Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 597

 
Hắn nhìn về phía Tô Nguyên Đức, im lặng một lúc rồi nói: “Hai năm trước, ta buộc phải trở về nước chính là vì Đế Cực dùng Hoa Mộ Thanh để uy hi-ếp ta.”

Mộ Dung Trần đã nhắc tới chuyện Đế Cực hai lần dùng Hoa Mộ Thanh để uy hi-ếp hắn.

Với tâm cơ của Tô Nguyên Đức, sao còn không nhận ra được ẩn tình trong chuyện này?

Ông ngồi xuống chiếc ghế dựa gỗ hoàng lê bên cạnh, lại ra hiệu bảo Mộ Dung Trần ngồi xuống cạnh mình, nhíu mày nói: “Đế Cực đối với con… cũng xem như rất mực yêu thương. Sao lại phải dùng cách này để ép con? Hắn ép con quay về Long Đô, lại phái người giám sát con, chuyện này ta còn có thể hiểu được, dù sao cũng là yêu thương sâu đậm không nỡ để con rời đi nữa. Nhưng gần đây con lại gây ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ, rốt cuộc là vì sao?”



Khó trách năm đó Đế Cực phải mượn tay ông, gi-ết sạch những kẻ liên quan đến chuyện năm xưa dùng thủ đoạn này để dọa những kẻ nửa biết nửa không khác phải im miệng.

Bởi với thủ đoạn của Tô Nguyên Đức, chỉ cần ông nghi ngờ cái ch-ết của Tô Mộ có điểm bất thường, nhất định sẽ điều tra đến cùng tìm ra chân tướng sự việc năm ấy.

Mà một khi Tô Nguyên Đức nổi giận, hậu quả e rằng Đế Cực cũng không thể gánh nổi!

Nghe Tô Nguyên Đức hỏi, lời muốn nói ra khỏi miệng của Mộ Dung Trần lại kẹt nơi cổ họng.

Hôm nay… là sinh thần của lão nhân gia.

Hắn không nên chọn ngày này để nói ra một sự thật có thể khiến ông đau đớn phẫn nộ không nguôi.

Thấy thần sắc Mộ Dung Trần, Tô Nguyên Đức lại nhíu mày trầm giọng nói: “Có chuyện gì, cứ nói ra đi. Lão hầu gia này tuy đã già, nhưng vẫn còn đủ sức làm chủ cho con mình.”

Nói rồi, ông lại chủ động hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ con đang lo lắng chuyện Đế Cực ban hôn? Đừng lo, ta sẽ thay con đi nói với hắn. Hắn không thích cô nương đó thì sao chứ, chỉ cần con thích là được rồi, đúng là nhiều chuyện vô duyên!”

Vừa mới cảm động vì một câu “con mình” của ông, kết quả lại nghe ông buông một câu cộc lốc.

Đến cả Mộ Dung Trần cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.

Nụ cười ấy, thật sự rực rỡ như đóa phù dung chợt nở càng giống hệt Tô Mộ khiến Tô Nguyên Đức vừa nhìn liền đỏ mắt.

Mộ Dung Trần bất chợt vén áo, quỳ xuống trước mặt Tô Nguyên Đức làm ông giật mình, vội vàng định kéo hắn dậy.

Lại nghe Mộ Dung Trần nói: “Quỳ trước ngoại tổ phụ ruột thịt của mình, cũng là điều nên làm.”



Tô Nguyên Đức không kìm được, suýt nữa rơi nước mắt.

Vội vã xua tay: “Con… đứa trẻ này, thật sự, thật sự…”

Mấy chục năm lăn lộn nơi sa trường, người nam nhân cứng rắn như thép ấy vào khoảnh khắc này, suýt nữa nghẹn ngào.

Trong mắt Mộ Dung Trần cũng dần hiện lên tia đỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Đức đang cúi xuống nhìn hắn đầy từ ái.

Chậm rãi nói: “Ngoại tổ phụ, cháu bất hiếu, muốn xin người giúp đỡ.”

Tô Nguyên Đức lau khóe mắt, gật đầu: “Con muốn làm gì, cứ nói với ta, ts sẽ làm chủ cho con. Mau đứng dậy, nam nhi có vàng dưới đầu gối!”

Nhưng Mộ Dung Trần vẫn không động đậy.

Hắn đã kìm nén rất lâu, mà trước một người lặng lẽ bao dung, âm thầm chống đỡ phía sau như núi này, những năm tháng cô độc, gian khổ tranh đấu hơn hai mươi năm qua cuối cùng cũng có được một lối thoát.

Tình thân mà hắn chưa từng được cảm nhận, lúc này, hắn lại khao khát đến nhường ấy.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn, chăm chú nhìn Tô Nguyên Đức.

Giọng nói run khẽ: “Ngoại tổ phụ, con… muốn cưới Hoa Mộ Thanh, đường đường chính chính, mười dặm hồng trang, tám kiệu hoa rước nàng vào cửa.”

Tô Nguyên Đức khựng lại.

Giọt nước mắt vừa trào nơi khóe mắt, liền bị nghẹn trở vào.

Hóa ra đứa trẻ này quỳ lạy, xúc động, bày ra trận thế lớn như vậy chỉ là để… cưới vợ?

Ông vừa buồn cười vừa tức, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc.

Cô nương tên Hoa Mộ Thanh đó, trong lòng Mộ Dung Trần, lại quan trọng đến mức này sao?

Đáng để hắn buông bỏ cả tôn nghiêm, trân trọng như vậy sao?

Ông chợt cảm thấy nha đầu đó cũng thú vị, đáng để tìm hiểu.

Ông lắc đầu bất lực, giơ tay đấm nhẹ vào vai Mộ Dung Trần: “Cứ tưởng chuyện gì lớn lao lắm, mau đứng dậy!”



Nhưng Mộ Dung Trần vẫn không đứng, tiếp tục nói: “Ngoại tổ phụ, với năng lực của con vốn dĩ có thể đường đường chính chính cưới nàng. Nhưng làm vậy, e sẽ khiến má-u chảy thành sông, lấy mạng vô số người cũng sẽ kéo nàng vào nguy hiểm khôn lường. Con không muốn như vậy, cưới con rồi, lại phải gánh lấy những nguy hiểm quá lớn.”

Tô Nguyên Đức bật cười, mạnh mẽ kéo hắn dậy, quả thật ông vẫn còn khỏe một phát liền kéo Mộ Dung Trần đứng dậy.

Ông lại lắc đầu: “Con đúng là một lòng vì nàng ta, con bé đó thật sự tốt đến vậy sao, đáng để con làm thế à?”

Mộ Dung Trần gương mặt nghiêm túc, gật đầu: “Đáng, nàng ấy xứng đáng với cả mạng sống của con.”

Tô Nguyên Đức chấn động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cau mày: “Không được nói bậy.”

Nói rồi, ông sờ cằm, trầm ngâm: “Thật ra cũng không khó, chuyện bên Đế Cực ta có thể nói giúp con. Chỉ là hắn không thích con bé đó, e là…”

Chưa kịp nói hết, Mộ Dung Trần chợt tiếp lời: “Đế Cực cũng không thích con.”

Tô Nguyên Đức khựng lại, nhìn hắn: “Đừng nói bậy, Đế Cực đối với con thật sự rất yêu thương…”

“Đó chỉ là diễn cho ngoại tổ phụ xem.”

Trên gương mặt Mộ Dung Trần lúc này không còn sự thản nhiên, lười biếng thường ngày chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị khi hắn nhìn Tô Nguyên Đức: “Ngoại tổ phụ, mẫu thân của con vẫn chưa ch-ết.”

“Cái gì?!”

Tô Nguyên Đức chấn động, như bị một cú sét đ-ánh ngang tai, mắt tối sầm lại trước mắt toàn ánh sao.

Ông túm chặt lấy cánh tay Mộ Dung Trần: “Con nói gì? Mộ Nhi…Mộ Nhi vẫn còn sống?”

Thấy ông kích động, Mộ Dung Trần đưa tay đỡ lấy ông, gật đầu: “Vâng, mẫu thân con chưa ch-ết. Hai mươi hai năm nay, người vẫn luôn phải ẩn mình trong bóng tối. Cho đến hai năm trước, khi con trở về nước, thì bị Đế Cực phát hiện, sau đó bị ông ta giam giữ.”



Tô Nguyên Đức lập tức nhận ra điều không ổn: “Đế Cực giam giữ Mộ Nhi để làm gì?”

Mộ Dung Trần nói: “Đế Cực muốn con thuyết phục mẫu thân, để người đồng ý tiến cung.”

Sắc mặt Tô Nguyên Đức lập tức sầm lại, u ám như sắt thép.

Chỉ một câu nói, ông đã lập tức hiểu ra nguyên nhân sâu xa mà Mộ Dung Trần chưa kịp nói.

Vẻ ôn hòa bình thản thường ngày của ông, lúc này bị thay thế bằng một tầng sát khí tàn nhẫn, âm trầm, lạnh lẽo.

Nếu lúc này Hoa Mộ Thanh có mặt ở đây, nàng sẽ nhận ra thì ra Mộ Dung Trần thực sự giống người nam nhân Tô Nguyên Đức trước mặt này, người luôn che giấu bản chất sói dữ dưới lớp da cừu.

Vẻ u ám, ngoan độc ấy, gần như giống hệt nhau!

Mộ Dung Trần im lặng nhìn Tô Nguyên Đức, không nói gì.

Tô Nguyên Đức sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, trầm giọng hỏi: “Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ trong thời gian cực ngắn, ông đã nắm trúng điểm mấu chốt của vấn đề!

Không trách được.

Đế Cực vì kiêng kỵ ông, mới phải bày ra đủ mọi cách để che giấu!

Thậm chí bất chấp mạng sống của biết bao người! Dù những kẻ đó… cũng chẳng có ai vô tội!

Mộ Dung Trần khẽ hít một hơi, chậm rãi nói: “Năm đó, cái ch-ết của phụ thân và mẫu thân, đều là… do Đế Cực tự tay sắp đặt.”

“!!!”

Tô Nguyên Đức bất ngờ đẩy Mộ Dung Trần ra, xoay người, rút thanh bảo kiếm treo trên tường nhấc chân lao ra ngoài: “Súc sinh! Ta phải gi-ết hắn!”

Nhưng bị Mộ Dung Trần kéo lại: “Ngoại tổ phụ!”

Một tiếng gọi đó khiến Tô Nguyên Đức khựng lại giữa bước chân, quay đầu nhìn Mộ Dung Trần, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ má-u, gương mặt lộ rõ bi thương, phẫn nộ, đau đớn tuyệt vọng.



Mộ Dung Trần không đành lòng, nhưng lời đã nói ra không thể dừng lại.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng có sự mềm lòng hay do dự như vậy cho đến khi tái ngộ với Hoa Mộ Thanh.

Hắn mới nhận ra, thì ra bản thân cũng có thể có những cảm xúc, thái độ như một con người bình thường.

Trong trái tim băng giá ấy, ngoài nỗi đau u ám cùng sự tê liệt tuyệt vọng còn có sự cảm động, ấm áp, mềm lòng, tình yêu và tình thân.

Hắn bước lên một bước, cố gắng giữ giọng bình tĩnh mà nói: “Năm con ra đời, Long quốc đang gặp cảnh trong ngoài đều rối ren, quân đội ba miền đều bị uy hi-ếp. Khi đó, Đế Cực vốn muốn giao binh quyền cho người khác nhưng bất đắc dĩ, tiếng nói của phụ thân con lúc ấy lại rất cao, hơn nữa các thế tộc như Tô Hầu đều ủng hộ phụ thân con.”

Tay Tô Nguyên Đức khẽ run, ông đã hiểu ra mọi chuyện.

Dung Chỉ Qua là một trong số ít những thiên tài quân sự, năm đó bọn họ ủng hộ ông ấy cũng là vì đại cục quốc gia.

Nhưng Đế Cực lại kiêng kỵ mối quan hệ thông gia giữa Dung Chỉ Qua và Tô gia.

Ông ta sợ rằng nếu Dung Chỉ Qua nắm được binh quyền trong tay, sẽ dễ dàng lật đổ ngai vị của ông ta bất cứ lúc nào.

Cho nên, ông ta đã bày ra một vở kịch, khiến mọi người đều tưởng rằng chỉ là sự tranh đấu ghen tuông giữa nữ nhân, hại tiểu nữ nhi của Tô Nguyên Đức và hiền tế cùng nhau ch-ết thảm, còn đứa cháu ngoại vừa chào đời kia, còn đỏ hỏn trong tã lót đã thành kẻ mồ côi.

Năm đó, thực ra ông từng muốn đưa Mộ Dung Trần về phủ Hầu nhưng Đế Cực đã tìm đến ông, nói với ông rằng, Mộ Dung Trần là con của hắn và Tô Mộ!

Họ năm đó vốn là đôi bên tình ý sâu đậm, sau một lần say rư-ợu đã ngoài ý muốn có Mộ Dung Trần.

Bất kể năm đó Tô Nguyên Đức có tin hay không, ông cũng không cách nào đi xá-c nhận với Tô Mộ đã “qua đời”.



Hơn nữa, khi ấy Đế Cực đã đưa Mộ Dung Trần về bên cạnh mình, ông cũng không thể trước mặt bao người mà đón cháu ngoại về phủ Hầu.

Chỉ đành lui một bước, lặng lẽ âm thầm bảo vệ đứa trẻ này từ xa.

Cho đến khi, đứa trẻ này lại bị người khác cư-ớp khỏi bên cạnh Đế Cực!

Tô Nguyên Đức chợt nhận ra điều gì đó, lại nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Năm đó, chuyện con bị bắt đi… chẳng lẽ… cũng là do hắn…”

Mộ Dung Trần không nói gì.

Tô Nguyên Đức xoay người vung tay, trường kiếm trong tay ông vung mạnh ché-m thẳng xuống, chiếc bàn trà bằng gỗ hoàng hoa lê quý giá bên cạnh lập tức bị bổ làm đôi!

Tiếng động lớn vang vọng, khiến đám hộ vệ đang đứng ngoài viện sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau không dám thở mạnh.

Mộ Dung Trần nhìn Tô Nguyên Đức toàn thân run rẩy, im lặng một lúc rồi mới nói: “Năm đó mẫu thân rốt cuộc vì sao lại sinh con với ông ta, đến nay con vẫn chưa được gặp mẫu thân, cũng chưa từng biết rõ. Nhưng, ngoại tổ phụ, con nghĩ, chuyện này… e rằng không giống như những gì người từng biết.”

Thật ra Mộ Dung Trần cũng không biết Tô Nguyên Đức trước nay đã biết “một tình huống khác” là như thế nào, nhưng hẳn không phải là chuyện gì quá đáng.



Bằng không, với tính cách bảo vệ nữ nhi như Tô Nguyên Đức, chỉ sợ… Đế Cực giờ đây đã không thể yên ổn ngồi trên ngai vàng được nữa. 

 
Bình Luận (0)
Comment