Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 595

 
Tố Cẩm đứng bên cạnh hỏi: “Ý của tiểu thư là...?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu: “Gần đây Đế Cực đã không còn khống chế được Mộ Dung Trần, hình như đang có ý định ban hôn cho hắn.”

Phúc Tử kinh ngạc: “Đế Cực muốn ban hôn cho Vương gia sao? Vậy tiểu thư tính thế nào đây?”

Hoa Mộ Thanh nắm tay Thịnh Nhi, mỉm cười: “Mộ Dung Trần sẽ không ngồi yên chờ ch-ết đâu. Cứ chờ xem, chàng ấy chắc chắn sẽ có hành động.”

Phúc Tử nghĩ mãi không hiểu: “Vương gia định làm gì chứ? Chẳng lẽ sẽ cưới tiểu thư để ngăn việc Đế Cực ban hôn sao?”



Tố Cẩm lắc đầu: “Chuyện đó sao mà ngăn được. Cho dù Vương gia có cưới tiểu thư, Đế Cực vẫn có thể ban một mối hôn khác, chỉ cần là thánh chỉ ban hôn dù người đó vào Vương phủ với thân phận gì, Vương gia cũng khó lòng cự tuyệt, chưa biết chừng còn có thể đè ép tiểu thư.”

Phúc Tử nghe xong liền tức tối: “Dựa vào cái gì chứ! Đế Cực sao lại quản cả chuyện này, phá hoại tình cảm người khác sớm muộn gì cũng bị trời phạt cho coi!”

Hoa Mộ Thanh bị nàng chọc cười, Thịnh Nhi cũng cười khanh khách theo.

Phúc Tử hơi xấu hổ.

Tố Cẩm lại lo lắng nhìn Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, không biết bên Vương gia đang tính toán thế nào, người cũng nên chuẩn bị trước. Dao Cơ tỷ tỷ cũng đã lâu không gặp người rồi, hay là...”

Hoa Mộ Thanh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ, nhắn với nàng ấy một tiếng, tối nay ta sẽ đến Thiên Âm Các.”

“Vâng.” - Tố Cẩm đáp.

Mấy người trong xe vừa trò chuyện vừa cười, xe ngựa đi theo con đường nhỏ kín đáo vòng về hướng phủ Đề Đốc Cửu Môn.

Trong phủ Thần Vương.

Mộ Dung Trần mặt không cảm xúc đi ra đến cổng lớn phủ Thần Vương, đã có người chuẩn bị sẵn tọa kỵ cho hắn, con Sư tử ngọc chiếu dạ.

Hắn quét mắt nhìn một vòng.

Quỷ Nhị lập tức hiểu ý: “Hôm nay Vương gia không cưỡi ngựa, đổi sang xe ngựa.”

Người phía dưới lập tức đi chuẩn bị.

Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng đứng ở cổng thêm một lát, bất chợt quay sang Quỷ Tam nói: “Ngươi và nha đầu đó định thành thân khi nào?”

Quỷ Tam sững người, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng: “Ba ngày nữa ạ, đến lúc đó... mong Vương gia nể mặt đến uống chén rư-ợu mừng.”



Bọn họ đã mua một tiểu viện bên ngoài phủ, tuy tạm thời chưa dọn vào ở nhưng cũng coi như đã có một mái nhà nhỏ.

Tiệc cưới là do Dao Cơ sắp xếp, chọn một tửu lâu lâu đời ở Long Đô, vừa kín đáo vừa tinh tế.

Vì vậy Quỷ Tam mới nói, mong Vương gia nể mặt đến dự.

Mộ Dung Trần gật đầu, rồi bỗng nói: “Tiệc cưới, tổ chức trong phủ đi.”

Quỷ Tam sững người.

Ngay cả Quỷ Nhị đứng bên cạnh cũng bất ngờ, phản ứng kịp thì lập tức đá Quỷ Tam một cái.

Quỷ Tam “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói: “Đa... đa tạ Vương gia đã ban ân!”

Mộ Dung Trần lại cho phép hắn tổ chức hôn lễ trong Vương phủ, phần thưởng này không chỉ là thể diện và vinh quang, mà đối với một tử sĩ như Quỷ Tam đó còn là sự tin tưởng quý giá hơn cả tính mạng!

Quỷ Nhị cũng đầy vẻ vui mừng, cúi người nói với Mộ Dung Trần: “Thuộc hạ cũng thay mặt các huynh đệ khác cảm tạ Vương gia.”

Bởi vì, nếu tiệc cưới của Quỷ Tam tổ chức bên ngoài, các Quỷ Vệ còn phải canh giữ Vương phủ và bảo hộ Mộ Dung Trần, chắc chắn không thể toàn bộ đến dự.

Nhưng nếu tổ chức trong phủ thì dễ sắp xếp hơn, ai cũng có thể tới uống một ly, ăn vài viên kẹo cưới mà cũng không ảnh hưởng tới công vụ.

Trên mặt Mộ Dung Trần vẫn lạnh nhạt, ánh mắt quét qua gương mặt kích động của Quỷ Tam rồi xoay sang hỏi Quỷ Nhị: “Đã tìm được người mà bổn vương dặn chưa?”

Quỷ Nhị lập tức hiểu ra, chính là vị phu tử tìm cho Tiểu Điện Hạ.

Gật đầu: “Đang định bẩm báo Vương gia, người đã được tìm thấy.”

Dừng một chút rồi nói: “Hiện người đó đang ở một trà lâu khu Đông Thành, làm nghề kể chuyện.”



Mộ Dung Trần hơi nhướn mày, tỏ vẻ bất ngờ, rồi gật đầu: “Sắp xếp đi, ngày mai bổn vương sẽ đưa tiểu thư đi gặp một lần.”

“Vâng.”

Quỷ Nhị lĩnh mệnh rời đi.
__

Hôm nay, phủ Trấn Viễn Hầu có thể nói là người đến tấp nập, xe ngựa nối đuôi nhau, dòng người không dứt.

Những người quản sự trong phủ đều đứng sẵn trước cổng, đón tiếp từng vị khách đến chúc thọ.

Quả thật, đây là một trong những yến tiệc lớn hiếm hoi gần đây tại Long Đô.

Từ sớm, Tô Nhiên đã đoán trước cảnh tượng trước cổng sẽ như vậy nên đã căn dặn Tống Huệ dẫn Hoa Mộ Thanh đi vào từ một cổng nhỏ phía nam, gần viện của mình nhất.

Tô Nhiên không có nhiều tỷ muội thân thiết, những người được nàng dặn dò kỹ càng và để nha hoàn thân cận ra đón chỉ có mấy người như Tống Huệ, Ngô Trân, Hoa Mộ Thanh.

Thực ra, Tống Huệ và Ngô Trân vốn có thể cùng gia đình đi vào từ cổng chính nhưng do ngại dung mạo của Hoa Mộ Thanh, khi đi chúc thọ lại khó che mạng sa nếu cứ đi giữa dòng người quyền quý như vậy, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt soi mói, bàn tán nên cũng quyết định cùng đi từ cổng phụ.

Vừa hay, Tống Huệ và Hoa Mộ Thanh đến trước sau sát nhau, Ngô Trân cũng vừa được nha hoàn của Tô Nhiên dẫn vào phủ.

Ba người kết bạn đi cùng nhau, vừa đi vừa nói cười, hướng về viện của Tô Nhiên.

Không ngờ, Tô Nhiên không kiên nhẫn chờ đợi được đã chủ động ra đón làm cả ba người có phần bất ngờ.

Tô Nhiên cũng không để ý, lao thẳng tới ôm chầm lấy Thịnh Nhi, vừa nắn má vừa xoa đầu chọc cho thằng bé cười khanh khách không ngừng.

Cậu bé liên tục hỏi: “Thế còn Mạt Nhi đâu?”

Ngô Trân liếc mắt nhìn cậu bé: “Tiểu tử thối này, không thân với Trân di mẫu, lại cứ muốn tìm Mạt Nhi, nói mau! Có phải con nhắm trúng Mạt Nhi nhà ta rồi phải không?”

Thịnh Nhi lập tức đỏ bừng cả mặt, vội túm chặt lấy tay Hoa Mộ Thanh: “Con... con chỉ muốn chơi với Mạt Nhi thôi mà! Trân di mẫu, người nói gì vậy chứ!”

Tô Nhiên liền phá lên cười ha hả.



Ngô Trân nhìn cậu bé cười vậy cũng chỉ biết lắc đầu rồi quay sang nói với Tô Nhiên: “Hôm nay là sinh thần đại thọ của tổ phụ nàng, nàng không ở lại giúp một tay, lại chạy lung tung khắp nơi, để người khác nhìn thấy thì sẽ nói nàng thế nào hả?”

Tô Nhiên không thèm để tâm, bĩu môi nói: “Mặc kệ mấy kẻ lắm lời đó nói đông nói tây làm gì! Đây là nhà ta, ta không thể làm điều mình muốn thì còn gọi là nhà gì nữa!”

Nói rồi, nàng lại nhìn sang Ngô Trân: “Ta nghe nói chuyện trong nhà nàng rồi, vốn định tìm nàng nhưng sợ nhà nàng bận rộn, nàng không ra được. Cái tên Ngô Hạo đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Huệ biết chuyện này chắc có liên quan tới Thần Vương, liền len lén liếc nhìn Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh chỉ hơi mỉm cười, nắm tay Thịnh Nhi chậm rãi đi dạo, giống như đang thưởng ngoạn viện phủ rộng lớn và nguy nga của Hầu phủ, không hề có biểu hiện gì lạ.

Ngô Trân cũng hiếm khi thở dài: “Chỉ trách hắn ra ngoài tự rước họa vào thân, kết quả lại liên lụy tới cả gia đình.”

Tô Nhiên nghe vậy liền cau mày: “Là sao? Phụ thân và tổ phụ nàng cũng bị liên lụy à?”

Ngô Trân để lộ vẻ mệt mỏi, gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân và tổ phụ đều bị bệ hạ khiển trách, nói gia phong bất chính, phẩm hạnh có vấn đề. Tổ phụ trở về giận quá mà sinh bệnh, còn phụ thân thì mấy đêm liền không ngủ được, nhìn qua cũng sắp đổ bệnh rồi.”

Tô Nhiên lo lắng: “Sao lại thành ra thế này? Chẳng phải đã tách hộ rồi sao... Ồ đúng rồi, lúc đó còn chưa chia.”

Ngô Trân lắc đầu: “Dạo gần đây mới chia xong, chỉ là nhà Tam Thúc không chịu, làm loạn cả nhà lên, thật là...”

Dù bực bội, Ngô Trân cũng không tiện nói xấu người lớn trong nhà nên đành nuốt lời vào.

Tô Nhiên cũng đành bất lực: “Đúng là xui xẻo thật. Nhưng mà, Ngô Hạo không phải làm việc cho Khang Vương sao? Ta nghe nói trước khi ch-ết, hắn khai nhận là được Khang Vương sai khiến để hãm hại Thần Vương, vậy sao sau này lại không nghe nói bệ hạ trừng phạt Khang Vương gì cả?”

Ngô Trân chỉ lắc đầu, không nói gì.



Tống Huệ ở bên cạnh lên tiếng: “Ta nghe phụ thân nói, chuyện bên Khang Vương, chắc là đã bị Tứ Công Chúa đè xuống rồi.”

“Tứ Công Chúa à?” - Tô Nhiên nhìn sang Tống Huệ.

Tống Huệ gật đầu: “Ừ, ban đầu bệ hạ nghe chuyện này thì nổi giận, lập tức sai phụ thân ta đi bắt Khang Vương. Kết quả Tứ Công Chúa xin được vào gặp bệ hạ, sau đó chuyện liền chìm xuồng luôn.”

Tô Nhiên trầm ngâm: “Xem ra là Tứ Công Chúa đã làm gì đó để giữ được Khang Vương rồi. Nói đi cũng phải nói lại, Tứ Công Chúa vốn chỉ được Đức Phi ban cho chút ân huệ năm xưa, vậy mà giờ lại ra sức bảo vệ Khang Vương. Người ta vẫn nói hoàng gia vô tình, nhưng vị Tứ Công Chúa này cũng thú vị đấy!”

Ngô Trân cũng gật đầu: “Thật ra hôm đó, nếu không nhờ Tứ Công Chúa, chỉ e Khang Vương đã bị quân giữ thành lôi đi ngay giữa phố đến Đại Lý Tự rồi. Chỉ là, không biết Khang Vương nghĩ gì, chẳng hề trân trọng sự can thiệp của Tứ Công Chúa, lại còn dứt khoát từ chối đến Đại Lý Tự.”

Tô Nhiên cũng khó hiểu: “Đầu hắn bị ngốc chắc? Vào Đại Lý Tự không phải còn đỡ hơn để bệ hạ nổi giận à?”

Ngô Trân lắc đầu: “Ai mà biết được. Chỉ biết đường huynh ta thì bị Khang Vương đá một cước ch-ết ngay giữa phố, chẳng ai dám đi tìm Khang Vương đòi mạng. Tam thúc, Tam thẩm ngày nào cũng ở nhà làm ầm ĩ, không biết đến bao giờ mới yên.”

Tô Nhiên tỏ vẻ khinh thường: “Nàng lo làm gì, dù sao cũng đã tách hộ rồi. Ngày trước tự mình muốn bám vào rồng bám phượng, giờ còn trách được ai? Có giỏi thì đi tìm Khang Vương mà đòi mạng đi!”

Ngô Trân lại khẽ thở dài.

Thấy không khí trở nên nặng nề, Tống Huệ bèn bước lên cười nói: “Ôi, hôm nay là ngày vui, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa. Tô Nhiên, bọn ta tới đây vốn phải đi thỉnh an mừng thọ lão gia tử mới phải.”

Tô Nhiên nghe vậy mới cười trở lại, quay sang trêu Thịnh Nhi: “Đi nào, tiểu công tử, ta dẫn con đi tìm Mạt Nhi nhé!”

Thịnh Nhi xấu hổ, cứ nép sau lưng Hoa Mộ Thanh.

Tống Huệ thấy vậy không nhịn được: “Nhiên Nhi, đừng bắ-t nạ-t trẻ con nữa.”

Tô Nhiên cười không ngớt, càng thấy Thịnh Nhi đáng yêu lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: “À đúng rồi, dạo tới ta cũng định ra biệt trang ngoài thành ở mấy ngày tránh nóng, tỷ ở biệt trang của Đại nhân Đề đốc à? Đến lúc đó ta tới tìm tỷ chơi nhé!”



Tống Huệ nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi.

Chưa kịp nói gì thì nghe Hoa Mộ Thanh lên tiếng: “Ta ở trong một tiểu viện do ta tự mua thôi. Không biết nàng định tới chỗ nào? Đến lúc đó nàng báo ta một tiếng, ta sẽ dẫn Thịnh Nhi tới tìm nàng chơi.”

“Được, được lắm!”

Tô Nhiên vỗ tay: “Tỷ ra ngoài thành mà cũng có thể mua được một trang viện riêng à? Chậc chậc, trước giờ ta đúng là đã xem thường tỷ rồi đó. Không lẽ tỷ là đại phú bà ẩn giấu à?”

Nàng ấy xưa nay nói năng thẳng thắn, tự nhiên, Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười nhẹ.

Ngô Trân liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, chợt nhớ tới tin tức mình nghe được gần đây, bệ hạ định ban hôn cho Thần Vương.

Không biết, Hoa Mộ Thanh đã hay tin này chưa?

Chỉ là nhất thời chưa tìm được cơ hội để nhắc tới với nàng.

Mấy người vừa trò chuyện vừa cười nói, chẳng mấy chốc đã đến viện của Tô Nhiên.

Thu dọn một lúc xong, họ chuẩn bị sang viện của Tô Nguyên Đức định nhân lúc khách khứa chưa đến đông, sẽ đến thỉnh an và chúc thọ lão gia trước.



Không ngờ, lúc này lại có một quản sự trong nội viện đi tới, nói với Tô Nhiên: “Đại tiểu thư, hầu gia bảo tiểu thư tạm thời không cần qua đó.”

Tô Nhiên bất ngờ: “Không phải là tổ phụ có chuyện gì chứ?”

Quản sự hơi do dự một chút, rồi đáp: “Là vì Thần Vương điện hạ đã tới.” 

 
Bình Luận (0)
Comment