Mộ Dung Trần cụp mắt, khẽ cong môi, che đi nỗi đắng cay nơi đáy mắt.
Tô Nguyên Đức nhìn hắn, khẽ thở dài một hơi, giọng khàn khàn nói: “Ngần ấy năm qua, ngoại tổ phụ không đi tìm con, mà trong Long Đô này cũng chẳng ai nói cho con biết mối quan hệ giữa con và ta. Con có biết vì sao không?”
Đúng vậy. Nếu không phải hôm đó Phương Sở Vinh bất ngờ tiết lộ, Mộ Dung Trần căn bản cũng sẽ không bao giờ ngờ tới, phủ Trấn Viễn Hầu lại có mối quan hệ sâu xa như vậy với mình!
Trên mặt Tô Nguyên Đức lộ rõ vẻ áy náy, ông khẽ lắc đầu: “Mẫu thân con, năm đó vốn không phải là do chính thất sinh ra. Thân phận của nó... cũng giống với tiểu cô nương mà giờ con đem lòng yêu mến vậy. Chỉ là một biểu thân từ họ hàng xa của phủ Trấn Viễn Hầu, được gửi nuôi tại phủ.”
Ông dừng một chút, rồi tiếp tục: “Người biết nó là tiểu nữ nhi của ta, không nhiều. Đế Cực... là một trong số đó.”
Mộ Dung Trần không rõ năm đó đã xảy ra những khúc mắc gì, chỉ nghe Tô Nguyên Đức nói liền gật đầu.
Tô Nguyên Đức thở dài, kể tiếp: “Năm ấy, ta vốn không biết còn có sự tồn tại của mẫu thân con. Mãi đến khi con bé lên tám, thân mẫu qua đời vì bệnh, nó một mình tìm tới phủ Hầu nhưng giữa đường lại bị người ám toán truy sát.”
Mộ Dung Trần không ngờ, mẫu thân khi còn bé lại từng trải qua một chuyện tương tự như hắn trong lòng chấn động.
Sắc mặt Tô Nguyên Đức càng thêm day dứt: “Tội nghiệp một đứa trẻ nhỏ như vậy, phải giả trang thành kẻ ăn xin, khổ sở lắm mới lẻn được vào Long Đô. Cuối cùng trên đường ta đi nhận nhiệm vụ, con bé đã chặn ta lại.”
Chỉ mấy câu đơn giản, nhưng cũng đủ để người nghe tưởng tượng ra bao nhiêu hiểm nguy và khó khăn mà một đứa bé tám tuổi phải đối mặt.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, phải chịu đựng biết bao gian nan mới có thể thoát khỏi sự truy sát, đến được trước mặt thân phụ?
“Lúc ấy, ngay khi nhìn thấy nó, ta đã biết đó là con ta. Ta muốn đường đường chính chính đưa nó về phủ, nhưng nó không chịu.”
Tô Nguyên Đức lắc đầu, chua xót nói: “Ta hỏi tại sao, nó chỉ nói không muốn bị cuốn vào vòng đấu đá chốn đại viện, nó chỉ muốn sống một cuộc đời vui vẻ. Thế là, ta tìm một nhà họ hàng xa đáng tin cậy, viện cớ là hai phu thê họ từng có ơn với ta nhưng đều đã mất sớm, nên ta nhận nuôi nữ nhi của họ, rồi đưa con bé ấy vào phủ Hầu.”
Chỉ mới tám tuổi, mà đã có thể nói ra những lời như thế!
Cũng đủ thấy, một nữ tử như vậy, khi trưởng thành sẽ là người xuất chúng đến mức nào, phóng khoáng, bất kham, khác biệt với mọi khuôn khổ thường tình.
Cũng khó trách năm xưa, dù phải mạo hiểm đắc tội với Tô Nguyên Đức, Đế Cực vẫn quyết định làm ra chuyện như vậy sau yến tiệc trong cung hôm đó.
Khi ấy, có lẽ… ông ta thật sự từng yêu Tô Mộ.
Chỉ tiếc rằng, tình yêu sâu kín mà ông ta tự cho là si tình ấy, cuối cùng vẫn thua dưới tay quyền lực và d-ục vọng của chính mình.
“Cho nên, bao năm qua, cũng chẳng có mấy ai biết được mối quan hệ thật sự giữa con và ta. Ngay cả những người từng biết thân phận thực sự của mẫu thân con, ta cũng đã sớm điều đi các nơi xa xôi.”
Giọng Tô Nguyên Đức có chút nghẹn ngào: “Để con một mình gánh chịu nhiều như vậy, là lỗi của ngoại tổ phụ. Lẽ ra ngoại tổ phụ nên sớm nhận con… không nên để con phải chịu thiệt như vậy… Aizz…”
Mộ Dung Trần lại mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Tô Nguyên Đức nhìn dáng vẻ ung dung bình thản ấy, trong lòng không khỏi nhói đau. Trông hắn lúc này thật giống Tô Mộ năm xưa, dù chịu nhiều khổ sở nhưng lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng.
Ông chợt nghẹn lòng, lại hỏi: “Đứa trẻ ngoan, con bắt đầu biết những chuyện năm xưa là do Đế Cực gây ra, từ khi nào?”
Mộ Dung Trần đáp: “Dạo trước, Đế Cực muốn dùng Mộ Thanh để uy hi-ếp con. Người ở Kim Phượng Cung liền nhân cơ hội đó, mời con vào cung nói rõ mọi bí mật năm xưa rồi lấy tung tích của Mộ Thanh làm điều kiện trao đổi, muốn con giúp bà ta quay lại hậu vị.”
Chính vì vậy mới có cảnh sứ giả Khương tộc cầu xin, và Mộ Dung Trần thay lời khuyên nhủ kia.
Tô Nguyên Đức trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện năm đó, nếu không phải Phương Sở Vinh nhúng tay, thì người hiểu rõ chân tướng nhất chính là bà ta. Vậy mà bà ta lại chịu nói với con, xem ra…”
Nói đến đây, ông như sực nhớ điều gì, nhíu chặt mày ngừng lại không nói nữa.
Mộ Dung Trần thấy ông ngập ngừng thì cũng không gặng hỏi, chỉ nói tiếp: “Vả lại, chuyện năm xưa, con cũng từng đến chất vấn Trấn Quốc Công. Lời của Phương Sở Vinh, dù chưa hẳn toàn bộ là thật, nhưng tám phần là không sai.”
Tô Nguyên Đức có phần bất ngờ: “Con làm cách nào khiến con cáo già đó chịu mở miệng?”
Không ngờ Mộ Dung Trần lại bật cười: “Mộ Thanh đã giúp con một chút.”
Tô Nguyên Đức lập tức hứng thú hỏi: “Ồ? Con bé đó cũng giỏi đấy! Nó giúp con thế nào?”
Thấy từ đầu đến giờ Tô Nguyên Đức chẳng hề có chút phòng bị hay thành kiến với Hoa Mộ Thanh, trong lòng Mộ Dung Trần cảm thấy rất vui mừng.
Hắn liền mỉm cười đáp: “Nàng ấy bày ra một kế khéo léo, bắt sống Chu Hàm rồi giao cho con xử lý.”
Sắc mặt Tô Nguyên Đức lập tức thay đổi, không khỏi tán thưởng: “Con bé lanh lợi thật! Chu Nhị công tử đó nhìn thì có vẻ là công tử ăn chơi nhưng lại chính là cục cưng trong lòng con cáo già Chu Thành. Một đòn trúng đích, tuyệt diệu!”
Mộ Dung Trần lại mỉm cười.
Tô Nguyên Đức thấy dáng vẻ tự hào ấy của hắn, cũng bật cười lắc đầu. Cười xong, nét mặt ông dần nghiêm lại, hỏi: “Con có biết mẫu thân con hiện giờ ở đâu không?”
Sắc mặt Mộ Dung Trần cũng dần thu lại.
Tô Nguyên Đức xanh mặt, thở dài: “Cũng phải, nếu Đế Cực muốn giấu một người e là ngay cả ta cũng chưa chắc tìm ra, huống chi là con.”
Ông lại an ủi: “Không sao, giờ Đế Cực cũng chẳng dám động vào con bé đó nữa. Chúng ta cứ từ từ tìm, cho dù phải lật tung cả Long Đô lên, cũng nhất định phải đưa con bé trở về!”
Lời còn chưa dứt, liền nghe Mộ Dung Trần nói: “Mộ Thanh đã bắt đầu tìm rồi.”
“Ồ?”
Lần này Tô Nguyên Đức thật sự kinh ngạc: “Ngay cả chuyện này con cũng giao cho con bé? Con bé… có thể xử lý được sao?”
Mộ Dung Trần gật đầu, nhìn ông nói: “Ngoại tổ phụ, mạng của con con còn có thể giao cho nàng.”
Tô Nguyên Đức vô cùng chấn động.
Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: “Ta muốn gặp con bé ấy.”
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Hôm nay nàng cũng đến chúc thọ người, ngoại tổ phụ cứ gặp thử xem. Còn cả đứa trẻ kia…”
Nhắc đến Thịnh Nhi, Tô Nguyên Đức mới sực nhớ: “Đứa nhỏ ấy… rốt cuộc là thế nào?”
Mộ Dung Trần ngập ngừng một lát, rồi đáp: “Là nhi tử của con.”
Tô Nguyên Đức nhíu mày, im lặng một hồi rồi đột nhiên tỏ vẻ không hài lòng nhìn Mộ Dung Trần: “Con lại dám…”
Ông theo phản xạ liền nghĩ rằng Thịnh Nhi là đứa con mà Mộ Dung Trần và cố Hoàng Hậu Đại Lý, Tống Vân Lan lén lút sinh ra.
Tư liệu ông tra được chỉ nói đứa trẻ là con của Tống Hoàng Hậu, ông chưa từng nghĩ rằng đứa bé đó… lại chính là con ruột của Mộ Dung Trần!
Thấy sắc mặt ông như vậy, Mộ Dung Trần biết ông đã “hiểu lầm”.
Cũng đúng thôi, đây vốn là sự hiểu lầm mà hắn cố tình sắp đặt.
Thịnh Nhi tuy không phải má-u mủ của hắn nhưng lại là con ruột của Tống Vân Lan, mà Tống Vân Lan bây giờ, chính là Hoa Mộ Thanh.
Với Mộ Dung Trần, má-u mủ Đỗ gia chẳng đáng nhắc đến, điều quan trọng hơn cả là tình thân thật sự.
Giờ đây, Tống Vân Lan là Hoa Mộ Thanh, mà hắn thì sớm đã quyết tâm cưới nàng làm chính thê. Vậy thì, Thịnh Nhi chính là con của hắn, danh chính ngôn thuận.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình cố tình “gợi nhầm” cho ngoại tổ phụ.
Bởi vì chỉ cần có được sự thừa nhận của Tô Nguyên Đức, thì tương lai của Thịnh Nhi, sẽ càng rộng mở, càng dễ bề thuận lợi.