đáng sợ!
Chỉ mới ra tay hai lần, đã kéo ngã Cảnh Hạo Thiệu, lại hủy luôn Cảnh Hạo Khang.
Hắn làm sao có thể xá-c định chắc chắn rằng Cảnh Hạo Khang chắc chắn sẽ không tự ra mặt biện hộ?
Trong ván cờ này, điều khiến người ta rùng mình nhất chính là sự thấu hiểu lòng người đến mức rợn gáy của hắn!
Chỉ cần Cảnh Hạo Khang có một tia do dự, đồng ý đến Đại Lý Tự để tự thanh minh thì toàn bộ kế hoạch của Mộ Dung Trần đã không thể đạt được kết quả như mong muốn.
Thế nhưng hiện tại, Cảnh Hạo Khang lại tự tay hủy diệt chính mình.
Cảnh Như Vân khẽ thở dài, “Vào cung thôi.”
Lục Kiều giật mình: “Công Chúa, người vẫn muốn vì Vương gia…”
Cảnh Như Vân bất lực cười, xoay người rời đi: “Đúng thế! Bổn cung nợ hắn và Đức phi nương nương. Có thể làm được gì, thì vẫn nên làm.”
Lục Kiều cũng cảm thấy tiếc nuối, dìu nàng chuẩn bị lên xe ngựa.
Lúc này, đội trưởng đội quân canh giữ cổng thành bước tới, cười cúi người chào: “Cung tiễn Tứ Công Chúa.”
Cảnh Như Vân khựng chân, quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái: “Đi nói với chủ tử nhà ngươi, làm việc bớt ngông cuồng đi. Long Đô này vẫn chưa phải của hắn. Sẽ có người đủ sức trị hắn!”
Đội trưởng chỉ cười hề hề, cúi người tiễn biệt.
Nhìn cỗ xe hoa lệ rời đi về hướng hoàng cung, hắn bĩu môi, rồi xé một cái gỡ xuống chiếc mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ con ranh mãnh của Quỷ Ngũ.
Mấy người bên cạnh bước đến, hỏi: “Ngũ ca, cái xá-c của Ngô Hạo xử lý sao đây?”
Quỷ Ngũ lười nhác liếc qua: “Kệ hắn, người của phủ Khang Vương thì sẽ có người lo thu dọn xá-c.”
Mọi người cười hề hề, bá vai bá cổ nhau bỏ đi.
Tại góc đường gần đó, một gã nam nhân có vẻ ngoài chất phác, sau khi nhìn một hồi thì cũng xoay người rời khỏi, lặng lẽ hướng về một phủ đệ bí ẩn nào đó sâu trong Long Đô, nơi vẫn luôn ẩn nấp dưới làn nước tĩnh lặng…
__
Nửa tháng sau.
Giữa mùa hạ nóng bức, Trấn Viễn Hầu – Tô Nguyên Đức, đón đại thọ năm mươi tuổi, được Đế Cực hạ lệnh long trọng tổ chức, gây chấn động nửa thành Long Đô.
Gần đây Long Đô sự việc liên tiếp xảy ra, đúng vào thời kỳ rối ren, dân chúng hoang mang, vì thế rất cần một buổi tụ họp lớn như thế này để mọi người cùng gặp gỡ, thăm dò tình hình và tin tức của nhau.
Thế nên, giới quyền quý thế tộc của Long Đô đều lần lượt kéo đến tham dự.
__
Phủ Thần Vương.
Trời vừa hửng sáng…
Hoa Mộ Thanh cầm theo thiệp mời do Tống Huệ gửi tới, vốn là do Tô Nhiên chuẩn bị định lên đường đến phủ Trấn Viễn Hầu.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo kiểu tề ngự-c màu xanh quế, viền gấm thêu tinh xảo, cài trâm ngọc bích hình hoa đôi trên đầu trông kiều diễm như hoa nở giữa hồ, thoát tục mà xinh đẹp thanh cao.
Đang chuẩn bị rời phủ thì bất ngờ nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đứng ngay trong sân viện nhà mình.
Một người mặt mày lạnh tanh, người còn lại thì hân hoan rạng rỡ.
Hoa Mộ Thanh bật cười, vẫy tay gọi người đang hớn hở kia lại.
Thịnh Nhi lập tức reo lên một tiếng, như chim non nhào tới vui vẻ hỏi: “Mẫu thân chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi đến nhà Trân di mẫu chơi nhé!”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười sửa lại chiếc mũ nhỏ trên đầu cho cậu bé, gật đầu: “Ừ, nhưng con phải ngoan ngoãn một chút, khi gặp Hầu gia thì phải chào hỏi sao đây?”
Thịnh Nhi chớp mắt, lanh lợi đáp ngay: “Chúc lão tổ tông cười ngắm hôm nay thêm phúc trăm điều, sống lâu sống thọ đến trăm tuổi!”
Hoa Mộ Thanh hài lòng xoa nhẹ má nhi tử.
Đứng dậy liếc mắt sang thì thấy người nam nhân mặt lạnh bên kia… lại lạnh lẽo hơn mấy phần.
Đôi mắt yêu mị của Mộ Dung Trần lặng lẽ nhìn nàng, lạnh nhạt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn cho nàng hai cái.
Nàng lắc đầu, cười nói: “Thiệp mời lần này chỉ đề tên mình ta. Hơn nữa, hiện tại quan hệ giữa ta và điện hạ vẫn chưa rõ ràng, nếu dẫn chàng theo thì có hơi không hợp lẽ. Điện hạ nhẫn nhịn chút nhé! Đợi sau này, khi thiên hạ đều biết quan hệ giữa chúng ta, thì cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.”
Gương mặt Mộ Dung Trần càng lạnh, liếc đi nơi khác với vẻ "ai thèm đi cùng nàng".
Hoa Mộ Thanh buồn cười nhìn vẻ mặt đó, biết hắn cố tình làm bộ làm tịch cũng không tiện nói gì thêm, dắt tay Thịnh Nhi đi ra từ cửa bên lên chiếc xe ngựa mà Lan Anh đã chuẩn bị sẵn hướng đến phủ Đề Đốc Cửu Môn.
Tuy hiện giờ Mộ Dung Trần không cho nàng quay lại phủ Đề Đốc nhưng với người ngoài, thân phận của nàng vẫn là biểu tiểu thư của phủ Đề Đốc Cửu Môn. Vì vậy, Hoa Mộ Thanh vẫn phải xuất phát từ đó để đến phủ Trấn Viễn Hầu.
Nam nữ chưa thành thân mà đã ở chung một phủ.
Dù phong tục Long Đô có thoáng đến đâu, thì việc này cũng nhất định sẽ bị người ta bàn ra tán vào.
Thịnh Nhi vẫn còn chút tiếc nuối: “Mẫu thân, phụ thân thật sự không thể đi cùng chúng ta sao?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười lắc đầu: “Hiện tại thì chưa được.”
“Vậy… khi nào thì được ạ?” - Thịnh Nhi nghiêng đầu hỏi.
“Ừm…”
Hoa Mộ Thanh suy nghĩ một lát, rồi khẽ cười: “Chắc là… sắp rồi.”