Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 599

 
“Cũng thiệt thòi cho con bé đó rồi.”

Tô Nguyên Đức không tiện trách móc đứa cháu ngoại của mình làm việc “thiếu quy củ”, chỉ có thể thở dài, trong lòng cũng thêm một phần nhìn khác về Hoa Mộ Thanh: “Vì con mà cam tâm tình nguyện chăm sóc con của người khác, lại còn đuổi theo con tới tận đây. Con đó, thật là…”

Mộ Dung Trần khẽ cười, lông mày giãn ra, ánh mắt cũng nhu hòa: “Đó là phúc phần kiếp trước con tu được mới có thể gặp được một cô nương tốt như vậy. Ngoại tổ phụ, lát nữa nếu gặp nàng, người không được làm khó nàng đâu đấy.”

Tô Nguyên Đức lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Con nghĩ ngoại tổ phụ là hạng người nào hả!”

Mộ Dung Trần chỉ mỉm cười, lắc đầu.

Hai ông cháu rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt nhau sau bao năm, vậy mà lại thân thiết, gần gũi đến lạ, cứ như đã ở bên nhau suốt bao năm qua.



Khi Mộ Dung Trần xoay người đi, Tô Nguyên Đức liếc nhìn chiếc trâm cài trong chiếc hộp đặt trên bàn, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
Cảnh Chiêu Minh! Năm xưa ngươi từng hứa hẹn những gì, xem ra ngươi đã quên sạch rồi! Dám đối xử với con ta như vậy, ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp trăm lần!!!

Tại vườn sau mới xây của phủ Trấn Viễn Hầu.

Nơi này thật sự giống như biển hoa nhân gian, ba bước thành cảnh, năm bước như tranh vẽ.

Ngay cả Ngô Trân cũng không kìm được mà cảm thán: “Vườn này đúng là đẹp thật, trời nóng như vậy, mà vừa bước vào đây đã thấy mát mẻ như xuân, thật sự rất tuyệt!”

Tô Nhiên kiêu hãnh ngẩng cao cằm: “Tất nhiên rồi! Vườn này là do chính tay ngoại tổ phụ ta mời đại sư thiết kế vườn cảnh tới xây dựng, cả Long Đô chỉ có duy nhất một nơi như thế này thôi đó! Hôm nay, các nàng là những người đầu tiên được nhìn thấy…”

Chưa kịp nói hết câu thì từ phía cuối vườn đã vang lên tiếng cười nói của ai đó.

Ngô Trân liếc nhìn Tô Nhiên, cười khẽ: “Đây là ‘những người đầu tiên’ mà nàng nói sao?”

Tô Nhiên bị nghẹn lời, cảm thấy mất mặt, tức giận hậm hực.

Nàng nhanh chân bước đi, vòng qua một nhánh cây rũ mềm mại, ngẩng đầu liền nhìn thấy trong đình bát giác phía trước có hai người đang ngồi đấu cờ, bên cạnh còn có hai thiếu nữ vóc dáng yêu kiều, vừa cười vừa trò chuyện.

Trong đó, một người mặc cung trang chính phẩm, khí chất cao quý.

Hoa Mộ Thanh nhìn khuôn mặt người đó, cảm thấy có chút quen mắt.



Chợt nghe Tống Huệ đứng cạnh nói nhỏ: “Biểu tỷ, người mặc áo dài xanh lam kia là Thất Hoàng Tử Cảnh Hạo Văn, Văn Vương điện hạ. Còn người đứng phía sau, mặc váy cung hồng phấn tám phúc kia, chính là Cửu Công Chúa, Cảnh Như Lan.”

Hoa Mộ Thanh chợt khẽ giật mình.

Hóa ra cảm giác quen mắt là vì vị Cửu Công Chúa này có vài phần giống Cảnh Như Vân, Cảnh Như Ân…

Nhưng… Cảnh Như Lan sao?

Nếu nàng nhớ không nhầm, lần trước ở phủ Tứ Công Chúa, trưởng nữ của Cảnh Như Vân là Cảnh Hòa suýt chút nữa bị ngã xuống nước, chẳng phải cũng là bị vị Cửu Công Chúa này xúi giục sao?

Đang còn nghi ngờ, Tống Huệ lại nói tiếp: “Người đang đấu cờ với Văn Vương là Tô Tú Phong, trưởng tử Nhị phòng của phủ Trấn Viễn Hầu, trong nhà xếp hàng thứ ba. Còn cô nương đứng bên cạnh là Tô Viên, con thứ mười, muội muội cùng cha khác mẹ với Tô Nhiên.”

Bên này Tống Huệ vừa giới thiệu xong với Hoa Mộ Thanh, bên kia, Tô Nhiên đã hùng hổ bước thẳng về phía lầu gác.

Ngô Trân đi chậm hơn một bước, liếc nhìn dáng vẻ khí thế bừng bừng của Tô Nhiên, khẽ lắc đầu rồi cúi giọng nói nhỏ với hai người bên cạnh: “Gần đây Đế Cực đang chuẩn bị tứ hôn cho mấy vị Vương gia, trong đó có cả vị Văn Vương này. Nghe nói người mà Đế Cực nhắm cho Văn Vương… chính là Nhiên Nhi đó.”

Tống Huệ giật mình: “Nhưng chẳng phải Văn Vương… bị tật ở chân sao?”

Lúc này Hoa Mộ Thanh mới để ý, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hạo Văn đang ngồi trên một chiếc xe lăn tinh xảo, quý giá.

Dáng vẻ như vậy, thật giống với Bàng Thái năm xưa.

Dùng thân thể bệnh tật để che giấu, ẩn giấu trong lòng biết bao toan tính.



Chỉ là… không biết Văn Vương này có phải cũng giống vậy hay không?

Trong lúc nàng đang thầm suy nghĩ, bên cạnh, Thịnh Nhi thấy mấy người lớn thì thầm to nhỏ với nhau, cảm thấy hơi chán liền bĩu môi vươn tay định hái một bông hoa xinh trên cành cây gần đó.

Hoa Mộ Thanh nhìn thấy trên cành có gai, sợ bé bị đ-âm vào tay liền nghiêng người cúi xuống hái giúp bé một bông.

Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Trên đầu, những cánh hoa nhỏ li ti rơi xuống như mưa hoa, nhẹ nhàng phủ quanh người nàng.

Cảnh Hạo Văn nhận thấy có người tiến lại gần lầu gác, liền quay mặt sang nhìn vừa lúc thấy được chính là khung cảnh như vậy.

Hoa rơi rợp mắt, tiên nữ bước ra từ mưa hoa, xuất trần hiện thế.

Khoảnh khắc cúi người hái hoa, gương mặt nghiêng ấy đẹp đến khuynh thành. Đôi mày, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng như tơ lụa.

Quân cờ trắng trong tay hắn đang cầm, bỗng quên cả đặt xuống.

Những người bên cạnh thấy hắn dừng tay, liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài lầu gác.

Thấy Tô Nhiên đã đi đến bên dưới, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Ta nói nhé, cái vườn mới xây này của nhà ta vừa mới làm xong, còn chưa mời thầy phong thủy đến trấn trạch, sao đã có người vào được rồi? Thì ra là có người không chờ nổi, vội lấy đồ của người khác đi lấy lòng quý nhân.”

Tính cách của Tô Nhiên xưa nay vốn trời không sợ, đất không sợ, lời nói này tuy nghe có vẻ tôn kính nhưng lại không chỉ đ-âm trúng người đường huynh và người muội cùng cha khác mẹ kia, mà ngay cả Văn Vương và Cửu Công Chúa cũng không nể mặt bao nhiêu.

Không ngờ, Cảnh Hạo Văn và Cảnh Như Lan lại hoàn toàn không để tâm ngược lại còn mỉm cười quay sang chào nàng: “Muội muội huyện chủ, đã lâu không gặp.”

Người nói là Cảnh Hạo Văn.

Tô Nhiên liếc nhìn hắn một cái, khẽ nhún người hành lễ: “Tham kiến Văn Vương điện hạ.”

Cảnh Hạo Văn mỉm cười ôn hòa, giơ tay: “Đứng dậy đi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”



Hoa Mộ Thanh đứng phía sau, không nhìn rõ sắc mặt Tô Nhiên lúc này ra sao.

Nhưng, chuyện ban hôn mà ngay cả Ngô Trân cũng biết, Tô Nhiên hẳn là không thể không biết.

Nàng đưa mắt nhìn Tô Nhiên, liền phát hiện ánh mắt của ba người trong lầu gác lại đồng loạt rơi xuống người nàng.

Ánh mắt của Tô Tú Phong là kinh diễm, vẻ mặt của Tô Viên lại đầy ghen tị.

Còn ánh mắt của Cảnh Như Lan… thì có phần thâm sâu khó lường.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, ba người kia lập tức thu mắt về.

Đúng lúc này, Thịnh Nhi kéo tay nàng: “Mẫu thân, con có thể sang bên kia chơi không?”

Tô Nhiên phía trước nghe thấy giọng Thịnh Nhi, liền quay đầu nói: “Bên kia có một vườn cúc dại, bên cạnh còn có một khu nuôi thỏ trong vườn, nếu Thịnh Nhi thích thì cứ qua đó chơi một lát.”

Sau đó lại quay sang nói với một nha hoàn đi cùng: “Lát nữa dẫn Mạt Nhi qua vườn cúc dại.”

Nha hoàn lập tức vâng dạ.

Thịnh Nhi nghe nói có thỏ, vô cùng vui mừng lập tức kéo Phúc Tử chạy theo hạ nhân phủ hầu đi về phía trước.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn ra sau, thấy Linh Nhi giả dạng làm nha hoàn cũng lập tức đi theo sát.

Bên lầu gác.

Tô Viên đã đi xuống, mỉm cười nói: “Ngũ tỷ, muội còn tưởng tỷ đã sang chỗ tổ phụ rồi, sao lại tới đây? Nếu biết tỷ muốn đến, bọn muội đã không tới tránh làm phiền hứng thú của tỷ.”

Câu này đúng là không dễ đối phó.

Chưa nói đến một vị Vương gia và một Công Chúa, vốn đã địa vị tôn quý, Tô Nhiên lại là người đến sau, sao lại bị nói thành “làm phiền hứng thú” được?

Rõ ràng là muốn kích động Cảnh Hạo Văn và Cảnh Như Lan bất mãn với Tô Nhiên!

Ngô Trân bỗng ghé sát Hoa Mộ Thanh, thấp giọng nói: “Tô Tú Phong từng là bạn đồng học của Văn Vương, còn Tô Viên làm sao có thể tiếp cận bọn họ, ta vẫn chưa rõ.”



Tống Huệ khẽ nhíu mày: “Nàng Tô Viên này, hình như không ưa gì Nhiên Nhi…”

Chưa kịp nói hết, bên kia Tô Nhiên đã khinh thường bước vòng qua Tô Viên, hất cằm nói: “Đừng có làm bộ dạng này trước mặt ta, Thập muội, ta không phải nam nhân không biết mấy cái trò thương hương tiếc ngọc đó đâu.”

Lại liếc mắt nhìn Tô Viên.

Tô Viên vội vàng xoay người, tự mình bước nhanh tới định kéo tay Ngô Trân và Tô Nhiên nhưng nghĩ đến thân phận khác biệt, liền xoay người đi tới cạnh Hoa Mộ Thanh muốn tỏ ra thân thiết: “Đi thôi, đúng lúc nơi này đông vui, vị tỷ tỷ này trước đây muội chưa từng gặp? Muội là…”

Chưa kịp nói hết câu, thì Tống Huệ và Ngô Trân một người bên trái, một người bên phải, đã đồng loạt nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, kéo nàng cùng đi về phía lầu gác.

Để lại một mình Tô Viên đứng ngượng ngùng phía sau, lúng túng trong chốc lát.

Sau đó nàng đỏ hoe khóe mắt, quay đầu nhìn về phía trong lầu gác.

Lần này, không biết có phải ảo giác hay không, nàng dường như thấy Cảnh Hạo Văn liếc nhìn mình một cái.

Ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Trong lòng nàng lập tức trào dâng niềm vui sướng, vội vàng bước theo.

Cảnh Như Lan nhìn thấy cảnh này, quay đầu liếc nhìn vị Thất ca đang ngồi cạnh mình, mỉm cười khẽ.



Lầu gác bát giác vốn rất rộng rãi, lại đúng ngay chỗ đón gió mát. 

 
Bình Luận (0)
Comment