Mùi hương trong chiếc túi thơm kia như những bàn tay quỷ dữ, hung hãn kéo phăng h*m m**n bị hắn dằn xuống khỏi huyết mạch, lôi nó ra ngoài khiến hắn nhìn gương mặt người nữ nhân trước mắt, lúc thì biến thành Hoa Mộ Thanh lúc lại biến thành một gương mặt xa lạ.
Muốn tiến tới gần, nhưng lại như bị giam hãm trong xiềng xích không thể thoát ra.
Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp.
Từng chút run rẩy, Từ Phi ngước mắt lên liền thấy đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao của Mộ Dung Trần đang nhìn mình nóng rực, cháy bỏng.
Nàng dường như đã nhận ra điều gì đó.
Người nam nhân mà nàng từng chỉ có thể ngước nhìn, lúc này lại đứng ngay trước mặt nàng giống như thần linh trên mây cao kia, cuối cùng đã cúi đầu xuống với một kẻ phàm trần nhỏ bé như nàng.
Sự gần gũi này khiến nàng mê muội, tim đập dồn dập như sấm, tựa một giấc mơ khó tin!
Chỉ cần dũng cảm thêm một chút nữa thôi!
Nàng sẽ có thể chạm đến vị thần cao cao tại thượng mà nàng vẫn mơ thấy trong vô số đêm!
Từ Phi siết chặt chiếc túi thơm trong tay.
Mùi hương đó lại ào ạt thoát ra.
Môi nàng run rẩy, khẽ kiễng chân, khẽ gọi: “Vương gia…”
Không ngờ, một tiếng gọi khẽ, nửa như dụ hoặc nửa như nũng nịu vừa buông ra, Mộ Dung Trần vốn còn chút mê man, đột nhiên đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, sắc bén, bất ngờ giơ tay!
“Bốp!”
Từ Phi bị hắn đẩy mạnh ra, lưng đập mạnh vào bức tường hành lang phía sau, cổ họng ngòn ngọt suýt nữa thì phun ra má-u.
Nàng khó khăn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mộ Dung Trần dường như cũng không còn gắng gượng được nữa, thân mình lảo đảo phải vịn vào bức tường bên cạnh.
Nàng cắn chặt răng, định gắng sức đứng dậy.
Nhưng lúc này, từ phía sau có hai người nam nhân lực lưỡng nhanh chóng bước đến.
Một người trong đó tiến tới, định ra tay với Mộ Dung Trần.
Từ Phi hoảng hốt, bất ngờ nhào tới chắn trước mặt hắn: “Dừng lại! Không được làm hại Vương gia!”
Người còn lại liếc nhìn Từ Phi, mặt không chút cảm xúc, móc ra một tấm lệnh bài đưa cho nàng xem, lạnh nhạt nói: “Từ tiểu thư, chủ tử chúng ta phái bọn ta đến hỗ trợ tiểu thư một tay thành toàn cho tiểu thư và Vương gia. Ý của tiểu thư bây giờ, chẳng lẽ không muốn tiếp tục nữa?”
Thì ra, cảnh mình vừa rồi muốn gần gũi Mộ Dung Trần đã bị hai người này nhìn thấy hết!
Từ Phi lập tức đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ!
Nhưng nàng không thể nói thành lời, lại liếc nhìn Mộ Dung Trần đang tựa người vào tường, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ vì d-ục hỏa, lộ ra vẻ mê hoặc ch-ết người.
Cuối cùng, nàng vẫn do dự một chút: “Vừa rồi… Vương gia rõ ràng không hề có kế hoạch như vậy, ta sao biết các ngươi có…”
Người kia vẫn không đổi sắc mặt, cất lệnh bài đi: “Điện hạ tạm thời thay đổi ý định, tiểu thư làm hay không làm? Nếu không làm, chúng ta sẽ đi gọi Hà tiểu thư đến ngay bây giờ.”
Hà Lâm?!
Cô nương đó cũng thầm yêu Mộ Dung Trần sao?
Từ Phi giật mình kinh hãi!
Nàng không hiểu tại sao đột nhiên Cảnh Hạo Văn lại mất kiên nhẫn với Mộ Dung Trần, đến mức phải giăng bẫy tính kế hắn như vậy.
Nhưng nàng biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của mình!
Tuyệt đối không thể để Hà Lâm cư-ớp mất!
Nàng cắn chặt răng, chậm rãi rút tay về.
Gã nam nhân liếc nhìn nàng một cái, trên gương mặt lạnh lùng lướt qua một tia khinh bỉ rẻ mạt nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Hắn rút ra một sợi dây thừng, từ từ tiến lại gần Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần đang vịn tường, lúc này trong đầu hắn như một ngọn núi lửa vỡ tung, toàn bộ suy nghĩ đều bị những hình ảnh đêm ân ái mê ly với Hoa Mộ Thanh tràn ngập, mộng ảo mà lạc lối.
Hắn thở gấp, nóng rực.
Rõ ràng cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, nhưng hắn lại không muốn tỉnh khỏi cảnh xuân tuyệt mỹ đó.
Cho đến khi hai gã kia đến gần sát bên.
Hắn bỗng nhếch môi, bật ra một tiếng cười khẽ.
Hai gã kia giật mình, bị nụ cười lạnh lẽo rợn người đó làm cho dừng lại, bất giác liếc nhìn nhau.
Ngay sau đó, ánh mắt trở nên hung ác, vung dây thừng lên muốn quàng vào cổ Mộ Dung Trần.
“Vút!”
Một lưỡi d-ao xẹt đến!
“Phập!” một tiếng, sợi dây thừng vừa được ném ra lập tức bị cắt đứt, mũi d-ao ghim thẳng vào bức tường phía sau!
Từ Phi vừa nhìn thấy ám khí bay tới từ bên hông, lập tức quay người bỏ chạy!
Nhưng vừa xoay người, bắp chân chợt đau nhói.
Nàng hét lên một tiếng thảm thiết, ngã quỵ xuống đất.
Ngay sau đó, bị người từ phía sau xá-ch dậy, ép phải quay mặt lại.
Đập vào mắt nàng là hình ảnh Hoa Mộ Thanh đang từ phía hành lang như tranh vẽ kia, chậm rãi bước tới.
Còn hai gã nam nhân vừa tiếp cận Mộ Dung Trần kia đã bị lưỡi d-ao xuyên thẳng qua cổ, má-u văng tung tóe, ngã gục trên hành lang.
Mặt Từ Phi lập tức trắng bệch, ngước mắt nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, yên lặng bước tới, tựa hồ cảnh má-u tanh kia chưa từng tồn tại.
Toàn thân nàng run rẩy, sợ hãi lùi lại, hoảng loạn kêu lên: “Chuyện này không liên quan tới ta! Ngươi muốn làm gì? Ta chỉ thấy Vương gia uống say nên hỏi một câu thôi. Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt không hề liếc qua Mộ Dung Trần lúc này sắc mặt đã khác thường, đôi môi anh đào khẽ cong, nụ cười dịu dàng bước từng bước nhẹ nhàng đến gần Từ Phi.
Vừa đi, giọng nàng vừa vang lên nhẹ nhàng, mềm mại như tiếng oanh: “Chuyện ta tha thứ cho chàng hay không, đó là việc của ta. Nhưng mà, nam nhân của ta, rốt cuộc vẫn là nam nhân của ta. Có người dám ngang nhiên bắ-t nạ-t ta, dòm ngó thứ trong tay ta, ngươi cảm thấy với tính cách thù dai của ta, ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?”
Từ Phi bị giọng điệu của nàng dọa đến mức toàn thân dựng hết gai ốc.
Theo bản năng nàng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi tay của Quỷ Lục đang giữ chặt nàng từ phía sau.
Nàng ta đành cố gắng gượng dậy, nghiến răng nói: “Hoa tiểu thư, ngươi và Thần Vương điện hạ không danh không phận, dựa vào cái gì mà nói ngài ấy là nam nhân của ngươi? Huống hồ với thân phận của ngươi, ngươi có thể cho ngài ấy được cái gì? Giờ còn dám gi-ết người ngay trước mặt ngài ấy, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ vui khi có một kẻ độc ác như ngươi sao…”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội cắt ngang những lời lẽ mà Từ Phi tự cho là “đường hoàng”.
Nàng ta bị đ-ánh lệch cả đầu, kinh ngạc quay phắt lại nhìn Hoa Mộ Thanh: “Ngươi dám đ-ánh ta?!”
Hoa Mộ Thanh lạnh nhạt rút tay về, khẽ cười lạnh: “Tưởng đâu cũng thông minh, không ngờ cái đầu lại vô dụng đến vậy.”
Ánh mắt nàng quét qua Từ Phi đầy mỉa mai: “Hay là, giả vờ đáng thương trước mặt Mộ Dung Trần riết rồi đến mức khiến ngươi không còn biết động nã-o nữa?”
Từ Phi trừng mắt: “Ngươi, ngươi…”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh: “Ta thì sao? Từ Phi, năm đó tại yến tiệc thưởng hoa, ai đã cố ý đưa chân ngáng cung nữ, khơi mào cho cả ván cờ bắt đầu, ngươi nghĩ ta không biết sao?”
Sắc mặt Từ Phi lập tức thay đổi.
Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Bữa tiệc thưởng hoa năm đó, tại sao hoàng đế lại có thể nhanh chóng phát hiện ra ta và bắt được ta, ngươi thật sự nghĩ các ngươi làm việc kín kẽ đến vậy sao?”
Từ Phi nhìn nàng, mặt đầy kinh hãi: “Không thể nào, sao ngươi có thể biết được…”
Hoa Mộ Thanh liếc nàng ta một cái đầy khinh miệt: “Ta biết bằng cách nào, ngươi không cần rõ. Thứ ngươi cần biết lúc này là, ta không tính toán với ngươi, chỉ vì dạo này ta bận không có thời gian. Nhưng, nếu ngươi đã tự mình dâng tới cửa, thì ngươi cũng nên đoán ra, hôm nay ngươi sẽ có kết cục thế nào rồi chứ?”
Từ Phi trợn tròn mắt: “Ngươi muốn làm gì?! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được động đến ta! Hoa Mộ Thanh, nếu ngươi dám động đến ta, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Đến lúc này rồi mà còn dám uy hi-ếp người khác.
Không phải ngu, thì chính là quá tự tin.
Hoa Mộ Thanh nghĩ, chắc là vế sau.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, phía sau, Quỷ Nhị đã vội vàng hạ giọng: “Tiểu thư, tình trạng của Vương gia rất không ổn.”
Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn lại.
Gương mặt vốn tuấn mỹ như ngọc của Mộ Dung Trần, lúc này lại đỏ bừng như bị sương m-ù bao phủ, d-ục vọng như ma quỷ quấn quanh, toát lên vẻ yêu dị lạnh lẽo như thể tâm ma trong hắn bị kích phát, hóa thành một con dã thú khát má-u.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhe nanh, nuốt chửng con mồi!
Hoa Mộ Thanh khẽ cau mày, vừa quay người liền nhìn thấy chiếc túi thơm rơi dưới đất của Từ Phi.
Nàng cúi xuống nhặt lên, vừa ngửi qua đôi mày vừa nhíu lại.
Bất ngờ, phía sau vang lên tiếng Quỷ Nhị kinh hãi kêu lên.
Tiếp đó, cả người nàng liền bị một đôi tay trắng như ngọc, từ phía sau bất ngờ túm lấy, kéo giật lại!
Nàng kinh hãi, hơi trợn mắt lại ngửi thấy mùi rư-ợu trên người Mộ Dung Trần.
Hoàng Kim Nhưỡng?!
Mộ Dung Trần lại uống loại rư-ợu này sao?
Bảo sao một người luôn cảnh giác cao như hắn lại dễ dàng trúng kế đến vậy.
Lại còn cộng thêm mùi hương mê hoặc thần trí trong túi hương này, chẳng phải sẽ bị d-ục vọng thiêu đốt đến phát điên sao!
Nàng vội muốn ném ngay túi hương trong tay, thứ có thể k*ch th*ch dược lực của Hoàng Kim Nhưỡng tránh để lúc bị Mộ Dung Trần giờ đã mất hết lý trí, nuốt sống thì không còn đường lui.
Nhưng Mộ Dung Trần đã siết chặt eo nàng, khẽ kéo một cái nâng bổng nàng lên giữa không trung.
Chỉ trong vài bước tung người, hắn đã biến mất khỏi nóc nhà của Hầu phủ!
“……”
Quỷ Nhị và Quỷ Lục nhìn nhau.
Quỷ Nhị dậm mạnh chân, quát ra ngoài: “Lũ tiểu tử các ngươi! Xem náo nhiệt đủ chưa? Còn không mau đuổi theo!”
Quỷ Thập Nhị ló nửa cái đầu xuống từ mái hiên, khó xử nói: “Nhị ca, nếu chúng ta cứ thế theo sau, nhỡ cắt ngang việc tốt của Vương gia, Vương gia có gi-ết bọn ta không?”
Quỷ Nhị trừng mắt: “Còn không mau đi!”
Quỷ Thập Nhị bĩu môi, rụt đầu lại.
Sau đó, mấy bóng đen lướt đi bám sát đuổi theo.
Từ Phi lúc này lòng đã nguội lạnh như tro tàn, cuối cùng cũng hiểu ra dù khi nãy Hoa Mộ Thanh không ra tay, nàng ta cũng tuyệt đối không bao giờ có được Mộ Dung Trần!
Rốt cuộc Văn Vương điện hạ đang nghĩ gì?
Tại sao lại đột nhiên thay đổi kế hoạch?
Còn Hoa Mộ Thanh, tại sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây?
Quỷ Lục nhìn gương mặt tuyệt vọng của Từ Phi trong tay, sốt ruột hỏi Quỷ Nhị: “Giờ phải làm sao?”
Quỷ Nhị quay lại nhìn th-i th-ể trên đất, ngừng một chút rồi nói: “Ta xử lý bên này. Còn vị Từ tiểu thư này… mang về trước đã, đợi Vương gia… khụ, tỉnh lại rồi sẽ xử lý.”
Từ Phi khẽ sững người, tỉnh lại rồi xử lý?
Với bộ dạng vừa rồi của Mộ Dung Trần, tỉnh lại kiểu gì?
Chỉ có thể…
Trong lòng nàng ta như rơi vào hầm băng, tràn đầy tuyệt vọng.
Khóe môi nàng ta khẽ cười khổ, một màn tính kế tỉ mỉ đến vậy cuối cùng lại làm áo cưới cho kẻ khác?
Nàng ta không cam lòng! Không cam lòng!
Nhưng còn chưa kịp phát tiết hết cơn tức giận, sau gáy liền đau nhói, ngay sau đó cả thế giới chìm vào một mảng tối đen.
“Mộ Dung Trần! Chàng là tên khốn kiếp!”
Hoa Mộ Thanh bị Mộ Dung Trần siết chặt đến đau nhức.
Đã mất hết lý trí rồi, vậy mà hắn vẫn có thể mang nàng về tiểu viện bí mật trong Long Đô, nơi hắn từng dùng để ẩn náu khi còn ở lại đây.
Trong viện chỉ còn lại mấy hộ vệ cũ đi theo Mộ Dung Trần từ nhiều năm trước, do bị thương nên không thể tiếp tục hành động đành ở lại làm quản gia.
Ban đầu nghe thấy động tĩnh, bọn họ đồng loạt chạy ra xem nhưng khi thấy là Mộ Dung Trần lập tức tản ra ngay.
Thậm chí không một ai dám bước lên hỏi han.
Hoa Mộ Thanh tức đến muốn hộc má-u, bọn họ đúng là có mắt nhìn thật đấy! Ít nhất cũng nên cứu nàng ra trước đã chứ! Không thấy Vương gia nhà các ngươi lúc này không được bình thường sao!
Nhưng nàng dù có giận, cũng không thể gào khóc ầm ĩ được!
Huống hồ, Mộ Dung Trần hành động quá nhanh, như một cơn gió lướt thẳng qua sảnh chính, rồi lao vào phòng trong.
Hoa Mộ Thanh vừa nhìn thấy chiếc giường gỗ trắc chạm hoa ve sầu mà mình từng nằm trước đây, da đầu lập tức tê dại hết cả lên.