Thấy phản ứng của Tô Tú Phong, Hà Lâm quay mặt đi, lạnh giọng nói: “Vừa rồi đám Từ Lạc khó dễ ta, tên ngu đó cũng không biết ra mặt che chắn cho chủ tử. Giờ có nam nhân lạ đến gần, cũng chẳng biết tiến lại xem tình hình chủ tử thế nào. Loại ngu ngốc như vậy, ta không cần.”
Trong mắt Tô Tú Phong, tia khác lạ vừa thoáng qua lại tan biến.
Hắn thầm cười giễu, tàn nhẫn vốn là một bản lĩnh nhưng nếu đã tàn nhẫn mà còn ích kỷ, thì đó chính là độc ác.
Đổ hết sai lầm lên người khác, lấy mạng người khác để trút giận cho bản thân khiến hắn vừa rồi còn lầm tưởng mà đ-ánh giá cao nàng ta một chút.
Thì ra, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Hắn mỉm cười gật đầu: “Nếu tiểu thư không thích, ta có thể đổi cho nàng vài kẻ lanh lợi hơn.”
Hà Lâm lập tức lắc đầu: “Không cần, người hầu của ta, ta sẽ tự mình chuẩn bị.”
Nàng tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội gài tai mắt bên cạnh mình.
Tô Tú Phong cũng không để ý, chỉ khẽ cười.
Đúng lúc này, nha hoàn đã dẫn Hà Lâm đến đây khi nãy lại bước vào, ghé sát tai Tô Tú Phong thấp giọng nói mấy câu.
Hắn mỉm cười gật đầu, quay sang Hà Lâm: “Tiểu thư, quý nhân sắp đến để xem bản lĩnh của tiểu thư thế nào.”
Nói rồi, hắn rời đi theo lối mòn phủ đầy lan dẫn ra phía khác.
Hà Lâm siết chặt khăn tay, đứng ở cửa phòng suy nghĩ một lát rồi đi đến ngồi bên bàn đàn trống.
Nàng chỉnh lại tay áo, vừa lúc đó liền nghe phía sau vang lên tiếng người nói chuyện.
Trong đó, có một giọng nói rất to, vừa nghe đã biết là loại người không được dạy dỗ cẩn thận, thiếu giáo dưỡng.
Hà Lâm khẽ nhíu mày, nghiêng nửa người giả như đang ngắm cảnh xa xăm, lặng lẽ ngẩng đầu.
Những người bước vào sân, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy cảnh trước căn nhà gỗ bên vườn lan, có một thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên tử thanh thoát, trắng ngần không tì vết.
Mỹ nhân ngắm cảnh, chính mình lại trở thành cảnh.
Khiến những kẻ vừa bước vào nhìn đến ngây dại!
“Ôi chao, sao mà…”
Người vừa cất lời chính là quản gia của Nhị phòng Trấn Viễn Hầu phủ, thuộc nhà Tô Tú Phong.
Yến thọ hôm nay, khách mời cũng phân ba bảy hạng.
Nhị phòng hầu phủ phụ trách tiếp đãi các khách nhân thuộc tầng lớp thương nhân.
Vị quản gia này vừa dẫn vào một trong số ít đại phú thương của Long Quốc, Hoàng Toàn một thương nhân muối ở Long Đô.
Người này giàu nứt đố đổ vách, quen biết vô số quan chức, thương gia, chỉ tiếc xuất thân thấp kém lại không có con cháu giỏi giang, nên dù đã bỏ tiền mua được mấy cái chức quan để làm oai đến giờ cũng chỉ là hư danh.
Tuy Hoàng Toàn luôn muốn con cháu nhà mình bước chân vào quan trường nhưng trước sự lôi kéo, dụ dỗ của quan lại, ông ta chưa từng đồng ý hay tỏ vẻ thân cận.
Hơn nữa, ông ta nắm trong tay mạch muối của Long Quốc, làm việc lại có phần thủ đoạn quỷ quyệt, thương nhân vốn đã xảo trá gian giảo, quan trường cũng không mấy ai dám đắc tội chỉ vì muốn lôi kéo ông ta.
Muốn kéo không được, đắc tội cũng không xong.
Vì vậy, cái tên Hoàng Toàn trong quan trường Long Quốc cũng có chút tiếng tăm.
Liên hôn, ông ta từ chối; lợi lộc, ông ta thờ ơ; uy hi-ếp, càng không thể trực tiếp cư-ớp mất việc buôn bán hái ra tiền và đống bạc khổng lồ trong tay ông ta.
Nhìn qua, quả thực kiên cố như sắt, nước không thấm vào.
Chỉ là, ông ta có một sở thích xấu không mấy ai biết, ông ta cực kỳ thích những cô nương trẻ trung xinh đẹp.
Tuổi tác đã đủ để làm tổ phụ người ta, nhưng tâm tư thì dơ bẩn, đê tiện không tả xiết.
Bao năm nay, ông ta che giấu rất giỏi gần như không ai biết sở thích bi-ến th-ái vặn vẹo này.
Ngay cả Cảnh Hạo Văn, cũng chỉ vì vô tình phát hiện ánh mắt Hoàng Toàn nhìn Cảnh Như Lan có điều bất thường, mới mơ hồ đoán được.
Hiện tại, Hà Lâm chỉ là một viên đá thăm dò đường.
Nếu thành công, thì Hoàng Toàn coi như bị nắm trong tay.
Khối tài phú khổng lồ mà ông ta giữ chặt, từ đó sẽ biến thành nguồn bạc vô tận trong tay họ, muốn làm gì còn không được sao?
Chỉ là, Hà Lâm hoàn toàn không biết gì về kẻ mà Tô Tú Phong muốn nàng câu dẫn này.
Khi nghe thấy tiếng nói quay đầu nhìn lại, trái tim nàng không khỏi chìm hẳn xuống.
Từ nhỏ, nàng đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ, si mê của người khác nên nàng hiểu rõ ánh nhìn đó là thèm muốn hay thực sự yêu thích.
Cách nàng chỉ mấy chục bước, một lão già béo ụ, gương mặt già nua tục tĩu, còn lớn tuổi hơn cả phụ thân nàng lại dùng ánh mắt tr*n tr**, ghê tởm nhìn nàng chằm chằm!
Trong dạ dày nàng cuộn lên, suýt nữa nôn ra ngay tại chỗ!
Nàng quay người định bỏ chạy!
Nhưng đột nhiên nghĩ đến điều Tô Tú Phong đã hứa với nàng.
Thần Vương, Thần Vương…
Gương mặt tuyệt trần như thần tiên hạ thế, thần thái khó có họa sĩ nào vẽ lại được nơi chân mày, khóe mắt ấy.
Nụ cười của hắn, khí chất mê người của hắn…
Hắn, là của nàng!
Toàn thân cứng đờ, Hà Lâm cuối cùng cũng nhẫn nhịn khát vọng bỏ chạy.
Ngón tay run rẩy siết chặt khăn lụa, nàng quay lại làm bộ xấu hổ e thẹn, vừa lùi về sau vừa nói: “Không biết quý khách ghé qua nơi này, tiểu nữ đã mạo phạm, xin được cáo lui…”
“Khoan đã, khoan đã.”
Hoàng Toàn sao có thể để một tiểu cô nương mềm mại như vậy dễ dàng rời đi, vội cười nói: “Gặp nhau cũng là duyên, chính là Hoàng mỗ đã quấy rầy sự yên tĩnh của tiểu thư mới phải. Không biết tiểu thư xưng hô thế nào? Nếu không chê, xin tiểu thư nán lại một chút cho Hoàng mỗ có cơ hội thể hiện chút lòng xin lỗi?”
Đúng là tay lão luyện trên tình trường, chỉ nghe cũng đủ hiểu.
Dù là Hà Lâm vừa rồi còn căm ghét muốn bỏ chạy nhưng trước sự khiêm nhường, cung kính, ngọt ngào khéo léo của ông ta, sự phản kháng trong lòng cũng dần vơi đi không ít.
Nàng mím môi, bối rối nhìn Hoàng Toàn, không biết phải làm sao.
Hoàng Toàn mừng thầm trong bụng.
Ông ta vội bước lên, càng thêm cung kính mời Hà Lâm ngồi xuống, rồi móc từ trong người ra một chiếc túi gấm luôn mang theo bên mình.
Bên trong chính là chiếc vòng ngọc Hòa Điền thượng phẩm, mà hôm nay ông ta mới mua định tối đem đi tặng cho mấy tiểu nha đầu để vui thú.
“Quấy rầy sự yên tĩnh của giai nhân, là lỗi của Hoàng mỗ. Một chút thành ý nhỏ này, mong tiểu thư tuyệt đối đừng từ chối, nếu không Hoàng mỗ trong lòng thật sự áy náy.”
Hà Lâm nhìn chiếc vòng ngọc kia, trong hộp trang sức của nàng những món thượng phẩm như thế cũng chỉ có một hai cái.
Người này… lại có thể tiện tay mang ra tặng người khác?
Nàng cắn môi nhưng vẫn không nhận, nhỏ giọng nói: “Việc này… sao tiểu nữ dám nhận…”
Hoàng Toàn thấy tiểu mỹ nhân đã chịu mở miệng, trong lòng mừng như điên, lại càng ra sức lấy lòng!
__
Tại lối vào sân viện, tên quản gia đã sớm biến mất.
Ở đầu con đường nhỏ phía bên kia.
Tô Tú Phong mỉm cười, nói với Cảnh Hạo Văn đang ngồi trên xe lăn bên cạnh: “Hà Lâm này, cũng khá bản lĩnh đấy.”
Cảnh Như Lan lại lắc đầu: “Chỉ sợ cũng là người tâm tư quá nhiều, khó khống chế.”
Cảnh Hạo Văn khẽ cười, khí chất tựa nhành lan bên chân, bình tĩnh thong dong.
Không xa, Tô Viên dẫn theo Từ Phi đứng dưới một gốc long não, ánh mắt nhu mì nhìn sang bên này.
Cảnh Như Lan liếc qua, hơi lộ vẻ chán ghét, rồi lại hỏi: “Thất ca, Hoàng Toàn kia đã có những sở thích như thế, vì sao nhất định phải chọn Hà Lâm? Bên chúng ta đâu thiếu người phù hợp, mạo hiểm như vậy có đáng không?”
Cảnh Hạo Văn mỉm cười.
Tô Tú Phong, người đang đẩy xe lăn, nói: “Cửu Công Chúa điện hạ chưa biết, thật ra Hoàng Toàn, thích nhất chính là kiểu nữ tử mềm mại, yếu ớt, dịu dàng e lệ như Hà Lâm.”
Lại liếc nhìn Cảnh Như Lan, cười nói: “Nếu là loại thấy ai yêu người nấy, e sở thích đó đã sớm bị lộ từ lâu rồi.”
Cảnh Như Lan hơi nhíu mày, nhớ lại khi Cảnh Hạo Văn phát hiện ánh mắt Hoàng Toàn nhìn mình có điều bất thường, cũng chính từ một lần hắn nhìn nàng quá chăm chú mà ra.
Chỉ mới nhìn thoáng qua một lần, bí mật mà người khác không phát hiện ra suốt bao năm nay, vậy mà lại bị người nhìn có vẻ ôn hòa, nho nhã, khí chất như lan trong cốc nhưng lại tàn phế này nhìn thấu.
Tâm tư của Cảnh Hạo Văn, ngày càng khó dò.
Ngừng lại một chút, nàng lại nói: “Còn Từ Phi kia, Thất ca định sắp xếp thế nào? Muội thấy tâm tư của nàng ta, e rằng còn sâu hơn cả Hà Lâm.”
Tô Tú Phong khẽ cười, đẩy xe lăn của Cảnh Hạo Văn tiến về phía gốc long não.
Cảnh Hạo Văn nhàn nhạt nói: “Thần Vương điện hạ đúng là bản lĩnh, từng cô nương một vì hắn mà cam tâm bước vào lò luyện ngục không lối thoát này. Thứ gọi là tình yêu, thực sự có thể khiến con người ta mê muội, điên cuồng đến vậy sao?”
Cảnh Như Lan lộ vẻ khinh thường: “Đó là do bọn họ ngu ngốc thôi, vì một nam nhân mà phải khổ sở đến mức đó sao.”
Tô Tú Phong phía sau lại cười đầy thâm ý: “Tình yêu vốn là thứ khó lý giải nhất trên đời này. Có điều, những nữ tử này ta thấy bọn họ không hẳn là vì tình yêu, mà chỉ là vì sự chiếm hữu ích kỷ trong lòng mà thôi. Cầu mà không được, nên mới sinh ma chướng.”
“Cầu mà không được, nên mới sinh ma chướng sao?”
Cảnh Hạo Văn thất thần nhẩm lại, rồi khẽ gật đầu: “Câu này của Tú Phong nói rất hay.”
Tô Tú Phong khẽ cười, Cảnh Như Lan liếc nhìn hắn, ánh mắt khẽ tối lại.
__
Bên gốc long não.
Từ Phi quỳ xuống trước mặt Cảnh Hạo Văn: “Tham kiến Vương gia. Bên Thiên Âm Các, Kiều cô nương vừa gửi tin đến.”
Cảnh Hạo Văn mỉm cười giơ tay: “Đứng lên rồi nói.”
Từ Phi đứng dậy, vẻ mặt càng thêm cung kính: “Kiều cô nương đã điều tra được, sau lưng Thiên Âm Các, chủ nhân thực sự hẳn chính là vị tiểu thư biểu của phủ Đề Đốc Cửu Môn – Hoa Mộ Thanh.”
Những người khác nghe vậy thì vẫn bình tĩnh, chỉ có Tô Viên là bất giác siết chặt khăn tay, nhớ đến vị nữ tử thanh lệ tuyệt trần vừa gặp ban nãy.
Cảnh Như Lan liếc nhìn Tô Viên một cái.
Cảnh Hạo Văn mỉm cười gật đầu: “Chuyện này thật thú vị. Xem ra thân phận của nàng ta, e rằng còn phức tạp hơn những gì chúng ta tra được.”
Lại nhìn sang Từ Phi: “Biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?”
Từ Phi cúi đầu gật nhẹ: “Vâng, nô tì sẽ báo cho Kiều cô nương, để nàng ấy tiếp tục điều tra sâu hơn về mạng lưới quan hệ bên trong Thiên Âm Các, cũng như thân phận thực sự của Hoa Mộ Thanh.”
“Ừm.”
Cảnh Hạo Văn mỉm cười gật đầu, liếc nhìn Từ Phi, rồi nói: “Hôm nay Thần Vương cũng đến dự thọ yến. Ngươi, có muốn gặp hắn không?”
Vẻ mặt luôn điềm tĩnh của Từ Phi thoáng cứng lại.
Nàng muốn ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại, một lúc sau, nhẹ giọng cung kính nói: “Nô tì xin nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân.”
Cảnh Hạo Văn khẽ cười: “Ngươi làm việc rất tốt, trước mặt bổn vương cũng luôn giữ lễ, bổn vương rất hài lòng, đương nhiên cũng sẽ đáp ứng tâm nguyện của ngươi. Tú Phong.”
Tô Tú Phong bước lên một bước.
“Đi xem Thần Vương khi nào rảnh, cứ nói bổn vương mới nhận được một vò rư-ợu ngon từ Tây Vực, muốn mời hắn thưởng thức.”
Tô Tú Phong mỉm cười nhận lệnh.
Trong đôi mắt cụp xuống của Từ Phi, sóng mắt khẽ lay động, một lát sau nàng quỳ xuống: “Tạ ơn chủ nhân.”
Cảnh Hạo Văn chỉ khẽ cười.
Bên cạnh, Tô Viên nhìn Cảnh Hạo Văn, ánh mắt gần như si mê.
__
Khi Hoa Mộ Thanh và mọi người tìm thấy Thịnh Nhi, cậu bé đang nằm cuộn tròn trong vườn hoa quỳ dại, giống hệt một chú thỏ con, đối diện với hai con thỏ trắng mập ú lông xù trước mặt.
Dáng vẻ ấy, thật sự vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, khiến Tô Nhiên cười lăn cười bò.