Hà Lâm nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy bên cạnh đài cầm vốn dĩ trống không, lúc này đã có một nam tử áo dài, phong độ nhã nhặn, dung mạo tuấn tú đang đứng đó.
Nàng ngẩn ra một lát mới nhớ ra, người này là trưởng tử dòng chính của Nhị phòng phủ Trấn Viễn Hầu, tên là Tô Tú Phong.
Từng là bạn đọc sách đồng môn của Thất Hoàng Tử Văn Vương.
Khi còn nhỏ, họ từng học chung ở học viện hoàng gia, có gặp nhau vài lần. Sau này vì Văn Vương có đôi chân bẩm sinh yếu ớt dần dần không ra ngoài nữa, Tô Tú Phong cũng theo đó mà biến mất khỏi tầm mắt của đám tiểu thư thế gia như họ.
Không ngờ, bao nhiêu năm không gặp, người này lại trở nên phong độ, khí chất xuất chúng đến vậy.
Hà Lâm cụp mắt, hành lễ: “Bái kiến Tô công tử, không biết công tử gọi ta đến đây là vì việc gì?”
Tô Tú Phong là bạn đọc của Văn Vương, tìm nàng hẳn là làm theo lệnh của Văn Vương.
Tô Tú Phong thấy nàng lễ phép, cũng đáp lễ lại không dài dòng, chỉ mỉm cười nói: “Nghe nói Hà tiểu thư vì thanh danh mà khốn đốn, đặc biệt mời tiểu thư đến đây mong có thể ra tay tương trợ.”
Hà Lâm khẽ giật mình, nhìn Tô Tú Phong: “Ý huynh là gì?”
Tô Tú Phong ung dung chậm rãi nói: “Tại hạ chỉ hỏi tiểu thư một câu, nàng chấp nhận nhẫn nhục gả cho Khang Vương trong cảnh ngộ hiện tại, hay là muốn đ-ánh cược một phen để được đứng bên người mình thương, danh chính ngôn thuận làm chính phi?”
Sắc mặt Hà Lâm lập tức thay đổi.
Nàng đột ngột đề phòng nhìn Tô Tú Phong: “Huynh muốn làm gì?! Vì sao lại tìm ta?!”
Dù nàng đầy cảnh giác, Tô Tú Phong vẫn giữ vẻ bình thản như đã tính trước tất cả, mỉm cười nói: “Hà tiểu thư không cần quá hoảng hốt. Chỉ là chủ nhân nhà ta thấy tiểu thư đang gặp nạn, trong lòng cảm thấy không đành nên muốn ra tay giúp đỡ mà thôi. Nếu tiểu thư không muốn, ta sẽ sai người đưa nàng trở về ngay.”
Tim Hà Lâm đập loạn, hỏi dồn: “Chủ nhân nhà huynh là ai? Vì sao lại muốn giúp ta?”
Tô Tú Phong lại mỉm cười nhìn nàng: “Hà tiểu thư, có những chuyện không nên biết thì đừng hỏi. Cẩn thận mất mạng cũng chẳng có nơi kêu oan.”
Vai Hà Lâm lập tức cứng đờ.
Nhìn Tô Tú Phong ở gần đó, một lúc sau nàng mới lên tiếng: “Các ngươi… có thể giúp ta… và Thần Vương…”
Chuyện này nàng ngày đêm mong nhớ đến phát điên, vậy mà lúc này lại khó thốt thành lời.
Tô Tú Phong mỉm cười nhàn nhạt: “Chỉ cần Hà tiểu thư hôm nay làm đúng theo kế hoạch của ta, đảm bảo nàng sẽ được như ý nguyện.”
Trong mắt Hà Lâm lập tức ánh lên tia sáng kỳ dị rực rỡ.
Nàng kích động đến mức cả người hơi run rẩy, nhưng lý trí vẫn níu nàng lại…
“Ta vì sao phải tin huynh?”
Tô Tú Phong bật cười, không ngờ Hà Lâm đối mặt với cám dỗ như vậy mà vẫn có thể nói ra câu này.
Xem ra, nàng không phải kẻ ngu ngốc.
Chỉ tiếc là… đối thủ nàng gặp phải lại là Hoa Mộ Thanh, người có thể dễ dàng đưa đối phương vào bẫy mà không tốn một binh một tốt, khiến người khác sa lầy không hay.
Hắn nhìn Hà Lâm, mỉm cười nói: “Tất nhiên, sau khi sự việc thành công, chủ nhân của ta còn có những dặn dò khác muốn giao cho tiểu thư. Nếu tiểu thư nghe theo sắp xếp, những gì tiểu thư mong muốn, chủ nhân nhà ta… đều sẽ cho.”
Trái tim Hà Lâm gần như nhảy lên tận cổ họng!
Nghĩa là… có người muốn lợi dụng nàng?!
Nếu đồng ý, nàng sẽ trở thành công cụ trong tay người đứng sau Tô Tú Phong.
Người đó… có thể là Văn Vương, vị Vương gia không có địa vị, tàn tật từ lâu bị giới quyền quý ở Long Đô xem thường?
Nếu không đồng ý… Tô Tú Phong đã xuất hiện trước mặt nàng một cách thẳng thắn như thế, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn.
Liệu nàng còn có thể sống rời khỏi viện này?
Thế nhưng lúc này, điều lấp đầy tâm trí nàng không phải là sợ hãi… mà là kích động và hưng phấn!
Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình lại có cơ hội đến gần Mộ Dung Trần như vậy!
Nếu trở thành công cụ của người khác… mà có thể có được hắn…
Sự cám dỗ ấy… nàng làm sao có thể từ chối nổi?!
Nàng ngẩng đầu lên thật nhanh: “Ta đồng ý!”
Nụ cười của Tô Tú Phong càng sâu, gật đầu nói: “Sự lựa chọn sáng suốt. Hà tiểu thư, rất thông minh.”
Hà Lâm nhìn chằm chằm hắn: “Khi nào… khi nào ta có thể gả cho Thần Vương?”
“Gả cho Thần Vương sao?”
Tô Tú Phong như nghe thấy điều gì ngoài dự liệu, liếc nhìn Hà Lâm trong mắt lóe lên một tia khác lạ, sau đó lại mỉm cười nói: “Hà tiểu thư đừng vội, chủ nhân tự có sắp xếp.”
Hà Lâm đã để ý thấy ánh mắt đó của Tô Tú Phong.
Trong lòng khẽ siết lại, mơ hồ cảm nhận được rằng người đứng sau hắn muốn lợi dụng nàng… có lẽ còn không đơn giản như nàng tưởng.
“Yến thọ hôm nay, ta có thể gặp Thần Vương một lần không?”
Hà Lâm lại hỏi tiếp: “Ta muốn gặp riêng ngài ấy một lần.”
Tô Tú Phong mỉm cười: “Hà tiểu thư quả nhiên thông minh, chủ nhân còn chưa dặn dò gì mà nàng đã chủ động đề xuất rồi.”
Hà Lâm cau mày: “Nếu ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không sắp xếp được, vậy thì, ta vì cớ gì phải chủ động đặt mình vào tay các người?”
Giọng điệu này, đã có phần phản kích.
Tô Tú Phong im lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó cười nói: “Được thôi. Nhưng Hà tiểu thư, đừng trách ta không nhắc nhở, có những chuyện, những lời… nên nói hay không nên làm gì, trong lòng tiểu thư phải rõ ràng.”
Tim Hà Lâm đập thình thịch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tốt quá rồi! Cuối cùng nàng cũng có cơ hội được gặp mặt Mộ Dung Trần!
Nàng nhất định phải để hắn biết, nàng không phải là loại nữ tử như người đời vẫn nói! Nàng thật lòng, thật dạ yêu mến hắn!
Nàng cam tâm tình nguyện làm tất cả vì hắn!
Xem đi, vì hắn, nàng thậm chí còn chủ động đồng ý trở thành công cụ của người khác!
Tô Tú Phong thấy vẻ mặt nàng như thế, lại nói tiếp: “Còn nữa, Hà tiểu thư, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nàng được đưa ra yêu cầu. Nếu lần sau tiểu thư còn dám uy hi-ếp hay làm bậy nữa, ta sẽ không ngại dạy nàng thế nào là bổn phận của một kẻ làm nô tài.”
Từ nhỏ đến lớn, Hà Lâm chưa từng bị ai sỉ nhục và nói năng vô lễ như vậy.
Sắc mặt nàng biến đổi mấy lần, hồi lâu sau mới gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Lúc này, Tô Tú Phong mới mỉm cười: “Tiểu thư hiểu là tốt. Vậy xin mời tiểu thư ở lại đây chờ một lát, lát nữa sẽ có một vị quý nhân đi ngang qua. Dù dùng cách gì, tiểu thư cũng phải khiến vị quý nhân ấy để mắt đến mình.”
Sắc mặt Hà Lâm lập tức thay đổi, không thể tin nổi mà nhìn Tô Tú Phong: “Ngươi bảo ta dùng… sắc đẹp để quyến rũ người kia?”
Chuyện này khác gì những nữ tử chốn thanh lâu lầu xanh chứ?!
Nhưng Tô Tú Phong lại điềm nhiên mỉm cười: “Tiểu thư cần gì phải ngạc nhiên như thế? Muốn đưa ra yêu cầu với chủ nhân, thì trước hết phải để chủ nhân thấy được năng lực của mình, đúng không? Đây là ‘lễ ra mắt’ của tiểu thư đấy. Nếu làm tốt… nói không chừng còn có thể sớm được gặp Thần Vương điện hạ.”
Sắc mặt Hà Lâm lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ bừng.
Khuôn mặt vốn như tiên nữ giờ đây vì cảm xúc phức tạp mà vặn vẹo, dữ tợn.
Nàng nhắm mắt lại, rồi đột nhiên nói: “Nha hoàn bên ngoài… xử lý đi.”
Trên mặt Tô Tú Phong hiện lên một tia khác thường.
Ngay sau đó liền hiểu rõ, Hà Lâm đã đồng ý làm những chuyện này thì tất nhiên không thể để người khác biết được.
Nha hoàn đi theo nàng chính là người đầu tiên cần diệt khẩu.
Thực ra khi bước vào đây, Tô Tú Phong đã ra lệnh cho người bó-p c-ổ nha hoàn ấy và kéo đi rồi.
Chỉ là… hắn không ngờ, Hà Lâm lại nhẫn tâm hơn cả hắn tưởng.
Nếu nhớ không lầm thì nha hoàn đó… hình như là người theo hầu nàng từ nhỏ.