Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 607

 
Dù Hoa Mộ Thanh là Tống Vân Lan mượn xá-c hoàn hồn, nhưng Thịnh Nhi lại thật sự là đứa con do chính nàng sinh ra.

Nếu như Mộ Dung Trần thật sự nói rõ quyết định tương lai của mình cho Hoa Mộ Thanh biết, e rằng cô nương này sẽ thật sự để tâm.

Tuy nhiên, điều nàng để tâm lại không giống như Tô Nguyên Đức nghĩ.

Bởi vì, với Mộ Dung Trần mà nói, Thịnh Nhi mới thực sự là người không liên quan, không đáng để hắn vì đứa trẻ ấy mà trải sẵn con đường lụa gấm huy hoàng đến vậy.

Mộ Dung Trần khẽ cười: “Chuyện sau này, cũng chưa nói trước được. Dù nàng có để tâm cũng chẳng làm gì được, xưa nay những việc này, nàng vẫn luôn nghe theo con.”

Rõ ràng, chữ “để tâm” trong miệng hắn và “để tâm” mà Tô Nguyên Đức nói, hoàn toàn không phải một chuyện.

Tô Nguyên Đức không đồng tình, liếc nhìn hắn: “Con ấy à, vẫn là đừng quá chuyên quyền thì hơn. Cô nương ấy, ta nhìn thấy cũng rất tốt, con nên biết trân trọng đừng vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng mà làm tổn thương lòng người ta. Đến lúc thật sự tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, có hối hận cũng đã muộn.”



Khi nói những lời này, gương mặt Tô Nguyên Đức có chút trầm ngâm cũng xen lẫn nét hoài niệm như thể đang nhớ lại những chuyện đã qua.

Chỉ là, cả đời ông vốn đã quen cứng rắn ngang tàng, dù có khuyên răn cháu ngoại như vậy, tâm tình ấy cũng chỉ lướt qua trên gương mặt, rồi bị ông chôn thật sâu vào đáy lòng.

Mộ Dung Trần mỉm cười.
__

Hoa Mộ Thanh cùng ba người nữa đi đến ngoài thư phòng của Tô Nguyên Đức, liền trông thấy lão gia hình như vừa từ bên ngoài trở về, vừa hay gặp ở ngoài sân.

Vốn dĩ, nơi trọng địa như thư phòng, người ngoài khó mà tùy tiện lại gần.

Bình thường, khi tiếp người thân trong phủ, Tô Nguyên Đức cũng đều gặp ở một gian khách sảnh nhỏ gần thư phòng, nơi ông nghỉ ngơi uống trà thường ngày.

Bốn cô nương trẻ trung xinh đẹp, mang theo một bé con khôi ngô tuấn tú đi đến đâu cũng tựa như một bức tranh rực rỡ, cảnh sắc đẹp đẽ.

Tất cả cùng hành lễ với Tô Nguyên Đức.

Nhìn thấy cảnh ấy, lòng ông cũng vui vẻ, khoát tay: “Không cần khách sáo, mau đứng dậy đi!”

Tô Nhiên là người đầu tiên đứng dậy, chạy ùa đến, cười nói: “Gia gia, hôm nay là thọ thần của người mà! Sao lại còn ở sau viện này, bên ngoài bao nhiêu người đang đợi người kìa!”

Tô Nguyên Đức bật cười, gật đầu: “Cũng tại đang đợi nha đầu nghịch ngợm này đấy. Nào, nói đi, năm nay con chuẩn bị quà mừng thọ gì cho gia gia đây?”

Tô Nhiên cười hì hì, ra vẻ thần bí: “Ở tiền sảnh đấy, lát nữa gia gia sẽ được nhìn thấy thôi!”



Tô Nguyên Đức lại cười vui vẻ.

Trong lúc hai người trò chuyện, Ngô Trân, Tống Huệ và Hoa Mộ Thanh đều đứng cách đó không xa, quy củ và lễ phép.

Chỉ có Thịnh Nhi, nhìn thấy một ông lão râu dài, khí thế uy nghiêm như vậy, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa tò mò, đôi mắt mở to không ngừng nhìn chằm chằm.

Tô Nguyên Đức để ý đến ánh mắt của bé, liền bật cười, vẫy tay gọi: “Ồ! Đây là con nhà ai vậy? Đứa nhỏ xinh xắn thế này! Mau lại đây, để thái công công bế nào.”

Thái công công?

Không chỉ Hoa Mộ Thanh, mấy người xung quanh cũng đều chú ý đến cách xưng hô đặc biệt này.

Thái công công, đó là cách gọi tổ gia bên nhà mẹ đẻ.

Cách gọi này, rốt cuộc là từ đâu ra vậy?

Ngô Trân, Tống Huệ, Tô Nhiên mấy người vẫn chưa hiểu rõ nhưng trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ động, khẽ liếc nhìn Tô Nguyên Đức.

Chỉ thấy Tô Nguyên Đức cũng nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau.

Toàn là cáo già đã thành tinh, chỉ trong khoảnh khắc đã hiểu rõ, một người đang thử dò xét, còn một người âm thầm xá-c nhận.

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ thay đổi, sau đó cụp mắt xuống, mỉm cười vỗ nhẹ vai Thịnh Nhi:
“Mau qua đó, chúc thọ thái công công đi con.”

Thịnh Nhi vẫn còn nhớ những lời Hoa Mộ Thanh đã dạy trước khi ra ngoài, lập tức nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, chạy tới, vén vạt áo lên.

Cậu bé quỳ xuống ngay ngắn, dõng dạc nói lớn: “Thịnh Nhi xin bái kiến thái công công, chúc thái công công hôm nay mỉm cười đón thêm trăm điều phúc, tuổi thọ dài lâu đến bách niên giai lão!”

Câu chúc thọ vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.

Tô Nhiên tròn mắt nhìn Thịnh Nhi: “Chà! Câu khó thế mà con cũng học thuộc được à? Con thật sự rất chăm chỉ đấy!”

Tô Nguyên Đức lại càng cười ha hả, dù cảm thấy đứa bé này không giống Mộ Dung Trần lắm nhưng trán cao, xương mặt vuông vức, đặc biệt là ánh mắt mang theo sự sắc bén, vừa nhìn đã biết sau này ít nhất về dung mạo, nhất định sẽ là một người xuất chúng.

Người già xưa nay vẫn thích trẻ con xinh xắn đáng yêu.



Hơn nữa, vì trong lòng ông luôn thương xót cho Mộ Dung Trần nên khi nhìn đứa bé này, lại càng thêm phần yêu mến.

Ông cười to, đưa tay bế bổng Thịnh Nhi lên: “Tốt! Nói hay lắm! Thái công công rất thích! Con tên là Thịnh Nhi phải không? Năm nay mấy tuổi rồi? Hiện giờ con đã học chữ chưa? Nào nào, thái công công ở đây có đồ ngon, con thích ăn gì nào?”

Thái độ nhiệt tình, vui vẻ ấy ngay cả Tô Nhiên cũng phải ngạc nhiên.

Nàng ngây người nhìn tổ phụ đang bế Thịnh Nhi đi, một lát sau bỗng gật đầu, nghiêm túc nói:
“Ừm, Thịnh Nhi đúng là một tiểu phúc tinh trời sinh, ai nhìn cũng yêu quý!”

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười.

Ánh mắt lại khẽ liếc sang bên kia, nơi Thịnh Nhi đang được bế trên tay, Tô Nguyên Đức mặt mày rạng rỡ, cảnh tượng gia đình hòa thuận, vui vẻ.

Trong lòng nàng, từng suy nghĩ đảo lộn.

Thì ra là vậy.

Thì ra, lý do Mộ Dung Trần hôm nay có thể bày ra trận thế lớn như thế này chính là vì đã có một chỗ dựa mạnh mẽ đến vậy.

Chỉ là… trước đây, tại sao chưa từng nghe Mộ Dung Trần nhắc đến dù chỉ một câu?

Sau khi Tô Nguyên Đức một mình quay về thư phòng, Mộ Dung Trần liền ung dung đi về phía tiền sảnh tiếp khách.

Trên đường đi, hắn gặp không ít người.

Những người không quen biết hắn, chỉ cần nhìn khí chất cao quý, phong thái kiêu sa, không gì sánh kịp liền biết ngay đây là một vị quý nhân đều vội vàng tiến lên hành lễ.

Có người còn muốn bắt chuyện vài câu, nhưng bị người bên cạnh thì thầm nói nhỏ thân phận của hắn lập tức sắc mặt ai nấy đều thay đổi, tránh né còn không kịp.



Thần Vương!

Vị Vương gia đã công khai đối đầu với đế cực, khiến hoàng đô không được yên ổn, là ác quỷ hung tàn khiến người người khiếp sợ!

Không biết đế cực sẽ nhẫn nhịn người hoàng nhi được sủng ái nhất này đến bao giờ, liệu có ngày nào đó sẽ ra tay diệt trừ y hay không! Ai dám gần gũi với hắn vào lúc này chứ?!

Mộ Dung Trần cũng chẳng để tâm, tay chắp sau lưng cứ thế thong thả bước đi như đang dạo trong sân nhà mình.

Gương mặt tuấn mỹ như ngọc, thần thái tựa tiên nhân nhưng lại mang theo khí chất yêu tà.

Phía sau hắn là mấy Quỷ Vệ mặt không cảm xúc đi theo sát, trông chẳng khác nào những quỷ sai đi theo sau Diêm Vương đòi mạng.

Cảnh tượng đó càng khiến người khác không dám đến gần.

Đúng lúc này, trưởng tử đích xuất của Nhị phòng Trấn Viễn Hầu phủ, Tô Tú Phong mang theo nụ cười cung kính, cẩn thận tiến lên, hành lễ ngay ngắn: “Thần tham kiến Thần Vương điện hạ.”

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn.

Tô Tú Phong mỉm cười, nói: “Nếu điện hạ cảm thấy chốn này vô vị, không biết có thể di giá đến hoa viên phía sau không? Văn Vương điện hạ gần đây nhận được một vò rư-ợu ngon do Tây Vực tiến cống, vốn định mang đến để tiểu nhân cùng thưởng thức. Chỉ là tiểu nhân không rành rư-ợu, nghe nói Thần Vương điện hạ hôm nay giá lâm nên mạo muội mời đến thưởng rư-ợu, mong Vương gia thứ tội.”

Văn Vương? Thất Hoàng Tử, Cảnh Hạo Văn sao?

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Rư-ợu ngon Tây Vực?”

Tô Tú Phong lại khom người: “Đúng vậy. Nghe nói Thần Vương điện hạ có một tửu quán cực kỳ nổi tiếng tại hoàng đô, chắc hẳn cũng là người hiểu rư-ợu.”

Khóe môi Mộ Dung Trần cong lên, liếc nhìn hắn: “Ồ? Ngay cả chuyện bổn vương có tửu quán cũng biết sao? Xem ra Văn Vương đối với sự tình trong hoàng đô, quả thật đều nắm trong tay rồi.”

Tô Tú Phong làm sao không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời hắn.

Chỉ mỉm cười, đáp: “Văn Vương điện hạ vốn là người yêu rư-ợu, thường ngày vẫn hay lui tới các tửu quán lớn nhỏ ở hoàng đô để tìm rư-ợu ngon. Loại rư-ợu yêu thích nhất, chính là chén Trúc Diệp Thanh hảo hạng ấy.”



Trúc Diệp Thanh, chính là loại rư-ợu bán chạy nhất trong tiệm rư-ợu của Mộ Dung Trần.

Nhưng đồng thời, nó cũng là ám hiệu bí mật mà Quỷ Vệ dùng để truyền tin.

Mộ Dung Trần khẽ nheo đôi mắt tà mị, liếc nhìn Tô Tú Phong.

Tô Tú Phong dường như không để ý, vẫn giữ vẻ cung kính lễ độ nói: “Ban đầu, Văn Vương điện hạ còn không biết loại Trúc Diệp Thanh mình yêu thích nhất lại được ủ trong tiệm rư-ợu của Thần Vương điện hạ. Về sau, một lần tình cờ nghe người ta bàn luận mới biết được. Từ đó, Văn Vương điện hạ thường nói, thật khó tìm được một tri kỷ biết thưởng rư-ợu nếu có cơ hội được cùng Thần Vương điện hạ nâng chén, chắc chắn sẽ là một chuyện vui lớn trong đời.”

Ánh mắt Mộ Dung Trần nhìn Tô Tú Phong.

Ở Long Đô này, người có tài ăn nói như vậy thật sự không có nhiều.

Một người như hắn, lại chỉ là bạn đọc sách cùng Văn Vương, kẻ ẩn mình không lộ diện kia?

Hừ, xem ra việc khuấy đảo vũng nước đục ở Long Đô này, cuối cùng cũng đã ép những kẻ vốn ẩn mình dưới đáy nước sâu, đủ loại yêu ma quỷ quái đều phải lộ diện hết rồi.

Khóe môi đỏ tươi khẽ nhếch, giọng cười khẽ vang lên Mộ Dung Trần nhàn nhạt nói: “Không ngờ Văn Vương cũng là người yêu rư-ợu, nếu đã vậy chẳng thể phụ tấm thịnh tình với rư-ợu ngon thế này được.”

Tô Tú Phong mừng rỡ, cúi người lui sang một bên: “Thần Vương, xin mời bên này.”

Mộ Dung Trần khẽ cười, tay chắp sau lưng, ung dung theo Tô Tú Phong đi vào phía sau.

Trong đám đông.

Có mấy người đã nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.
__

Phủ Trấn Viễn Hầu, viện nam nhị phòng trong một thư phòng nhỏ nơi Tô Tú Phong thường đọc sách viết chữ.



Cảnh Hạo Văn đang ngồi bên một chiếc bàn tròn làm từ gốc cây quấn dây leo rất tinh tế và tao nhã.

Bên tay là một bình rư-ợu mang đậm phong vị Tây Vực, hắn tự rót tự uống, thần sắc vô cùng thư thái.

Khi Mộ Dung Trần đến.

Hắn dường như đã ngà ngà say, trên gương mặt vốn thanh nhã ôn hòa, hiện thêm một vẻ thoải mái và buông lỏng hiếm thấy.

Khi thấy Mộ Dung Trần, hắn còn nở một nụ cười thân thiết: “Thần Vương đến rồi à? Để người phải đợi lâu thật, mau ngồi đi.”

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, ngồi xuống đối diện Cảnh Hạo Văn.

Cảnh Hạo Văn đưa tay lấy một chiếc chén, xua tay ra hiệu cho Tô Tú Phong định tiến lên rót rư-ợu lui xuống đích thân hắn rót cho Mộ Dung Trần một chén rư-ợu, cười nói: “Nếm thử xem, loại Hoàng Kim Nhưỡng này, so với Trúc Diệp Thanh của ngài, mùi vị thế nào?”

Mộ Dung Trần ngẩng mắt nhìn hắn.

Hơi men phảng phất, trên gương mặt hiện lên một lớp ửng đỏ nhàn nhạt.

Người Cảnh gia vốn ai cũng có dung mạo xuất chúng, trước kia không để ý bây giờ mới nhận ra, gương mặt của Cảnh Hạo Văn cũng không hề thua kém bất cứ huynh đệ tỷ muội nào của hắn.

Hơn nữa, so với vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ vốn có của người Cảnh gia, khí chất của Cảnh Hạo Văn lại thiên về sự thanh tao, trong trẻo, nhã nhặn. Không giống những người khác vừa nhìn đã khiến người ta kinh diễm, hắn là kiểu người càng nhìn lâu càng bị khí chất trầm ổn, sâu lắng ẩn dưới dung mạo kia hấp dẫn.

Mộ Dung Trần bất giác nhớ tới người mẫu thân Quý nhân của Cảnh Hạo Văn – người đã gần như bị lãng quên trong cung, khóe môi khẽ cong lên.

Ánh mắt hắn lướt qua ly rư-ợu trước mặt, màu rư-ợu vàng nhạt, trong suốt lấp lánh như vàng mềm tỏa sáng lấp loáng.

Không trách được vì sao nó lại được gọi là Hoàng Kim Nhưỡng.



Hắn nhấc ly rư-ợu lên, không hề do dự uống cạn một hơi, khẽ cười: “Rư-ợu ngon.”

“Hay lắm!”

Cảnh Hạo Văn dường như rất vui, lại chủ động rót cho Mộ Dung Trần thêm một ly, cười nói: “Quả nhiên Thần Vương là tri kỷ trong rư-ợu. Loại Hoàng Kim Nhưỡng này, người khác đều nói không được ngọt ngào, đậm đà như rư-ợu của Long Quốc, nhưng ta lại cảm thấy nó có một hương vị rất riêng. Mời Thần Vương nếm thử, quả nhiên không uổng công không khiến ta thất vọng! Nào nào, nếu Thần Vương không chê, hôm nay, bình rư-ợu này, chúng ta cùng cạn nhé!” 

 
Bình Luận (0)
Comment