Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 596

 
Ở phía sau, bước chân của Hoa Mộ Thanh khựng lại, còn Thịnh Nhi thì hí hửng chớp mắt một cái — A! Có phải phụ thân đến rồi không?

Ngô Trân và Tống Huệ đồng loạt nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Tô Nhiên ngạc nhiên: “Thần Vương? Ngài ấy đến chúc thọ tổ phụ sao?!”

Quản gia gật đầu: “Vâng, ngài ấy mang theo một món đồ cực kỳ quý hiếm, Hầu gia đã mời ngài ấy vào thư phòng rồi.”

Tô Nhiên tò mò: “Đồ quý hiếm? Là thứ gì vậy?”

Quản gia lắc đầu: “Cái này… thuộc hạ cũng không biết. Chỉ biết là Thần Vương tự tay dâng lên, Hầu gia vừa nhìn qua liền dẫn ngài ấy vào thư phòng.”



Tô Nhiên xoa cằm: “Có mờ ám nha…”

Không chỉ mình nàng cảm thấy bất thường.

Hoa Mộ Thanh đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, Tô Mộ… cũng họ Tô!

Chẳng lẽ là…?!

Con ngươi nàng chấn động, liếc nhìn Tô Nhiên mới chợt phát hiện, Tô Nhiên… và Mộ Dung Trần, vậy mà lại có vài phần giống nhau!

Chẳng lẽ…!!!
Nàng nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh và lời nói từng nghe từ Mộ Dung Trần, chồng chéo lộn xộn như vô số đầu mối đang đan xen bùng lên.

Phủ Trấn Viễn Hầu… thật sự có liên quan đến Mộ Dung Trần sao?

Nhưng tại sao trước đây một chút gió cũng không lọt ra từ chỗ hắn?

Vụ cư-ớp sâm núi của Ngô Hạo, và việc Mộ Dung Trần bất ngờ không còn nhẫn nhịn nữa.

Bữa tiệc thọ hôm nay, lại là do Hoàng đế đích thân hạ lệnh tổ chức lớn, Mộ Dung Trần bỗng nhiên đến cửa…

Hoa Mộ Thanh lờ mờ như chạm được vào một điều gì đó.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói bất chợt vang lên bên tai khiến nàng giật mình, tia sáng vừa loé trong đầu liền vụt tắt.

Nàng ngẩng đầu, thấy mấy người Tô Nhiên đang nhìn mình: “Tỷ đang nghĩ gì vậy? Gọi mấy câu cũng chẳng nghe thấy.”



Hoa Mộ Thanh che giấu tâm tư, mỉm cười: “Không có gì, chỉ là nhất thời ngẩn người. Mọi người nói gì thế?”

Ngô Trân và Tống Huệ thoáng hiện lên những sắc thái khác nhau.

Tô Nhiên cười nói: “Ta bảo, nếu tổ phụ đang tiếp khách, chúng ta cũng không cần vội đến nữa. Gần đây nhà ta mới xây một khu vườn nhỏ không xa viện của ta lắm, chắc tạm thời chưa sắp khách nào đến chơi, chi bằng tụi mình qua đó ngồi một lát? Vừa hay giờ trời còn chưa nóng lắm, chỗ đó có cái đình nhỏ để Trân Nhi lại vẽ cho tỷ một bức tranh nhé?”

Ngô Trân khá hào hứng với đề nghị vẽ tranh cuối cùng này.

Hoa Mộ Thanh đương nhiên không có ý kiến.

Chỉ có Thịnh Nhi ngẩng đầu hỏi: “Đi vẽ tranh à? Trân di mẫu, vậy Mạt Nhi có đi không?”

Tô Nhiên lập tức liếc nhìn Thịnh Nhi bằng ánh mắt trêu chọc ám muội.

Thịnh Nhi lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.

Tô Nhiên bật cười lớn, rồi quay sang dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Đi xem tỷ tỷ ta đến chưa. Nếu đến rồi thì dẫn Mạt Nhi qua đây.”

“Vâng.” - Tiểu nha hoàn đáp lời rồi vội vàng rời đi.

Ba người liền cùng nhau dắt theo Thịnh Nhi, vừa trò chuyện vừa cười nói, rảo bước về phía khu vườn sau mới xây của phủ Trấn Viễn Hầu.
__

Trong thư phòng của Tô Nguyên Đức.

Tô Nguyên Đức tay run nhẹ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ lim đỏ nhỏ bằng bàn tay trong tay mình, bên trong là chiếc trâm ngọc khắc họa tiết thân nấm linh chi.

Đó là cây trâm mà ông đích thân khắc cho Tô Mộ khi bà trưởng thành.



Còn nhớ năm ấy, tiểu cô nương tràn đầy sức sống ấy, lúc đầu nhận được cây trâm mộc mạc này còn không vui nhưng khi biết là chính tay ông làm thì lập tức coi nó như bảo vật.

Tiểu cô nương năm ấy đã rời xa ông… hơn hai mươi năm rồi.

Viền mắt ông đỏ hoe.

Hồi lâu sau, ông mới ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng trai trẻ trước mặt, người cao hơn ông cả một cái đầu.

Khuôn mặt ấy, lại giống đứa con mà ông thương yêu nhất đến lạ lùng!

Ông mấp máy môi, cố gắng giữ bình tĩnh không để mất thái độ: “Không biết… Thần Vương điện hạ tặng món lễ vật này cho lão phu, là có ý gì?”

Mộ Dung Trần khẽ mỉm cười, giơ tay cung kính hành một đại lễ với Tô Nguyên Đức.

Tô Nguyên Đức sững người, vội vàng nghiêng người né tránh.

Tuy ông có địa vị cao quý, nhưng vẫn không thể nhận nổi đại lễ của một thân vương.

Vừa né vừa nói: “Thần Vương điện hạ không cần khách sáo như vậy, có lời gì cứ nói thẳng.”

Mộ Dung Trần cũng không để ý đến việc ông né tránh, ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vẫn ung dung như thường: “Lễ vật này, thứ nhất là để chúc mừng sinh thần Hầu gia. Thứ hai, là để cảm tạ Hầu gia đã ra tay giúp đỡ trong triều mấy ngày trước.”

Tô Nguyên Đức lúc này mới nhớ lại, Mộ Dung Trần đang nhắc đến lần ông lên tiếng ủng hộ hắn ở Long Uyên cung hôm đó.

Không ngờ hắn lại vì chuyện đó mà đích thân đến cảm tạ… có ý gì đây?

Tô Nguyên Đức là người từng dãi gió dầm mưa nơi chiến trường, từng trải má-u tanh và âm mưu triều đình, người khác nói một câu ông liền có thể hiểu đến mười phần ẩn ý trong đó.

Ông khẽ cười: “Thần Vương khách sáo rồi. Lão phu hôm đó chẳng qua chỉ là hành động trong tình thế bất ngờ, không ngờ Thần Vương điện hạ… lại có thể bỏ qua hiềm khích với Hoàng Hậu nương nương.”

Câu này không phải dò xét, mà là thẳng thắn, chân thành hỏi thẳng.

Đối mặt với Mộ Dung Trần, ông không muốn chơi trò đấu trí tính toán.

Mộ Dung Trần tất nhiên cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tô Nguyên Đức, trong lòng hơi lay động, vẻ tà mị trên gương mặt cũng dần nhạt đi.

Hắn cụp mắt xuống, sau đó khẽ cười nói: “Chuyện cũ... cũng không hẳn là đã quên. Chỉ là mấy ngày đó, bổn vương bị vây khốn tứ bề, bất đắc dĩ phải âm thầm toan tính, liên lụy đến nhiều người, tất cả chỉ để cứu lấy người nữ nhi mà ta yêu thương từ tay Đế Cực.”



Tô Nguyên Đức chấn động, đột nhiên nhớ tới những tin đồn mình từng nghe được, sắc mặt chợt trở nên u ám.

Mộ Dung Trần nhìn vẻ mặt ông, trong đáy mắt thoáng hiện lên chút xúc động.

Hắn mỉm cười nói tiếp: “Nhờ một câu nói của Hầu gia hôm đó, kế hoạch của bổn vương mới có thể thuận lợi triển khai cứu được người mình yêu thương. Vậy nên, phải dâng đại lễ để tỏ lòng cảm tạ.”

Tô Nguyên Đức nghe hắn một câu lại một câu gọi “người nữ nhi yêu thương”, ánh mắt khẽ thay đổi: “Người ngài nói đến, chẳng lẽ là vị biểu tiểu thư ở phủ Đề Đốc Cửu Môn?”

Quả không hổ là người năm xưa suýt nữa giành được đế vị khiến Đế Cực kiêng dè suốt bao năm, mọi tin tức gió thổi cỏ lay trong Long Đô đều nằm trong lòng bàn tay ông.

Mộ Dung Trần không rõ ông biết đến mức nào, liền gật đầu: “Vâng, chính là nàng.”

Không ngờ, Tô Nguyên Đức lại hơi cau mày, nhìn hắn hỏi: “Ta nghe nói… nàng ta thực ra là… tỷ tỷ của hoàng đế Đại Lý?”

Thiên Hoàng đúng là từng gọi nàng là tỷ tỷ.

Ngay cả chuyện đó mà Tô Nguyên Đức cũng biết!

Thấy sắc mặt Mộ Dung Trần khẽ biến, Tô Nguyên Đức khẽ lắc đầu, nói: “Bất ngờ xuất hiện một người như vậy, vốn dĩ ta cũng không để tâm. Nhưng sau khi nghe đồn đại về mối quan hệ giữa nàng và ngài, ta có phần lưu tâm liền cho người điều tra.”

Không ngờ, một khi điều tra thì lại phát hiện ra thân thế của Hoa Mộ Thanh lại ẩn giấu và phức tạp đến vậy!

Khả năng thu thập tin tình báo này, chỉ e ngay cả Đế Cực cũng không làm được!

Bảo sao ông ta lại khiến Đế Cực kiêng dè đến thế!

Trong lòng Mộ Dung Trần cũng hơi rúng động.

Chỉ nghe Tô Nguyên Đức lại nói: “Không ngờ… con bé ấy lại đối với ngài sâu đậm đến như vậy. Bản hầu nhìn hai người cũng là tình cảm song phương, thế mà năm xưa… sao ngài lại cam tâm bỏ rơi mẫu tử họ, quay về từ Đại Lý? Còn đứa nhỏ kia, chẳng phải là Hoàng Tử của tiền triều sao? Vì sao lại ở bên nàng ta?”



Những lời này của Tô Nguyên Đức, đã không còn coi Mộ Dung Trần là người ngoài.

Dù rằng… hai người họ vẫn chưa thực sự thẳng thắn nói về quan hệ huyết thống giữa họ.

Mộ Dung Trần chỉ mỉm cười, có một số chuyện, xem ra Tô Nguyên Đức vẫn chưa tra ra được.

Ví như, Ám Phượng của Hoa Mộ Thanh, chuyện nàng trọng sinh và cả chuyện hắn năm xưa chạy đến Đại Lý là vì đã yêu một người nữ nhi. 

 
Bình Luận (0)
Comment