Nha hoàn hoảng hốt kêu lên: “Ý tiểu thư là… muốn đi đầu quân cho Thần Vương sao?!”
Nhưng Từ Phi lại lắc đầu: “Ngươi nghĩ Thần Vương dễ dàng tin ta sao? Chỉ là vừa rồi trông ngài ấy thật sự rất khó chịu, ta muốn quay lại xem thế nào thôi.”
Nha hoàn gật đầu, nhưng vẫn sợ hãi: “Vậy… tiểu thư, người đi rồi thì phải quay về ngay đấy nhé! Đừng để Vương gia và Công Chúa phát hiện, nếu không thì nô tỳ… nô tỳ sẽ…”
Từ Phi khẽ gật đầu: “Ừ, ta sẽ quay lại ngay. Ngươi cũng cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.”
Nha hoàn gật đầu lia lịa, nhìn Từ Phi vòng qua giả sơn, vội vã rời đi.
Nhưng khi nha hoàn đứng tại chỗ một lúc, nét lo lắng trên mặt nó bỗng chốc biến thành vẻ phấn khích, kích động nhìn quanh rồi khom người, dáng vẻ lén lút lén lút đi theo hướng Từ Phi vừa rời đi.
Chỉ là, vừa vòng qua giả sơn, nàng ta giật mình hoảng sợ lùi liên tục.
Ngẩng lên nhìn, thấy Từ Phi, người vốn dĩ đã rời đi lại bước ra từ phía sau giả sơn!
Sau lưng nàng còn có Cửu Công Chúa Cảnh Như Lan, Tô Viên, cùng một nữ tỳ mặt mày âm trầm, dữ tợn.
“Tiểu… tiểu thư…”
Nha hoàn trợn mắt, lắp bắp không nói thành lời.
Từ Phi mặt không biểu cảm nhìn nó: “Tại sao đi theo ta?”
Nha hoàn giật mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, bò đến gần nàng, run rẩy: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ lo cho người, nên mới đi theo nhìn một chút…”
Từ Phi lùi lại một bước, không để nàng ta tới gần.
Rồi nàng quay sang cúi người thật sâu với Cảnh Như Lan: “Công Chúa, lời nói vừa rồi của tiểu nữ chỉ là kế nghi binh để dụ ả tiện tỳ này lộ mặt, mong điện hạ đừng để bụng.”
Cảnh Như Lan khẽ cười, ánh mắt đầy khinh miệt liếc nhìn Từ Phi, phẩy tay: “Đi đi! Vương gia đã đồng ý cho ngươi gặp Thần Vương đàng hoàng, tất nhiên sẽ để ngươi gặp. Còn nha hoàn này, bổn cung sẽ xử lý.”
Nói rồi, nàng đưa cho Từ Phi một túi hương, cười nhạt: “Cầm lấy, lát nữa sẽ dùng đến.”
Nha hoàn này đã phục vụ bên cạnh Từ Phi ít nhất năm, sáu năm.
Từ Phi nhận lấy túi hương, không buồn liếc nhìn nha hoàn lấy một cái, lạnh lùng xoay người bỏ đi không hề lưu tình.
Nha hoàn thấy vậy, biết không còn đường lui nàng taliền rút mạnh cây trâm trên đầu, định đ-âm vào cổ t-ự sá-t!
Nhưng không ngờ, nữ tỳ mặt mày âm trầm đứng sau Tô Viên lại bất ngờ tiến lên, giơ tay, trực tiếp bẻ gã-y cánh tay nàng ta!
Nha hoàn đau thấu tim gan, vừa định hét thảm thì cổ bị đ-ánh mạnh một cái.
Trước mắt tối sầm, nàng ta mềm nhũn ngã gục xuống.
Cảnh Như Lan vẫn bình thản nhìn cảnh trước mặt, còn quay lại cười với Tô Viên phía sau: “Ngươi nói xem, ả tiện tỳ này là do ai phái tới? Trong cung? Hay là Tứ Công Chúa? Thần Vương? Hay lại là kẻ nào không nhịn được nữa rồi?”
Tô Viên liếc nhìn nữ tỳ mặt mày dữ tợn vừa ra tay, khuôn mặt hơi tái, cúi đầu: “Tiểu nữ không biết.”
Cảnh Như Lan hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt: “Ngươi thì biết được gì! Thật không hiểu, tại sao Thất ca lại giữ một thứ vô dụng như ngươi bên người.”
Nàng không thèm để ý đến gương mặt càng thêm khó coi của Tô Viên, quay sang phía khác nói: “Hàm Thúy, mang ả tiện tỳ này đi, bất chấp thủ đoạn ép nàng ta khai ra kẻ đứng sau.”
Thì ra, nữ tỳ mặt mày dữ tợn kia chính là Hàm Thúy.
Nàng ta lạnh lùng xá-ch nha hoàn lên, xoay người, rồi biến mất sau giả sơn.
Tô Viên cuối cùng cũng thở phào, nhìn trời, khẽ nói: “Điện hạ, tiệc sắp bắt đầu rồi… có cần thông báo cho Văn Vương không ạ?”
Cảnh Như Lan lại khẽ cười, đưa tay chỉnh lại tóc mai, thong thả bước đi: “Bây giờ không biết Thất ca có rảnh hay không nữa.”
Tô Viên sững lại, chợt nhớ ra để khiến Mộ Dung Trần trúng kế, Văn Vương cũng đã uống loại rư-ợu khiến người ta dễ đ*ng t*nh kia!
Ý của Cảnh Như Lan là…
Tô Viên cắn mạnh môi dưới.
Tại sao Văn Vương điện hạ lại vì Từ Phi mà chịu thiệt thòi như vậy?
Từ Phi quan trọng đến vậy sao?
Vậy còn nàng thì sao?
__
Tại thủy tạ, sau khi Hoa Mộ Thanh đẩy cửa bước vào căn nhà gỗ bên cạnh thủy tạ, hai người bám theo phía sau cũng nhanh chóng lẻn vào chỉ cách vài bước.
Ngay sau đó, Quỷ Nhị cũng lập tức lướt vào theo.
Tuy nhiên, nửa nén nhang trôi qua bên trong không hề có ai bước ra cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Quỷ Lục cau mày, nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Điện hạ, thuộc hạ vào xem thử?”
Lúc này, Mộ Dung Trần đã bị hơi rư-ợu k*ch th*ch đến mức toàn thân nóng ran, mắt hoa lên, trước mắt như tối lại, không ngờ loại rư-ợu này lại có tác dụng mạnh ngoài dự liệu đến vậy.
Hắn khẽ gật đầu, buông tay.
Quỷ Lục lập tức phi thân, nhẹ nhàng áp sát căn nhà gỗ chưa vội vào mà ghé tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
Sau đó mới khẽ nghiêng người, nhìn vào trong.
Qua mấy dãy hành lang, cộng thêm men rư-ợu khiến đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của Mộ Dung Trần trở nên mờ đi, không thể thấy rõ biểu cảm và phát hiện của Quỷ Lục bên trong rốt cuộc là gì.
Hắn nhắm mắt lại nhưng không thể vận hành nội lực để dập tắt cơn nóng rực và h*m m**n đang cuồn cuộn trỗi dậy kia, bởi vì, vận công lúc này chỉ càng khiến má-u chảy nhanh hơn.
Hắn cũng không biết, nếu cư-ỡng ép điều tức liệu có phản tác dụng hay không nên chỉ đành nhẫn nhịn đứng yên.
Đang định nhìn xem bên kia Quỷ Lục thế nào rồi.
Sau lưng, chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Hắn nghiêng mắt nhìn, ngay sau đó, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, sắc bén.
Ồ? Kế trong kế? Hay là ngoài dự liệu?
Chỉ thấy, người vừa rời đi, tên gọi là gì đó lại bước nhanh về phía hắn.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Trần đang đứng một mình ở đó, Từ Phi vui mừng, cuối cùng cũng hiểu ra câu “Văn Vương điện hạ đã hứa với ngươi thì tự khắc sẽ làm được” mà Cảnh Như Lan nói, rốt cuộc có ý gì.
Nàng siết chặt chiếc khăn tay trong tay, hít sâu một hơi, bước tới nhẹ giọng nói: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây? Ngài… vẫn ổn chứ?”
Mộ Dung Trần nhìn thiếu nữ đang không giấu được vẻ mừng rỡ kia, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, đáy mắt phủ đầy băng giá.
Từ Phi chỉ cảm thấy khí thế quanh người hắn lạnh lẽo đến mức ép người khó thở, nhưng vẫn cắn răng, từng bước tiến lại gần: “Điện hạ, ngài có thấy khó chịu chỗ nào không? Tiểu nữ dìu ngài đi nghỉ nhé, ngài…”
Nàng đưa tay định chạm vào cánh tay Mộ Dung Trần nhưng hắn hất tay một cái.
Nàng loạng choạng lùi lại hai bước, từ trong tay áo rơi ra túi hương Cảnh Như Lan đã đưa lúc trước.
Túi hương tỏa ra một mùi thơm nồng đậm, ngay lập tức xộc vào mũi Mộ Dung Trần.
Hắn nhíu mày, không kiềm được mà lảo đảo một chút.
Ngọn lửa khát vọng vốn đang bị chàng đè nén, bỗng chốc như hổ dữ thoát chuồng, hung hãn lao thẳng lên, trong khoảnh khắc thiêu đốt toàn thân hắn đến mức không còn mảnh da nào lành lặn!
Chút nữa hắn đã bị cơn d-ục vọng điên cuồng này nuốt chửng hoàn toàn!
Hắn giật mình bừng tỉnh, liền phát hiện người nữ nhân kia đã áp sát một tay cầm túi hương đang tỏa mùi hương quái lạ, một tay đã đặt lên cánh tay hắn, gương mặt đầy quan tâm, dịu dàng ngước nhìn hắn.