Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 609

 
Cảnh Hạo Văn từ từ thu ánh mắt lại, nhìn xuống bàn tay vốn đang đặt trên cổ tay mình.

Khoảnh khắc vừa rồi, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua ấy mạch má-u trong lòng bàn tay hắn đã đập loạn đến mức như muốn n-ổ tung khỏi làn da!

Một cảm giác khoái lạc chưa từng có, ầm ầm cuốn qua toàn thân.

Đến cả đôi chân đã mười mấy năm không còn cảm giác, cũng mơ hồ dâng lên một luồng nóng rát tê dại.

Hắn buông tay ra.

Trên gương mặt tao nhã như lan ngọc, bỗng hiện lên một nụ cười tà ác, hiểm độc.

Tựa như chiếc mặt nạ bằng ngọc tuyết bị xé toạc, để lộ gương mặt thật đẫm má-u, đen tối bên trong.



Tô Tú Phong nhìn thấy cảnh đó, lập tức lạnh sống lưng không tự chủ được mà lùi lại một bước.

Chỉ nghe thấy Cảnh Hạo Văn, bằng giọng nói nhẹ bẫng, khàn khàn, mang theo nụ cười không cam lòng: “Làm sao bây giờ, nữ nhân đó, ta cũng muốn có…”

Bên cạnh, Tô Tú Phong trợn tròn mắt từng chút một.
__

Bên phía Mộ Dung Trần.

Tên gia nhân do Tô Tú Phong phái tới dẫn đường, giữa đường vì bị khí thế âm trầm của Mộ Dung Trần ép cho sợ hãi, suýt nữa té ngã mấy lần cuối cùng bị Quỷ Nhị quát đuổi đi.

Nhìn tên gia nhân kia lảo đảo chạy đi xa.

Quỷ Lục đứng bên cạnh lắc đầu: “Tên này giả tạo quá, rõ ràng giả vờ sợ hãi để nhanh chóng rời đi, tránh bị nghi ngờ! Hắn tưởng bọn ta ngu chắc?”

Quỷ Nhị nhìn sang Mộ Dung Trần: “Vương gia, hôm nay Văn Vương làm vậy rốt cuộc có mục đích gì? Hay là còn mưu tính gì khác nữa?”

Mộ Dung Trần chưa kịp trả lời.

Quỷ Lục lại nói: “Chắc chắn là có mưu tính, đoán chừng lát nữa trên yến tiệc, kiểu gì cũng còn chiêu sau, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng.”

Quỷ Nhị trầm ngâm gật đầu, lại nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn không nói gì, dung nhan vốn như tuyết ngọc của hắn không biết có phải do rư-ợu hay không mà dường như ửng lên một lớp hồng nhạt, càng thêm tà mị mê hoặc.



Đặc biệt là đôi mắt kia, đẹp đến lộng lẫy trong con ngươi đen láy như có thứ gì đó nóng bỏng, như sắp bùng lên.

“Vương gia?”

Quỷ Nhị cảm thấy có gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Quỷ Lục nghe vậy cũng nhìn sang Mộ Dung Trần.

Mộ Dung Trần chỉ khẽ cười, lắc đầu: “Tên Văn Vương này, đúng là thú vị.”

Quỷ Nhị và Quỷ Lục không hiểu.

Chỉ thấy Mộ Dung Trần xoay người, ngồi xuống chiếc ghế dài bên hành lang.

“Vương gia?”

Mộ Dung Trần bật cười khẽ: “Hại địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm. Kế tiếp, thứ hắn định giở ra, chỉ e không đơn giản.”

Quỷ Nhị và Quỷ Lục nhìn nhau, vẫn không hiểu được ý của Mộ Dung Trần nhưng ai cũng nhận ra sắc mặt của Mộ Dung Trần không được tốt.

Quỷ Nhị lập tức phản ứng: “Rư-ợu đó có vấn đề!!”

Sắc mặt Quỷ Lục thay đổi: “Nhưng Văn Vương cũng đã uống mà!”

Chợt như bừng tỉnh, hắn nghiến răng: “Khó trách lúc chúng ta đến, hắn đã uống đến nửa say! Rõ ràng là cố ý để Vương gia buông cảnh giác!”

Quỷ Nhị lập tức quỳ xuống nhìn Mộ Dung Trần: “Vương gia? Ngài thấy khó chịu ở đâu sao? Có phải là trúng độc không? Thuộc hạ ở đây còn có viên Bách Độc Hoàn do Lâm đại phu để lại trước khi đi, có thể giải trăm loại độc.”

Vì sau đêm hôm đó, Lâm Tiêu đã rời Long Đô quay về Dược Vương Cốc.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, cười lạnh nhạt: “Không phải độc.”

“Không phải độc, vậy thì…”

Giọng Quỷ Nhị đột ngột ngưng bặt, ánh mắt biến đổi nhìn Mộ Dung Trần, sau đó bật dậy: “Quỷ Lục, lập tức đưa Vương gia về phủ! Vương gia, thuộc hạ đi tìm tiểu thư trở về ngay…”



Chưa kịp dứt lời, từ đầu hành lang vang lên giọng nói dịu dàng của một nữ tử: “Điện hạ? Ngài… không sao chứ?”

Cả ba người đều khựng lại.

Quỷ Nhị và Quỷ Lục lập tức lộ ra ánh mắt đã hiểu rõ tất cả.

Thì ra tính toán của Cảnh Hạo Văn lại là như thế này.

Quá hèn hạ!

Mỹ nhân kế sao?

Lo sợ Mộ Dung Trần không dễ bị sắc đẹp mê hoặc, hắn sẵn sàng tự mình uống cùng loại rư-ợu có dược tính cũng phải khiến Mộ Dung Trần trúng kế!

Cả ba đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy ở phía đó, đứng một nữ tử với gương mặt đầy lo lắng, mảnh mai yếu đuối.

Chính là Từ Phi.

Phía sau nàng còn có một tiểu nha hoàn, tay xá-ch một giỏ hoa, bên trong là mấy cành hoa vừa mới được hái xuống.

Dường như đang trên đường hái hoa thì vô tình đi ngang qua nơi này.

Thấy hai Quỷ Vệ đang nhìn mình với vẻ không thiện cảm, Từ Phi hơi giật mình nhưng vẫn dũng cảm bước thêm một bước: “Ta là trưởng nữ của Bộ Chính Sứ, Từ Phi, hôm nay đến dự thọ yến của ão Hầu gia, không phải người khả nghi gì cả.”

Nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Trần đang ngồi trên ghế dài sau lưng hai người họ.

Dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng khí chất phong hoa tuyệt thế ấy vẫn khiến trái tim nàng đập thình thịch.

Nàng nhớ lại lời của Văn Vương, khẽ nuốt nước bọt, lại nói: “Lúc nãy ở trong viện, ta gặp Tô Thập tiểu thư, nàng nhờ ta mang giỏ hoa này đến tiền sảnh để giao cho Cửu Công Chúa. Ta chỉ vô tình đi ngang qua nơi này. Điện hạ… ngài không sao chứ?”



Quỷ Nhị nhìn vào giỏ hoa trong tay nàng.

Hắn cười nhạt, bước lên giọng cung kính nhưng xa cách: “Đa tạ tiểu thư đã quan tâm, Vương gia chỉ là hơi ngà ngà, ngồi nghỉ một lát ở đây thôi. Nếu tiểu thư có việc, xin cứ tự nhiên rời đi.”

Từ Phi thoáng lúng túng liếc nhìn Quỷ Nhị, rồi nói nhỏ: “Nếu… đã vậy, tiểu nữ xin cáo lui.”

Quỷ Nhị và Quỷ Lục thấy nàng dễ dàng đồng ý rời đi, cũng hơi bất ngờ chỉ cho rằng vừa rồi họ đã hiểu lầm nữ tử này.

Không ngờ, nàng mới bước được một bước lại như vừa sực nhớ ra, quay đầu lại nói: “Trời hè oi bức, nếu Vương gia tỉnh rư-ợu mà cứ ở chỗ này lâu, e là sẽ đau đầu.”

Nói câu này xong, nàng thấy hai Quỷ Vệ và Mộ Dung Trần phía sau họ không có phản ứng gì đặc biệt.

Nàng lại tiếp: “Vừa rồi ta từ trong viện đi qua, thấy bên kia có một hành lang thủy tạ, chắc là chỗ để khách nghỉ chân. Vương gia chi bằng sang đó ngồi một lát? Ta sẽ mang hoa ra tiền sảnh giao cho Cửu Công Chúa xong, sẽ lập tức báo với quản gia phủ Hầu gia, hẳn sẽ có người tới đưa Vương gia sang nghỉ ngơi.”

Những lời này, vừa quan tâm vừa khéo léo lại thấu tình đạt lý.

Quỷ Nhị nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn chỉ chống tay bên má đôi mắt phượng dài hơi khép lại như đang dưỡng thần, hoàn toàn không để ý lời Từ Phi.

Nhưng Quỷ Nhị biết rõ, Mộ Dung Trần chắc chắn nghe rõ từng chữ.

Dáng vẻ này… rõ ràng là “lấy gậy ông đập lưng ông”.

Quỷ Nhị quay mặt, chắp tay: “Đa tạ Từ tiểu thư đã nhắc nhở.”

Lúc này Từ Phi mới yên tâm gật đầu, nhưng vẫn không kìm được quay lại nhìn bóng dáng Mộ Dung Trần, người mà nàng vẫn chưa nhìn rõ chính diện chỉ thấy dáng người tao nhã, khí độ như mây bay, khiến tim nàng đập thình thịch.

Sau đó nàng mới xoay người, bước nhanh rời đi.

Quỷ Lục quay lại hỏi: “Vương gia, có cần sang thủy tạ kia không?”



Mộ Dung Trần từ từ mở mắt.

Trong đôi mắt phượng vốn đã tà mị, lúc này vì tác dụng của rư-ợu càng hiện lên những gợn sóng mờ ảo như nước xuân dập dờn, sóng ánh lấp lánh.

Nhưng thứ ánh sáng ấy không câu hồn, mà lại khiến người ta run sợ.

Quỷ Lục nhìn mà lạnh cả sống lưng, vội cúi đầu xuống.

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, giọng trầm thấp, nhẹ mà lạnh: “Cảnh Hạo Văn, Cảnh Như Lan, Bộ Chính Sứ, Trấn Viễn Hầu phủ. Chuyến này… không uổng công đến.”

“Đi thôi, sang đó xem thử trong thủy tạ… còn món gì hay đang chờ bổn vương.”

Quỷ Lục khom người, đưa tay ra đỡ.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, đặt tay lên cánh tay hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía thủy tạ.

Quỷ Nhị nhìn dáng vẻ này của hắn, bỗng dưng nhớ tới ở Đại Lý năm xưa, cảnh Hoàng Thái Hậu được người dìu đỡ khi lên triều, khí thế uy nghi, hô mưa gọi gió không khỏi khẽ nuốt nước bọt.

Hắn bước nhanh theo, hỏi khẽ: “Vương gia, phía sau Từ Phi hẳn là Văn Vương. Nếu đã vậy, có cần thuộc hạ đi trước thăm dò thủy tạ hay không?”

Lúc này, tác dụng rư-ợu dâng lên khiến toàn thân Mộ Dung Trần nóng bừng, cảm thấy giọng Quỷ Nhị vang bên tai như tiếng ve sầu kêu không ngớt, cực kỳ phiền nhiễu.

Trên mặt hắn lại không hiện vẻ mất kiên nhẫn, chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh: “Ngươi đi trước thì chẳng còn thú vị gì. Cứ xem bọn họ giở trò mèo gì, dám bày trận ngay trong phủ Hầu gia, tên Cảnh Hạo Văn này, lá gan cũng không nhỏ đấy.”

Quỷ Nhị gật đầu: “Trong phủ Hầu gia, ngoài tên Tô Tú Phong kia, hẳn còn có người thông đồng với Văn Vương. Nếu thật sự như vậy, Vương gia, kế hoạch của chúng ta…”

Mộ Dung Trần khẽ hừ lạnh, cười giễu: “Cảnh Hạo Văn cũng khá biết nhìn người đấy, ha.”

Quỷ Nhị và Quỷ Lục nghe câu trước câu sau của hắn không hiểu gì, đưa mắt nhìn nhau.

Đang định nói thêm, thì thấy phía trước, một bóng người vòng qua khúc rẽ, đi thẳng về phía thủy tạ cuối hành lang.

“Hử?”

Quỷ Lục khẽ sửng sốt: “Đó… chẳng phải là tiểu thư sao? Sao nàng ấy lại ở đây một mình?”

Mộ Dung Trần vốn đang lười biếng nheo mắt, lúc này bỗng mở ra liếc nhìn về phía trước, quả nhiên thấy bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn của nàng đang đi phía trước, bước chân không nhanh không chậm.



Hắn khẽ nhướng mày.

Quỷ Nhị nghi hoặc: “Tiểu thư sao lại ở đây? Chẳng lẽ… Văn Vương ngay cả tiểu thư cũng tính vào trong kế hoạch rồi?”

Nếu đúng vậy, tức là Cảnh Hạo Văn đã biết quan hệ giữa Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần.

Quỷ Lục cau mày: “Để nô tài đi nhắc nhở tiểu thư một tiếng.”

Không ngờ, Mộ Dung Trần lại siết nhẹ các ngón tay.

Quỷ Lục khựng lại, quay đầu: “Vương gia?”

Chỉ thấy khóe mắt Mộ Dung Trần khẽ nhướng lên, gương mặt vốn mơ màng quyến rũ pha lạnh lẽo của hắn lúc này bỗng hiện lên một tia nguy hiểm.

Hắn vô thức quay mặt lại, liền thấy có hai người khác từ một góc rẽ khác lặng lẽ men theo phía sau Hoa Mộ Thanh, dáng vẻ lén lút, rõ ràng đang bám theo nàng.

Sắc mặt Quỷ Lục khẽ biến, bên cạnh, Quỷ Nhị đã lập tức lao đi.

Cùng lúc đó, Hoa Mộ Thanh nhìn thứ gì đó trong tay, đi tới căn lều gỗ nhỏ bên thủy tạ đưa tay đẩy cửa bước vào.
__

Bên này, bước chân của Từ Phi vội vã, nha hoàn theo sau gần như phải chạy nhỏ mới theo kịp, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Tiểu thư, rõ ràng Vương gia không dặn ngài dẫn Thần Vương tới thủy tạ, sao ngài lại…”

Từ Phi khẽ lắc đầu: “Vương gia tuy nói để ta gặp mặt người nhưng cuối cùng ta còn chưa kịp gặp, ta không cam lòng.”

Nha hoàn sửng sốt: “Tiểu thư định…”

Từ Phi dừng bước, ngập ngừng một thoáng rồi hạ giọng: “Ngươi mang hoa tới giao cho Cửu Công Chúa, nếu Công Chúa có hỏi, thì nói… Văn Vương bên đó còn có chuyện sai ta làm, tạm thời không thể rời đi.”



Nha hoàn lo lắng: “Nhưng tiểu thư, nếu Công Chúa phát hiện chẳng phải người đang gạt cả hai bên sao!”

Ánh mắt Từ Phi lóe lên liếc nhìn nha hoàn, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý nhưng nhanh chóng bị nàng che giấu.

Nàng mím môi, hạ giọng: “Ta bị Văn Vương khống chế không có nghĩa là ta nhất định phải để hắn lợi dụng ta đối phó Thần Vương. Ngươi phải hiểu, ta thật lòng thích Thần Vương, nếu thật sự người bị Văn Vương gài bẫy, sau này không còn chốn dung thân, thì ta biết phải làm sao?” 

 
Bình Luận (0)
Comment