Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 608

 
Mộ Dung Trần mỉm cười, lần này lại không vội nâng chén mà chỉ khẽ cười, có ý sâu xa nói: “Trước đây không biết Văn Vương lại là người phóng khoáng, thoải mái đến vậy.”

Cảnh Hạo Văn sững người, rồi khẽ đặt chén rư-ợu vừa nâng xuống bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đôi chân không thể cử động của mình, mỉm cười lắc đầu: “Hôm nay là ta uống nhiều nên mới có chút thất lễ, cũng bởi biết điện hạ yêu rư-ợu, lại hiếm khi được vui, nên mới buông thả một chút.”

Tô Tú Phong cũng cười nói thêm bên cạnh: “Điện hạ, Văn Vương gia vốn rất yêu rư-ợu, hiếm khi gặp được người hợp ý, nên mới vui mừng như vậy…”



Cảnh Hạo Văn liếc mắt trách móc Tô Tú Phong, tỏ vẻ không hài lòng vì hắn xen lời không đúng lúc, rồi lại quay sang Mộ Dung Trần cười: “Ngài cũng thấy rồi, vì đôi chân này mà ta ít khi đi lại. Thật ra ta đã muốn tìm cơ hội gặp ngài từ lâu. Mấy vò Trúc Diệp Thanh đó, phủ ta vẫn còn cất giữ không ít. Trong lòng, ta đã sớm xem ngài là tri kỷ. Vừa rồi nếu có gì mạo phạm, mong điện hạ đừng để bụng.”

Nói xong, hắn lại nâng chén: “Như vậy đi, thất lễ vừa rồi ta tự phạt ba chén.”

Chưa kịp để Mộ Dung Trần đáp lời, hắn đã ngửa cổ uống cạn chén rư-ợu, rồi lại định rót thêm Tô Tú Phong bên cạnh rốt cuộc không nhịn được bước lên khuyên nhủ: “Vương gia, ngài uống đủ rồi, uống thêm nữa e rằng sẽ say mất.”

Nhưng Cảnh Hạo Văn chỉ cười xua tay: “Không sao, hiếm khi mời được điện hạ uống rư-ợu, trong lòng ta thật sự rất vui.”

Mộ Dung Trần vẫn giữ vẻ thản nhiên, ánh mắt khẽ liếc nhìn Cảnh Hạo Văn đang khiến người ta bất ngờ trước mặt, cuối cùng khẽ cong môi: “Rư-ợu gặp tri kỷ, ngàn chén cũng ít, chỉ là hôm nay dù sao cũng là tiệc mừng thọ của lão Hầu gia, Văn Vương vẫn nên uống ít một chút thì hơn.”

Cảnh Hạo Văn lúng túng cười, dừng tay lại: “Đúng, suýt nữa ta quên mất tiệc thọ của lão Hầu gia, thật đáng trách, đáng phạt.”

Nói rồi lại nhìn Mộ Dung Trần: “Điện hạ, sao ngài không uống? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị?”

Mộ Dung Trần khẽ cười, nâng chén lên uống cạn.

“Tốt!”

Cảnh Hạo Văn mừng rỡ, ngồi thẳng dậy rót đầy chén cho Mộ Dung Trần, vừa rót vừa hào hứng nói về sở thích rư-ợu của mình, những loại mỹ tửu danh tửu từng nếm qua khắp cửu châu đại lục.



Khi hứng khởi, động tác tay hắn cũng có phần loạng choạng của người đã ngà say.

Mộ Dung Trần từ đầu đến cuối chỉ thản nhiên phụ họa, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt khó đoán khiến người khác không rõ hắn đang nghĩ gì.

Mãi đến khi vò rư-ợu kia cạn sạch, Cảnh Hạo Văn đôi mắt mơ màng quay sang Mộ Dung Trần cười nói: “Điện hạ, hôm nay thật vui, lần tới nhất định mời ngài đến phủ ta chúng ta phải uống đến khi say không về... không say... không về!”

Tô Tú Phong bất đắc dĩ bước lên: “Cuối cùng vẫn say rồi. Điện hạ, xin thứ lỗi, thuộc hạ phải đưa Văn Vương gia đi nghỉ một lát, nếu không lát nữa trong tiệc thọ, Vương gia với dáng vẻ này e là...”

Mộ Dung Trần liếc nhìn Cảnh Hạo Văn đang gục đầu lắc lư, khẽ cười: “Ngươi tự lo liệu đi.”

Rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi lúc quay đầu liếc qua, khẽ cong môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, tay chắp sau lưng vẫn ung dung thong thả rời khỏi như khi đến.

Tô Tú Phong vội sắp xếp người dẫn đường tiễn khách.

Chờ đoàn Mộ Dung Trần đi xa, Cảnh Hạo Văn vốn đang tựa vào tay hắn, bỗng ngồi thẳng dậy, xoa nhẹ mi tâm, ánh mắt thanh tú hiếm khi thoáng qua một tia chán ghét khi nhìn vò rư-ợu và chén rư-ợu trên bàn.

Hắn phất tay: “Dọn đi.”

Liền có người hầu tiến lên, nhanh chóng dọn sạch bàn.

Tô Tú Phong bưng tới một lư hương, trong lư hương tỏa ra mùi hương thanh mát giúp tỉnh táo, ngửi vào liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cảnh Hạo Văn đưa tay vẫy trước mũi, hít sâu mấy hơi, sắc mặt mới dần khôi phục bớt đi vài phần khó chịu và bức bối.

Tô Tú Phong liếc nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Vương gia, có cần cho gọi một cô nương hầu hạ tới...”

Cảnh Hạo Văn lập tức liếc mắt quét qua, Tô Tú Phong cúi đầu ngay: “Thuộc hạ thất lễ.”

Cảnh Hạo Văn lắc đầu, tự điều khiển xe lăn quay ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Bên chỗ Từ Phi đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Tô Tú Phong lập tức theo sát, gật đầu: “Nàng ấy đã chờ sẵn trên đường mà điện hạ sẽ đi qua.”

Nói xong, hắn hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói: “Vương gia, loại rư-ợu này tuy không mạnh nhưng hậu lực rất nặng, còn có tác dụng khiến huyết khí sôi trào, ngầm khơi gợi d-ục niệm. Đợi khi rư-ợu ngấm sâu, Mộ Dung Trần nhất định sẽ nhận ra. Nếu... hắn phát giác ra điều gì, làm khó Vương gia liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch sau này không?”



Thì ra, loại “Hoàng Kim Nhưỡng” mà Cảnh Hạo Văn vừa mời Mộ Dung Trần uống, tửu tính không mạnh nhưng hậu lực vô cùng mạnh, lại có thể khiến người uống má-u nóng sục sôi, vô hình trung khơi dậy d-ục vọng.

Vì vậy, vừa rồi Cảnh Hạo Văn mới phải dùng hương thanh tỉnh để khống chế men rư-ợu.

Dù sao để mời Mộ Dung Trần uống cùng, hắn cũng đã phải uống loại rư-ợu đó.

Cảnh Hạo Văn khẽ cười: “Dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, không quan trọng sớm hay muộn. Lần thăm dò hôm nay, cũng không phải là vô ích.”

Tô Tú Phong đứng bên cạnh, nghe cuộc đối đáp sắc bén giữa hai ngườ, nhưng vẫn không thể đoán ra được điều gì.

Nghe Cảnh Hạo Văn nói vậy, hắn liền hỏi: “Vương gia đã nhìn ra điều gì sao?”

Cảnh Hạo Văn chỉ mỉm cười, không trả lời.

Tô Tú Phong thấy hắn không muốn nói, cũng không dám hỏi thêm.

Nghĩ một lát, hắn đổi sang chuyện khác: “Không biết Từ Phi liệu có thành công không. Nếu nàng ta thực sự có thể khiến Thần Vương điện hạ động lòng, cũng không uổng công Vương gia hao tổn sức lực vì kế hoạch này.”

Cảnh Hạo Văn mỉm cười: “Nàng ta là một quân cờ rất tốt, tốn chút tâm lực cũng đáng… khụ khụ.”

Chưa nói xong, hắn đột nhiên ho khẽ hai tiếng.

Tô Tú Phong lập tức quỳ xuống, lo lắng: “Vương gia, ngài sao vậy?”

Cảnh Hạo Văn bất đắc dĩ, đặt tay lên cổ tay, cảm nhận mạch đập bất thường dưới da, thở dài: “Hiệu lực của loại Hoàng Kim Nhưỡng này, mạnh hơn bổn vương tưởng.”

Tô Tú Phong vừa nghe liền hiểu ngay, nói nhanh: “Thuộc hạ lập tức tìm một người sạch sẽ đến hầu hạ ngài.”

Cảnh Hạo Văn cười khổ, vừa định gật đầu đồng ý thì bất chợt ngẩng lên, nhìn thấy cuối con đường nhỏ một nữ tử đang bước tới.

Nàng bước đi thong thả như tiên, tay áo rộng khẽ bay, tựa tiên nữ giáng trần, từng bước từng bước từ giữa vườn hoa bước đến.



Rõ ràng là mùa hè nóng bức, vậy mà quanh người nàng lại có một luồng gió mát vô hình chỉ cần nhìn thôi đã khiến lòng người khoan khoái, thân thể nhẹ bẫng như rơi vào tiên cảnh, quên cả nóng lạnh chỉ còn lại cảnh đẹp tuyệt trần trước mắt.

Người đó… chính là Hoa Mộ Thanh.

Tô Tú Phong cũng nhìn theo ánh mắt hắn, hơi sững lại, nghi hoặc nói: “Nàng ấy sao lại đi một mình ở đây?”

Vừa định bước lên hỏi, không ngờ Hoa Mộ Thanh dường như không nhìn thấy họ, khẽ xoay người rẽ vào một con đường khác rồi rời đi.

Tô Tú Phong cũng không để tâm, cúi đầu nói với Cảnh Hạo Văn: “Vương gia, thuộc hạ đưa ngài đi nghỉ nhé?”

Ý là sẽ giúp hắn giải quyết tác dụng hậu lực của Hoàng Kim Nhưỡng.



Không ngờ, Cảnh Hạo Văn lại chậm rãi ngồi thẳng dậy khôi phục vẻ lạnh nhạt cao quý như lan trong thung lũng, không ai dám mạo phạm.

Hắn mỉm cười nhàn nhạt: “Không cần nữa.”

“?”

Tô Tú Phong ngẩn ra: “Vương gia?” 

 
Bình Luận (0)
Comment