Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 606

 
Hoa Mộ Thanh cũng không nhịn được bật cười, lắc lắc đầu rồi bước đến, dịu giọng hỏi: “Thịnh Nhi, con đang làm gì vậy?”

Thịnh Nhi lập tức trừng to mắt, làm động tác “suỵt” với nàng.

Hạ giọng nói lí nhí: “Đừng làm thỏ con sợ! Chúng đang hoảng hốt lắm! Con đang nói chuyện với chúng, bảo chúng đừng sợ nữa.”

Tô Nhiên nghe vậy thì buồn cười: “Thịnh Nhi còn có bản lĩnh thế cơ à! Còn có thể trò chuyện với thỏ —— ưm!”

Lời còn chưa dứt đã bị Tống Huệ kéo một cái, còn Ngô Trân thì bịt chặt miệng cô nàng lại.

Giằng co một chút, Tô Nhiên bất đắc dĩ đầu hàng, lầm bầm: “Được rồi được rồi, biết rồi, mau buông ta ra đi! Nghẹt thở mất!”



Tống Huệ bật cười, Ngô Trân thì trợn mắt nhìn nàng, hạ giọng quở: “Không thấy Thịnh Nhi đang cố gắng sao? Lỡ dọa thỏ con sợ ch-ết rồi, ngươi định đền hai con cho thằng bé à?”

Tô Nhiên bất lực: “Được được, ta sai rồi, chịu chưa? Đừng nói hai con, hai trăm con ta cũng đền!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Ta thì không cần đâu, đến lúc đó nhà lại biến thành hang thỏ mất.”

Nói xong, nàng cũng chẳng ngại nắng gắt, nhẹ nhàng bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Nhi khéo léo chắn đi ánh nắng chói chang cho cậu bé.

Thịnh Nhi ban đầu không muốn ai lại gần, nhưng vừa quay đầu thấy là nàng thì liền vui vẻ giơ tay ra hiệu "suỵt" thêm lần nữa.

Hoa Mộ Thanh nghiêm túc gật đầu, ra hiệu hiểu rồi!

Thịnh Nhi yên tâm nằm xuống tiếp tục quan sát hai chú thỏ, bắt chước dáng vẻ của thỏ mà nhìn thỏ, cực kỳ chuyên chú.

Ánh nắng rực rỡ đến mức người quen dãi nắng quanh năm cũng phải khó chịu, huống hồ là một người yếu ớt như Hoa Mộ Thanh. Chỉ chốc lát, khuôn mặt trắng mịn mềm mại của nàng đã bắt đầu ửng đỏ, rát bỏng.

Nhưng nàng không hề để tâm, chỉ yên lặng ngồi cạnh Thịnh Nhi cùng ngắm thỏ, nụ cười trên môi dịu dàng, không chút sốt ruột.

Thịnh Nhi nằm gọn trong bóng râm mà nàng che cho, má hồng vì nắng cũng dịu lại, mồ hôi cũng khô đi phần nào.

Cậu bé tươi cười rạng rỡ, làm đủ trò ‘thân thiện’ với thỏ con theo ý mình.



Kết quả là, hai con thỏ kia vẫn bị dọa sợ, bỗng dưng co người lại rồi phóng vụt vào rặng cúc dại.

Thịnh Nhi thất vọng “á!” một tiếng.

Lúc này Hoa Mộ Thanh mới bật cười đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên, trước mắt nàng lập tức tối sầm, cơ thể loạng choạng không kiểm soát được, chao đảo mấy cái khiến Tố Cẩm Phúc phía sau cùng Tống Huệ và hai người còn lại đứng gần đó đều hoảng hốt.

“Tiểu thư, người làm sao thế?”

Tố Cẩm vội vàng đỡ lấy nàng.

Hoa Mộ Thanh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, đứng vững trên đôi chân đang tê dại, trên mặt vẫn giữ nụ cười như không có chuyện gì: “Không sao, chỉ là đứng dậy vội quá mà thôi.”

Nàng lại quay sang mấy người Tống Huệ đang định bước ra, nói: “Làm phiền mọi người lo lắng rồi, đừng ra ngoài, nắng gắt lắm.”

Tống Huệ vội xua tay gọi: “Biểu tỷ mau đưa Thịnh Nhi vào trong đi, mặt bị nắng đến đỏ lên rồi kìa. Nếu bị cháy nắng, sẽ rất lâu mới khỏi đấy.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhìn sang Thịnh Nhi bên cạnh đang có vẻ hơi thất vọng.

Nàng xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Thịnh Nhi vừa rồi thật giỏi, hai chú thỏ ở bên cạnh con lâu như vậy mà không chạy trốn, có phải là rất thích con không nào?”

Nghe vậy, ánh buồn trên mặt Thịnh Nhi lập tức tan biến, cậu tròn mắt nhìn nàng ngẩng đầu háo hức hỏi: “Thật sao? Thỏ con không sợ con ư? Chúng thật sự thích con ạ?”

Hoa Mộ Thanh dắt tay cậu, vừa bước vào chỗ râm mát vừa mỉm cười: “Chắc chắn là thích con rồi. Thỏ là loài rất nhát, đôi khi chỉ cần chiếc lá rơi cũng khiến chúng giật mình cơ mà. Nhưng khi nãy, vì có Thịnh Nhi bên cạnh, ngay cả lúc mẫu thân lại gần, chúng cũng không chạy đi. Lần đầu tiên mẫu thân được nhìn thỏ gần đến thế, thật sự rất thú vị.”

Nói đoạn, nàng quay sang nhìn Thịnh Nhi, dịu dàng tiếp lời: “Đều là nhờ Thịnh Nhi cả đấy.”

Nỗi buồn ban nãy của Thịnh Nhi hoàn toàn tan biến, cậu bé xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Vì… vì là mẫu thân mà! Thỏ con chắc chắn cũng thích người lắm!”

Rồi lại hơi tiếc nuối: “Nhưng mà… chúng vẫn chạy mất rồi.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Chúng phải về nhà chứ! Phụ mẫu của chúng đang đợi ở nhà mà.”

Thịnh Nhi chớp mắt: “Vậy ạ?”

Cậu bé suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng ạ, vậy thì nên để chúng về thôi, nếu không phụ mẫu chúng không thấy chúng, sẽ buồn lắm.”

Hoa Mộ Thanh bật cười, xoa đầu cậu bé một cách khích lệ.

Thịnh Nhi vui vẻ nghiêng đầu, ngẩng mặt lên, hào hứng tiếp tục líu ríu trò chuyện với nàng.

Tô Nhiên cũng bước lại góp vui cùng cười nói.

Bốn người lớn dắt theo Thịnh Nhi, vừa trò chuyện vừa bước về phía thư phòng của Tô Nguyên Đức.



Không ngờ, sau hàng rào khu vườn cúc dại lại có hai người bước ra.

Chính là Tô Nguyên Đức và Mộ Dung Trần!

Tô Nguyên Đức vuốt râu, quay sang nói với Mộ Dung Trần: “Con bé này thật sự xem nhi tử con như ruột thịt mà nuôi nấng rồi.”

Đặt mình vào vị trí của người khác mà suy, trong cái nắng gay gắt như thế này, có mấy ai chịu dùng thân mình để che nắng cho một đứa bé không có quan hệ má-u mủ, thậm chí từng có khúc mắc?

Cùng lắm thì người ta cũng chỉ sẽ vội vã kéo đứa trẻ rời khỏi chỗ nắng, sợ nó bị cháy nắng mà thôi.

Vậy mà Hoa Mộ Thanh lại vì niềm vui của đứa trẻ, lặng lẽ ở bên cạnh nó, còn vì xót con nắng gắt quá mà đích thân bước tới, dùng thân mình che chắn cho nó.

Tô Nguyên Đức thầm nghĩ, đứa trẻ đó dù gì cũng là con của Mộ Dung Trần với người nữ nhân khác, vậy mà Hoa Mộ Thanh lại có thể làm đến mức này…

Hơn nữa, chỉ cần nhìn cách Thịnh Nhi thân thiết với Hoa Mộ Thanh là biết, tình cảm mà nàng dành cho đứa bé ấy không hề là sự giả tạo ngoài mặt, mà là xuất phát từ tận đáy lòng. Chính vì được yêu thương thật lòng, đứa trẻ mới có thể đáp lại bằng sự thân mật gần gũi đến thế.

Mộ Dung Trần nhìn theo bóng lưng uyển chuyển dịu dàng phía xa, khóe mắt hiện ý cười nhẹ nhàng.

Tô Nguyên Đức liếc sang thấy dáng vẻ không giấu nổi tình cảm của hắn, chỉ biết lắc đầu, rồi lại nói: “Đứa bé ấy cũng được nàng dạy dỗ không tồi. Chỉ là, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, dạy dỗ theo lối mềm mỏng, hơi thiên về nhân hậu quá.”

Mộ Dung Trần thu lại ánh nhìn, mỉm cười nhìn Tô Nguyên Đức: “Ngoại tổ phụ à, làm người, trong lòng có lòng từ bi mới là gốc rễ.”



Tô Nguyên Đức khựng lại, rồi xoay người đi về.

Mộ Dung Trần sánh bước cùng ông, chậm rãi nói: “Tương lai, nếu thật sự có ngày nó ngồi lên vị trí kia, ta mong nó sẽ mang trong lòng tấm lòng biết thương dân, thấu hiểu nỗi khổ của muôn dân. Còn như cốt cách nam nhi, tính cách cứng rắn… chỉ cần đưa vào quân doanh rèn luyện mấy năm, thứ nên có, tự nhiên sẽ có.”

Hắn lại liếc nhìn sang Tô Nguyên Đức, nở nụ cười: “Chỉ là, cái tâm nhân hậu này… lại chẳng phải ai sinh ra cũng đã có. Mộ Thanh đã dạy dỗ nó rất tốt, con thực sự hài lòng.”

Chỉ vì ông lỡ miệng nói một câu rằng nàng dạy dỗ đứa nhỏ theo kiểu quá nhân từ, mà tên tiểu tử này lại thao thao bất tuyệt phản bác một tràng!

Tô Nguyên Đức tức mình liếc xéo tên tiểu tử có thê tử rồi thì quên luôn cả ngoại tổ phụ.

“Vậy là con định để đứa bé đó làm người thừa kế về sau à? Thế còn con với con bé kia, không định sinh con nữa chắc? Dù nó có yêu thương đứa bé đó thật lòng đi chăng nữa, nhưng nếu con cứ đem hết những gì tốt đẹp nhất cho một đứa trẻ không phải con ruột của nàng, liệu nàng thật sự không để bụng chút nào sao?”

Thật ra, mối lo của Tô Nguyên Đức… lại hoàn toàn ngược lại với sự thật.



Bởi vì, ông không hề biết đứa bé Thịnh Nhi ấy… thực ra mới chính là không phải con ruột của Mộ Dung Trần. 

 
Bình Luận (0)
Comment