Sắc mặt của Tống Huệ càng lúc càng khó coi, liếc nhìn Ngô Trân một cái nhưng lại không biết nên làm gì cho phải.
Ánh mắt của Hoa Mộ Thanh lướt qua từng người một.
Nàng mím môi, rồi hỏi: “Huệ Nhi, muội biết chuyện Diệp công tử và thông phòng có một đứa con là từ đâu?”
Giọng Tống Huệ hơi khàn, nàng nhìn về phía Hoa Mộ Thanh: “Là... vào mấy ngày lễ hội mùa hè, có một đêm muội suýt bị bắ-t có-c ở bên ngoài may nhờ Diệp công tử và Nhị công tử phủ Trấn Quốc đến cứu.”
Chuyện này Hoa Mộ Thanh vẫn còn nhớ rõ, cũng nhớ khi đó Chu Hàm có vẻ rất thân thiết với mình.
Mặc dù nàng đã rõ ràng tỏ ý từ chối, vậy mà hắn vẫn cố chấp cho rằng nàng nên gả cho hắn.
Không biết bây giờ Chu Hàm ở trong tay Mộ Dung Trần thế nào rồi, cũng chưa nghe chàng nhắc đến.
Tống Huệ vẫn tiếp tục nói: “Sau đó, không hiểu sao trong lòng ta cứ cảm thấy mẫu tử kia có gì đó không ổn, nên âm thầm sai người đi điều tra một chút. Ai ngờ lại tra ra, người nữ nhân ấy quả thật là thông phòng của Diệp công tử mấy năm trước...”
Giọng nàng dần nhỏ lại, bất lực xen lẫn mỉa mai bật cười: “Thì ra người nữ nhân đó định bắ-t có-c ta, chỉ để ép Diệp công tử đồng ý đón mẫu tử họ về phủ.”
Tô Nhiên lộ rõ vẻ phẫn nộ, còn Ngô Trân thì vỗ nhẹ vai Tống Huệ để an ủi.
Hoa Mộ Thanh thì khẽ trầm ngâm, rồi hỏi: “Những gì muội biết, có ai xá-c thực không? Hoặc người nữ nhân đó có đưa ra chứng cứ gì chứng minh lời nói là thật chứ?”
Tống Huệ sững người.
Tô Nhiên và Ngô Trân cũng quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh.
Nàng vừa đi về phía vườn cúc dại, vừa từ tốn nói: “Ta cảm thấy Diệp công tử, cùng cả phủ Bá tước Y Lân không đến nỗi ngu ngốc như vậy.”
Tống Huệ vội vàng đuổi theo nàng: “Ý biểu tỷ là...?”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng: “Có người không muốn muội thuận lợi gả cho Diệp Chiêu.”
Tô Nhiên và Ngô Trân đều sững sờ, vội đi theo.
Ngô Trân hỏi: “Thanh tỷ tỷ nhận ra điều đó từ đâu?”
“Cũng chưa thể khẳng định chắc chắn.”
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu: “Chỉ là... những tin tức mà Huệ Nhi biết, đến quá đột ngột.”
Cả nhóm đều nhìn về phía nàng.
“Các muội chưa từng nghĩ đến sao? Nếu như đứa bé của Diệp Chiêu đã sinh ra từ mấy năm trước, vậy tại sao từng ấy năm nay ở Long Đô, lại không có ai biết đến chuyện này? Nên nhớ rằng, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua. Thế mà bây giờ, tin tức ấy lại đầu tiên truyền vào tai muội? Không thấy là... quá trùng hợp sao?”
Tống Huệ và Tô Nhiên đều hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn trầm ngâm.
Ngô Trân thì lại hỏi: “Nhưng cũng có thể giải thích được mà! Dù sao, người nữ nhân đó là tự tìm đến trước mặt Huệ Nhi, mà Huệ Nhi lại chủ động điều tra. Là người đầu tiên biết chuyện này cũng chẳng có gì lạ, đúng không?”
Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười, nhìn Ngô Trân, nhẹ giọng phản vấn: “Một nô tỳ mấy năm trước đã sinh con rồi bị đưa về nông thôn, làm sao lại biết được vị thiên kim tiểu thư phủ Đề Đốc Cửu Môn, người mới chỉ đính hôn với Diệp Chiêu từ năm ngoái?”
Đôi mắt Ngô Trân lập tức trợn to, chợt hiểu ra điểm mấu chốt thực sự trong chuyện này!
“Nàng ta không chỉ biết Huệ Nhi tối đó sẽ đi qua con đường kia, mà còn chặn đúng xe ngựa của muội ấy. Hơn nữa, một tỳ nữ tay trói gà không chặt, lại không quyền không thế làm sao có thể tìm được nhiều người giúp đỡ như vậy? Huệ Nhi ra ngoài là có mang theo hộ vệ, mà đám người đó lại dám liều lĩnh lớn gan như thế? Đến cả thiên kim tiểu thư phủ Đề Đốc Cửu Môn cũng dám bắ-t có-c? Thế nhưng sau đó, lại nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết?”
Hoa Mộ Thanh lại nhìn sang Tống Huệ: “Chuyện đó rõ ràng là một cái bẫy, cố tình dẫn muội đi điều tra thân phận của mẫu tử họ.”
Sắc mặt Tống Huệ tái nhợt, hai mắt mở to, đầy vẻ không thể tin nổi.
Tô Nhiên và Ngô Trân nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau đều đọc được sự chấn động.
Hoa Mộ Thanh… thật sự quá lợi hại!
Âm mưu sâu xa đến vậy, ba người bọn họ dù có hợp lại cũng không bằng một ngón tay của nàng ấy!
Tô Nhiên nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân không hề che giấu, liên tục tặc lưỡi: “Ôi chao, biểu tỷ của ta ơi! Bảo sao khi nãy tỷ chỉ một nước cờ đã khiến Văn Vương phải nhận thua. Tỷ đây đúng là… quá đáng thật đấy! Giấu tài bao lâu rồi chứ, làm bọn ta cứ tưởng tỷ chỉ là một đóa hoa chỉ có sắc mà không có trí…”
“Nhiên Nhi!”
Ngô Trân vội ngắt lời, ngăn nàng nói tiếp rồi quay sang cười với Hoa Mộ Thanh: “Thanh tỷ tỷ đừng chấp nàng ấy, cái miệng của nàng ấy xưa nay không có cửa ngăn.”
Hoa Mộ Thanh bật cười, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tô Nhiên cười tít mắt, lại rúc tới gần Hoa Mộ Thanh đầy vẻ hào hứng mà nói: “Này, biểu tỷ, tỷ lợi hại thế này có muốn thường xuyên đến nhà ta chơi không? Trong nhà ta toàn mấy kẻ rắc rối, tỷ tới dọn dẹp giúp ta đi! Ta trả công hậu hĩnh luôn!”
“Lại nói bậy!”
Tống Huệ và Ngô Trân đồng thanh trợn mắt với cô nàng.
Tô Nhiên bĩu môi.
Tống Huệ thì kéo tay Hoa Mộ Thanh, hỏi: “Biểu tỷ, vậy tỷ thấy chuyện này… muội nên xử lý thế nào?”
Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Còn muội, muội nghĩ nên xử lý thế nào?”
Tống Huệ ngẩn người một thoáng.
Tô Nhiên vừa định mở miệng giúp thì đã bị Ngô Trân kéo tay giữ lại.
Tống Huệ do dự một lúc rồi cũng chậm rãi lên tiếng: “Nếu thật sự có người cố tình không muốn muội gả cho Diệp công tử thì chẳng qua là vì... muội là nữ nhi của Đề Đốc Cửu Môn. Nếu phụ thân muội biết chuyện này, lại thấy muội nhất quyết cho rằng Diệp công tử là người phẩm hạnh không ra gì, e rằng trong cơn tức giận và thương xót nữ nhi ông sẽ báo cáo chuyện này với hoàng đế.”
Tống Huệ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh.
Thấy nàng lộ vẻ tán thưởng trong ánh mắt, Tống Huệ càng thêm kiên định: “Như vậy, danh tiếng của phủ Bá tước cùng Diệp công tử sẽ lập tức bị hủy hoại. Hôn ước của chúng ta đương nhiên cũng tan vỡ. Đến lúc đó…”
Tô Nhiên vỗ tay cái đét, tiếp lời: “Đến lúc đó, nữ nhi nhà lành trăm nhà cầu! Nữ nhi phủ Đề Đốc Cửu Môn đấy nhé! Bao nhiêu người trong Long Đô ao ước cưới cho được! Nếu kết thân với nhà họ, chẳng khác nào lôi kéo được cả phủ Đề đốc về phe mình!”
Ngô Trân cũng gật đầu tán đồng: “Thực ra, với địa vị của Đề đốc hiện nay, ban đầu chọn cho Huệ Nhi một nhà như phủ Bá tước Y Luân, phú quý mà rảnh rang là vô cùng hợp lý. Thứ nhất không dính dáng đến tranh đấu triều đình, thứ hai cũng không bị nghi ngờ là kết bè kết cánh với bất kỳ phe nào trước mặt hoàng đế.”
Tô Nhiên tiếp lời liền mạch: “Nhưng lại có người không muốn phủ Đề đốc tiếp tục giữ lập trường trung lập, thế nên muốn lợi dụng việc hôn sự của Huệ Nhi để kéo phụ thân nàng về phe mình!”
Hai người một người một câu, coi như đã thay Tống Huệ nói xong tất cả những gì nàng định nói.
Tống Huệ lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: “Biểu tỷ thấy… chuyện này, có thể là ai đứng sau?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười lắc đầu: “Chuyện đó thì ta không thể biết được. Những công tử thế gia ở Long Đô chưa lập gia đình, hoặc thích hợp để thành hôn, quá nhiều.”
Tô Nhiên bĩu môi nói thêm: “Còn có mấy vị Vương gia nhìn thì tưởng vô hại, thực chất lại luôn rình rập chờ cơ hội.”
Ai hiểu chuyện cũng biết nàng đang châm chọc ai.
Tống Huệ gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vậy... muội sẽ đem chuyện này nói với Diệp công tử. Dù thật hay giả, thì người trong cuộc như huynh ấy, cũng có quyền được biết.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng còn nhẹ nhàng vỗ vai Tống Huệ, dịu giọng dặn dò: “Chuyện gì cũng đừng chỉ dựa vào những gì tai nghe mắt thấy mà vội vàng kết luận. Tai nghe chưa chắc đã thật, mắt thấy cũng không hẳn là đúng. Muội phải nhìn vào bằng chứng cụ thể. Nhất là Diệp Chiêu lại là người liên quan trực tiếp, càng nên nghe xem huynh ấy nói gì.”