Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 600


Lúc này mặt trời vẫn chưa gay gắt, trong làn gió sớm còn mang theo chút se se mát lạnh. Ngồi trong lương đình thế này quả thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.

Chỉ là, khi người đến đông hơn gian đình này lại trở nên hơi chật chội.

Cảnh Hạo Văn và Tô Tú Phong vẫn đang đ-ánh cờ đối chiến.

Cảnh Như Lan, Tô Viên và Tô Nhiên đứng phía sau lưng Cảnh Hạo Văn.

Tống Huệ và Ngô Trân cũng có chút hiểu biết về cờ vây, liền hướng mắt nhìn những quân cờ đen của Tô Tú Phong.

Hoa Mộ Thanh đứng phía cuối, chỉ liếc qua một cái đã nhận ra Cảnh Hạo Văn gần như đã nắm chắc phần thắng.

Trong lòng nàng thầm thán phục, thế cờ của Cảnh Hạo Văn quả là cao tay!

Nếu không phải kiếp trước nàng từng có chút thành tựu trong binh pháp, cũng từng dốc lòng nghiên cứu cờ đạo thì chỉ riêng thế trận hiện giờ, thật sự rất khó nhìn ra được sự chặt chẽ và tinh tế trong từng nước cờ của hắn.

Bề ngoài trông như ôn hòa, nhã nhặn, nhưng kỳ thực từng bước đều ẩn chứa sát cơ.

Ẩn mình bất động, nhưng luôn rình rập thời cơ. Chỉ cần một nước cờ, đối phương sẽ lập tức rơi vào thế cục diệt toàn quân, không cách nào chống đỡ.



Ngay khi nàng đang âm thầm suy ngẫm.

Bên kia, không biết Cảnh Hạo Văn nghĩ đến điều gì đột nhiên cầm một quân trắng lên, quay sang mỉm cười nói: “Muội muội, muội thấy quân này, nên đặt ở đâu thì hợp?”

Có thể được hắn gọi là “muội muội”, đương nhiên chỉ có Cửu Công Chúa Cảnh Như Lan.

Cảnh Như Lan mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này muội đâu biết gì, chỉ là kẻ ngoại đạo xem náo nhiệt mà thôi. Thất ca đừng làm khó muội nữa.”

Nói rồi, nàng liếc mắt nhìn sang Tô Nhiên bên cạnh: “Nghe nói Tô muội rất yêu thích cờ đạo? Hay là, muội thử chỉ điểm giúp Thất ca một chút xem?”

Tô Nhiên khẽ ho một tiếng, còn chưa kịp nói gì…

Tô Viên đã nhẹ giọng cười nói: “Đúng thế, cờ nghệ của Ngũ tỷ ngay cả tổ phụ cũng từng khen ngợi mà! Chắc chắn có thể giúp Văn Vương điện hạ giành được chiến thắng.”

Lại là một cái bẫy trong lời nói.

Nếu Tô Nhiên “chỉ điểm” đúng, thì người ta chỉ nghĩ đó là thực lực vốn có. Nhưng nếu điện hạ thua, thì chẳng phải là do nàng “chỉ sai” sao?

Sắc mặt Tống Huệ hiện rõ vài phần không vui, còn Ngô Trân thì vẫn bình thản như thường.

Tô Nhiên liếc nhìn Tô Viên, nhàn nhạt nói: “Chỉ điểm gì chứ, đâu dám nhận. Cờ nghệ của ta chẳng qua là được tổ phụ ưu ái, thiên vị khen lấy vài câu thôi. Nào xứng để đem ra chốn đại nhã chi đường. Văn Vương điện hạ, ngài tha cho ta đi.”

Cảnh Hạo Văn bật cười, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Muội đấy, trước mặt bổn vương còn khách sáo như vậy làm gì? Cứ nói thử xem nào? Dù có đi sai, bổn vương cũng sẽ không trách muội.”

Giọng điệu ấy, quả thật là xem nàng như người nhà.



Giọng nói dịu dàng, ấm áp tựa làn gió xuân.

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy trên mặt Tô Nhiên hiện lên vài phần ngượng ngùng khó nhận ra.

Ngay bên cạnh nàng, Tô Viên âm thầm siết chặt khăn tay trong tay.

Đúng lúc này, Tô Tú Phong lại bật cười nói: “Điện hạ! Chuyện này thì thần không đồng ý rồi! Nhiên Nhi là muội muội của thần, nào có chuyện huynh muội lại đi giúp người ngoài được chứ! Ngũ muội, đừng đồng ý với điện hạ đấy, nếu không huynh mà thu thì, còn mặt mũi nào nữa!”

Tô Nhiên liếc mắt lườm hắn một cái.

Tô Tú Phong chắp tay làm bộ năn nỉ: “Muội muội tốt của ta, tha cho ta đi. Lát nữa ta sẽ tìm cho muội hai món đồ chơi thật thú vị, chịu không?”

Tô Nhiên bĩu môi: “Thật không đấy?”

Tô Tú Phong lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Có hai vị điện hạ ở đây, ta sao dám lừ-a muội!”

Lúc này Tô Nhiên mới ra vẻ “bất đắc dĩ” nhìn về phía Cảnh Hạo Văn, nói: “Điện hạ, ngài xem đấy, Tam ca của thần đã nói vậy rồi…”

Cảnh Hạo Văn chỉ cười lắc đầu, nhẹ nhàng đặt quân trắng trong tay xuống một góc ít ai chú ý của bàn cờ: “Thôi được rồi, hôm nay cả nhà các người tính toán hợp sức bắ-t nạ-t bổn vương à?”

Tô Tú Phong nhìn bàn cờ, lập tức mừng rỡ nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc mà phủ nhận: “Sao chúng thần dám! Có điều… nếu hôm nay thật sự khiến điện hạ thua một ván, haha, chắc thần sẽ vui suốt ba ngày! Dù có bị trách phạt, cũng cam tâm tình nguyện! Ha ha…”

Vừa nói vừa cầm lấy một quân đen, chuẩn bị đặt xuống.

Nhưng đúng lúc đó, từ phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đến quyến rũ như vô tình mà lại ẩn ẩn mê hoặc: “Nếu đặt ở đó, trong ba nước sẽ thua.”

Tô Tú Phong lập tức khựng tay lại.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Mộ Thanh đang đứng ở mé ngoài bàn cờ.

Gió thổi nhẹ từ sau lưng nàng.

Tà áo, vạt váy khẽ lay động, một sợi tóc cũng bị gió nâng lên tựa như tiên tử trong gió bụi.

Tô Tú Phong sững sờ vài giây rồi mới hoàn hồn, bật cười hỏi: “Vậy nên đặt ở đâu đây?”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Cảnh Hạo Văn, người chỉ lướt qua nàng một ánh mắt rồi lại cúi đầu khẽ mỉm cười, chỉ tay vào một vị trí: “Ở đây.”

Tô Tú Phong nhìn theo, lập tức trên mặt lộ vẻ kinh ngạc!



Hắn không thể tin được, ngẩng đầu nhìn Hoa Mộ Thanh: “Hoa tiểu thư cũng biết chơi cờ sao?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười lùi một bước, không trả lời.

Cảnh Hạo Văn lúc này lại đặt quân trắng xuống, khẽ lắc đầu: “Là bổn vương thua rồi.”

Nhưng rõ ràng, trên bàn cờ vẫn chưa thể hiện rõ thắng bại mà?

Chỉ có Tô Nhiên nhìn ra chút huyền cơ trong ván cờ này, ánh mắt cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Tô Viên thì liếc nhìn Cảnh Hạo Văn, người đang cúi đầu thu lại các quân cờ, cắn nhẹ môi, nàng mỉm cười nói: “Không ngờ cờ nghệ của Hoa tiểu thư lại cao siêu đến thế, đến cả Văn Vương điện hạ cũng dễ dàng thua dưới tay nàng.”

Tô Nhiên vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, đang định mở miệng quát.

Bên cạnh, Tô Tú Phong lại cười lớn ha ha: “Văn Vương điện hạ, lần này tính là ta thắng rồi nhé? Thật là một niềm vui lớn trong đời! Không ngờ có ngày ta cũng có thể thắng được điện hạ một ván cờ!”

Tô Nhiên lập tức bĩu môi: “Tam ca, huynh cũng thật là, rõ ràng là Mộ Thanh giúp mà. Không cảm tạ người ta thì thôi, còn dám nhận công về mình.”

Tô Tú Phong lập tức đứng dậy, trịnh trọng chắp tay hành lễ với Hoa Mộ Thanh: “Đa tạ Hoa tiểu thư đã ra tay tương trợ, coi như giúp ta giải được một niềm tiếc nuối lớn trong lòng. Ân này, nhất định sẽ có ngày báo đáp.”

Hoa Mộ Thanh bật cười, đáp lễ: “Tô công tử khách sáo rồi.”

Bị ngắt lời mấy lần, Tô Viên bên cạnh chỉ biết cắn môi, vẻ mặt luống cuống trông chẳng khác nào một đóa hoa nhỏ yếu ớt, khiến người khác không khỏi sinh lòng thương xót.

Cảnh Như Lan liếc mắt nhìn nàng, rồi cũng mỉm cười nói: “Bình thường cũng từng nghe vài lời đồn đãi về Hoa tiểu thư, hôm nay gặp mặt, mới biết lời đồn chẳng đáng tin.”

Người có tâm tất nhiên sẽ tò mò muốn hỏi những lời đồn đó là gì.



Thế nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười, không đáp.

Đúng lúc này, có một gia nhân bước tới, hành lễ với mọi người rồi cung kính nói: “Ngũ tiểu thư, lão Hầu gia mời người qua gặp.”

Tô Nhiên nghe xong thì vui mừng hẳn lên, quay lại cười với mấy người Vũ Trân: “Đi thôi, ta dẫn các người đi bái thọ tổ phụ ta.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Vậy các người cứ đi trước, ta đi tìm Thịnh Nhi rồi sẽ đến sau.”

“Thế sao được, bọn ta cùng đi với tỷ.”

Tô Nhiên khoát tay, lại quay sang hành lễ với Cảnh Hạo Văn và Cảnh Như Lan: “Vậy thì xin cáo lui trước, mong không quấy rầy nhã hứng của hai vị điện hạ. Nếu có điều gì sơ suất, xin được lượng thứ. Trong vườn phía trước còn có sân khấu và thi hội, nếu điện hạ có hứng cũng có thể đến ngắm một chút.”

Chớ xem thường Tô Nhiên bình thường thẳng thắn bộc trực, kỳ thực lại là người cẩn trọng, tinh tế.

Cảnh Hạo Văn mỉm cười gật đầu: “Hầu gia đã gọi thì cứ đi đi.”

Tô Nhiên gật đầu, kéo tay Hoa Mộ Thanh cùng mấy người khác, vui vẻ rời đi.



Ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho Tô Viên đang đứng bên cạnh. 

 
Bình Luận (0)
Comment