Sắc mặt khó coi của Tống Huệ dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Ta đã hiểu nên làm thế nào rồi.”
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười.
Tô Nhiên và Ngô Trân âm thầm gật đầu, quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Mới chỉ ngắn ngủi một lúc, tâm trí của Tống Huệ dường như đã trưởng thành hơn trước không ít.
Còn Hoa Mộ Thanh… e rằng nàng không chỉ đơn giản là “lợi hại” nữa rồi.
Bản thân có mưu lược, lại có thể dẫn dắt người khác hành động thỏa đáng.
Loại khí chất này… hoàn toàn giống như một tướng lĩnh dày dạn trên chiến trường, một bậc cường giả trên đỉnh cao quyền thế.
Nàng khoan dung, thương xót chúng sinh, tầm mắt lại nhìn được càn khôn.
Một người như vậy, tương lai tuyệt đối sẽ không chỉ là một tiểu thư khuê các yếu mềm trước mắt các nàng mà nàng xứng đáng là phượng hoàng vẫy cánh giữa trời cao, đứng trên thiên hạ nhìn xuống!
Ý nghĩ này khiến cả Tô Nhiên và Ngô Trân đều âm thầm kinh hãi.
Cả hai liếc nhìn nhau, rồi khi quay lại nhìn Hoa Mộ Thanh trong lòng đã mơ hồ sinh ra một tia kính sợ khó nhận ra.
__
Tại hành lang hoa viên tiền viện phủ Trấn Viễn hầu, các tiểu thư con nhà thế gia ngồi tụ thành từng nhóm ba năm người, cười đùa nói chuyện rôm rả.
Người vốn luôn được mọi người vây quanh, là đứng đầu các tiểu thư thế gia Hà Lâm, lúc này lại có vẻ hơi thê lương.
Nàng ngồi một mình bên ghế dài tựa tay, gương mặt trắng mịn như lê lại lộ ra vẻ gượng gạo giả vờ bình tĩnh khiến người ta nhìn vào cũng thấy buồn cười.
Ngay cả Khương Dung Dung vốn luôn thân thiết với nàng, giờ cũng đang đứng ở xa với mấy vị tiểu thư khác hoàn toàn không có ý lại gần.
Lúc này, Từ Lạc khoác trên người chiếc váy lụa tím thêu hoa văn xanh ngọc đang được một đám tiểu thư vây quanh tâng bốc, nịnh nọt cùng nhau đi ngang qua.
Vừa nhìn thấy Hà Lâm, nàng ta liền che miệng cười khẽ: “Ôi chao, ta cứ tưởng là ai cơ hóa ra là vị ‘vị hôn thê tương lai’ của Khang Vương điện hạ đấy à!”
Sắc mặt Hà Lâm khẽ cứng lại, nàng quay đầu nhìn Từ Lạc.
Một lúc sau, nàng khẽ nở nụ cười dịu dàng: “Từ tiểu thư, lời đồn không có căn cứ tốt nhất vẫn không nên tùy tiện nói bừa. Ta và Khang Vương không hề có hôn ước.”
Từ Lạc lại chẳng hề sợ lời cảnh cáo hời hợt này, cố ý cười khẩy, giọng nói càng khoa trương: “Ái chà, không có hôn ước thì đã sao? Dù sao thì tình ý riêng tư giữa Hà tiểu thư và Khang Vương điện hạ, so với hôn ước giấy trắng mực đen còn thật hơn nhiều đấy!”
Câu này chính là nhắc lại chuyện lần trước trong yến hội thưởng hoa ở cung đình, Hà Lâm lén hẹn gặp riêng Cảnh Hạo Khang.
Bàn tay giấu trong tay áo của Hà Lâm siết chặt lại.
Nhưng gương mặt nàng vẫn giữ nụ cười như vô tình: “Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt rồi. Chẳng biết Từ tiểu thư nghe loại lời đồn thất thiệt này từ đâu mà lại học theo mấy bà tám nhiều chuyện, suốt ngày đi rêu rao lời nhảm.”
Từ Lạc thấy nàng ta chẳng hề biết xấu hổ, ngược lại còn mỉa mai lại mình.
Nàng ta lập tức cười lạnh, giọng cũng cao lên mấy phần: “Hà tiểu thư đừng có mà giả vờ thanh cao nữa! Chuyện hôm đó, không chỉ mình ta, ở đây biết bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy? Ngươi tự nói là bị người khác gài bẫy, vậy ngươi nói xem là ai gài bẫy ngươi? Chẳng lẽ lại là các nương nương trong cung chắc?”
Vừa nói xong câu đó, nàng ta mới nhận ra bàn luận chuyện xấu về quý nhân là tội nặng.
Từ Lạc liền ho khan một tiếng, vội vàng đổi chủ đề: “Hơn nữa, chuyện hôm đó, ngay cả Khang Vương điện hạ cũng đã thừa nhận rồi nhé! Còn ngươi thì hay rồi, bây giờ thấy Khang Vương điện hạ gặp khó khăn, chẳng những không để gia đình ra sức giúp đỡ lại còn nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ!”
Vừa nói, mấy vị tiểu thư thế gia đứng sau lưng nàng ta cũng che miệng cười, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, chế giễu.
Hà Lâm, từ trước đến nay đã bao giờ phải chịu đựng cảnh này!
Ngày trước, nàng luôn đứng trên cao cúi nhìn đám người này, những kẻ suốt ngày chỉ mong được vây quanh nịnh bợ nàng vậy mà hôm nay lại dám dùng ánh mắt đó nhìn nàng!
Hồi trước, khi những người này bàn luận về Hoa Mộ Thanh, từng người một đều hận không thể tự tay phỉ nhổ “cái thứ nữ nhân thấp kém” kia, khiến nàng xem mà hả hê vô cùng.
Thế mà giờ đây, gương mặt bọn họ vừa xoay đi lập tức chuyển sang công kích nàng.
Nhìn bộ dạng Từ Lạc đắc ý, Hà Lâm cũng đứng lên, nở một nụ cười ung dung: “Từ tiểu thư, xin hãy cẩn trọng lời nói. Phụ thân ta cũng chỉ là Lễ Bộ Thượng Thư trung thành tận tụy với Đế Cực, chuyện Khang Vương điện hạ ra sao, đâu phải việc phụ thân ta có thể can thiệp? Lời nói của Từ tiểu thư hôm nay, chẳng lẽ muốn đẩy Hà gia ta vào cảnh bất trung bất nghĩa sao? Ta không ngờ, thì ra phủ Bố Chánh Sứ nhà các người lại để tâm tới cục diện triều đình đến vậy?”
Sắc mặt Từ Lạc lập tức thay đổi!
Ban đầu chỉ là vài câu khẩu chiến, vậy mà mới bị Hà Lâm phản bác lại hai câu đã biến thành liên quan đến quốc sự triều đình rồi?
Thậm chí chỉ mấy câu của nàng thôi đã hắt nguyên một chậu nước bẩn lên người nhà Từ gia!
Từ Lạc tức giận đến run người, trừng mắt nhìn Hà Lâm: “Ngươi nói năng xằng bậy cái gì vậy! Đừng tưởng lôi mấy chuyện đó ra là có thể che giấu được cái tâm tư đen tối của ngươi!”
Nói rồi, không đợi Hà Lâm lên tiếng, nàng ta đã mỉa mai tiếp: “Hừ! Đừng tưởng ta không biết. Ngươi vốn dĩ thầm mong muốn được gả cho Thần Vương kia mà! Thần Vương không chỉ tuấn tú hơn người, còn từng cứu ngươi một mạng. Thế nhưng Thần Vương điện hạ thì sao? Hoàn toàn không để mắt tới ngươi! Ngươi không cam lòng, liền quay sang quyến rũ Khang Vương chẳng qua chỉ để tìm cho mình một con đường tốt nhất thôi!”
Xung quanh lập tức có người hùa theo phụ họa.
“Ôi chao, thật không nhìn ra đấy nhé.”
“Người ta vẫn nói Hà tiểu thư là tiên nữ thoát tục, không ngờ tâm tư còn đa tình hơn cả nữ nhân phàm trần!”
“Đa tình gì chứ! Chỉ là loại lẳng lơ đứng núi này trông núi nọ, hận không thể để thiên hạ nam nhân đều xoay quanh mình thôi.”
“Chậc chậc chậc.”
Từ Lạc lại càng đắc ý, nhìn gương mặt Hà Lâm dần xanh mét, cười khẩy: “Hà tiểu thư, ta khuyên ngươi sau này nên thu bớt mấy tâm tư ấy lại thì hơn! Hôm nay là tiệc mừng thọ lão Hầu gia, nghe nói Thần Vương điện hạ cũng đến? Hừ, không biết Hà tiểu thư còn có cơ duyên gặp lại người ta không nhỉ?”
Ngón tay Hà Lâm khẽ co giật, vừa nghĩ đến người nam nhân tựa thần tiên trên mây ấy nếu như nghe thấy những lời đồn thổi nhơ nhuốc này về mình không biết người ấy sẽ có phản ứng thế nào.
Nàng hận không thể xé nát miệng lũ tiện nhân trước mặt ngay lập tức!
Tất cả đều là lỗi của bọn chúng! Chính những tiện nhân này đã hại nàng ra nông nỗi này!
Còn có cả Hoa Mộ Thanh, tất cả đều tại ả!
Có lẽ ánh mắt của nàng quá đáng sợ, Từ Lạc và mấy tiểu thư đang cười giễu cợt cũng đồng loạt ngừng lại, liếc nhìn nhau.
Từ Lạc ho nhẹ một tiếng, vừa định nói thêm mấy câu để che giấu bầu không khí lúng túng, thì lúc này một nha hoàn bước tới, hành lễ với mọi người xong liền quay sang mỉm cười với Hà Lâm: “Hà tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ nghe nói tiểu thư rất am hiểu trà đạo, muốn mời tiểu thư đến thưởng trà cùng.”
Tất cả các tiểu thư xung quanh lập tức sững sờ.
Nhìn bộ xiêm y váy xanh lá bằng gấm Tô Hàng thượng hạng của nha hoàn kia, ai cũng hiểu chủ nhân của nàng ta chắc chắn là người giàu sang quyền quý.
Ngay lập tức, ánh mắt bọn họ nhìn Hà Lâm vừa mang theo đố kỵ, vừa đầy khó chịu.
Dựa vào đâu mà một kẻ “đức hạnh bại hoại” như nàng ta lại được người khác ngưỡng mộ như vậy?
Trên mặt Hà Lâm liền nở một nụ cười thanh khiết như hoa lê.
Nàng gật đầu với nha hoàn, không hỏi người mời mình là ai, chỉ nhẹ giọng: “Đa tạ tiểu thư nhà nàng đã mời, về trà đạo ta cũng chỉ hiểu đôi chút được coi trọng như vậy thật vinh hạnh, xin mời dẫn đường.”
Nha hoàn khẽ cúi người: “Hà tiểu thư, mời bên này.”
Mọi người nhìn cách nha hoàn ấy hành lễ, khí độ đoan trang, cử chỉ lễ phép lập tức hiểu rằng đây chắc chắn là nha hoàn được dạy dỗ bài bản trong nhà quyền quý.
Ai nấy căm hận trong lòng: “Cái ả Hà Lâm này, sao lại gặp may hết lần này tới lần khác vậy chứ?!”
Bên cạnh, Khương Dung Dung bỗng thấp giọng nói: “Chắc là có vị quý nhân nào tới chúc thọ lão Hầu gia, muốn mời nàng ta biểu diễn pha trà để mua vui thôi.”
Chỉ một câu nói, khiến bước chân vốn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy của Hà Lâm khẽ khựng lại, khó ai nhận ra.
Từ Lạc và mấy người bên cạnh lập tức hiện lên vẻ hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa.
Khương Dung Dung vừa rồi nói vậy là có ý gì?
Chẳng qua chính là ngầm ám chỉ: “Người ta mời là vì họ có giáo dưỡng, còn đối với Hà Lâm, chưa chắc đó là sự ngưỡng mộ như mọi người nghĩ.”
Biết đâu chừng chỉ muốn kéo nàng ta qua làm trò tiêu khiển, bắt nàng pha trà biểu diễn cho quý nhân cười vui mà thôi?
Ánh mắt ganh tị của mọi người lúc này lập tức chuyển thành thương hại.
Ngón tay Hà Lâm siết chặt đến mức in hằn vào lòng bàn tay.
Phía trước, nha hoàn dẫn đường quay đầu lại, mỉm cười: “Hà tiểu thư, xin mời.”
Hà Lâm hít một hơi sâu, buông lỏng những ngón tay cứng đờ, khẽ mỉm cười rồi rời khỏi hành lang dài.
Từ Lạc thấy nàng không hề có bất kỳ phản ứng nào, bĩu môi tỏ vẻ mất hứng vừa quay đầu lại đã thấy người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình, Từ Phi, đang đi theo sau một cung nữ mặc cung trang, có vẻ là người bên cạnh một vị hoàng thất rời đi.
Nàng ta âm thầm cau mày, vừa định bước theo thì đối diện một đoàn người khí thế bức người đi tới.
Không ngờ đó lại là Thập Tam Công Chúa - Cảnh Như Nguyệt, người đã lâu không xuất hiện gần như sắp bị mọi người quên lãng.
Từ Lạc sững người, những người xung quanh cũng chưa kịp phản ứng.
Mãi đến khi một cung nữ mặc váy lụa hồng nhạt bước lên, nghiêm mặt quát: “Vô lễ! Thấy Công Chúa điện hạ còn không mau hành lễ!”
Lúc này Từ Lạc và mấy tiểu thư mới bừng tỉnh, vội vàng cúi người hành lễ.
Chỉ hơn Mộ Dung Trần nửa tuổi, Cảnh Như Nguyệt khẽ mỉm cười, đảo mắt nhìn xung quanh rồi phất tay: “Miễn lễ cả đi. Bổn cung lâu rồi không ra ngoài, hôm nay khó có dịp thấy cảnh náo nhiệt thế này cũng vui lòng. Mọi người không cần câu nệ, cứ thoải mái là được.”
Mọi người lúc này mới lần lượt đứng dậy.
Phía sau Từ Lạc, có mấy người thấp giọng thì thầm: “Chẳng phải Thập Tam Công Chúa sau khi mất phò mã vào cuối năm kia vẫn luôn không ra ngoài sao? Hôm nay sao lại…?”
“Ai biết được! Aizz, ta cũng chưa từng gặp vị Công Chúa này, không biết tính tình thế nào?”
“Ta cũng không biết, chỉ nghe nói nàng và phò mã dù nhiều năm không có con nhưng vẫn rất mặn nồng, chắc tính tình cũng không tệ đâu?”
Từ Lạc vừa nghe vừa dựng tai lên.
Không ngờ, bên cạnh lại có người ghé tai thì thào: “Nghe nói lần này Hoàng Thượng chuẩn bị ban hôn cho vài người, trong đó có một người là muốn tái giá cho Thập Tam Công Chúa.”
“Trời ơi, nói vậy thì hôm nay Thập Tam Công Chúa ra ngoài, thực chất là… đi xem mặt phò mã sao?”
“Có lẽ vậy.”
Từ Lạc chớp mắt, nhìn về phía Cảnh Như Nguyệt, người đang toát lên vẻ cao quý, tràn ngập vinh hoa quyền thế.
…
Không nhắc đến chuyện Từ Phi bị cung nữ dẫn đi gặp Cảnh Hạo Văn để bàn bạc việc gì chỉ nói về Hà Lâm.
Nàng đi theo nha hoàn kia, men theo hành lang vòng qua vườn hoa, đi qua một hòn giả sơn bên dòng nước róc rách lại tới một tiểu viện yên tĩnh, tao nhã trồng đầy lan.
Bên trong tiểu viện, có một gian phòng nhỏ trông như nơi nghỉ chân dành cho khách.
Trước cửa phòng có đặt một bàn đàn, trên bàn không có gì, nhưng phong cách thanh nhã, thoát tục.
Cánh cửa nhỏ trong phòng khép hờ, không nhìn rõ bên trong có người hay không.
Hà Lâm tiến lại gần, đẩy cửa ra, quang cảnh trong phòng lập tức hiện rõ trước mắt.
Bên cửa sổ có một trường kỷ đặt sát tường, trên chiếc bàn trà thấp đặt cạnh đó, có một lò hương, làn khói mỏng manh bốc lên lượn lờ tỏa hương khắp phòng.
Hương thơm… thanh khiết, phảng phất nhưng lại tràn đầy dịu nhẹ thấm vào lòng người.
Nhìn quanh, không thấy bóng người, cũng không có ấm chén hay dụng cụ pha trà nào cả.