Nàng lập tức túm lấy vạt áo của Mộ Dung Trần, cố gắng nở nụ cười lấy lòng, giọng mềm nhẹ: “Trần ca ca, chàng tỉnh lại đi, phía sau nhà có một dược trì để ta pha thuốc cho chàng ngâm một lát, hơi men sẽ tan bớt, chàng… á!”
Không ngờ, lời còn chưa dứt, Mộ Dung Trần đã trực tiếp ném nàng lên giường.
Cả người nàng cắm thẳng xuống, cũng may không va quá mạnh nhưng lưng và cánh tay vẫn đau nhói.
Hoa Mộ Thanh khẽ ho một tiếng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Dung Trần đứng bên mép giường, từ tốn cởi bỏ chiếc trường bào tím thêu hoa sen ẩn hiện.
Đúng lúc giữa trưa, ánh sáng rực rỡ, áo ngoài ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Tim Hoa Mộ Thanh khẽ run lên.
Nàng lại ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm như vực đen muốn nuốt người của Mộ Dung Trần, khiến tim nàng càng thêm loạn nhịp.
Nàng siết chặt ngón tay, cố gắng ngồi dậy co người vào góc giường, nhìn Mộ Dung Trần nói: “Trần ca ca, chàng… còn nghe được ta nói không? Ta… ta không thích chàng như vậy, nếu chàng thực sự muốn, ta… ta có thể giúp chàng, nhưng… đừng như thế này… được không?”
Nàng vốn dĩ không hy vọng người đã uống Hoàng Kim Nhưỡng như hắn còn có thể nghe thấy lời nàng, chỉ là tự an ủi mình mà thôi.
Dù sao, loại rư-ợu Hoàng Kim Nhưỡng này, tuy không bá đạo như xuân dược nhưng khi hơi men phát tác vẫn đủ để khơi gợi h*m m**n nguyên thủy của phần lớn nam nhân.
Đặc biệt, sau đó Từ Phi còn đưa cho hắn túi hương có thể khiến dược tính của rư-ợu bùng lên gấp bội.
Nếu không phải vì túi hương đó, với ý chí và sự tỉnh táo của Mộ Dung Trần, Hoa Mộ Thanh tin hắn vẫn có thể giữ được lý trí cơ bản.
Tất cả là do cái túi hương ch-ết tiệt kia, còn nàng lại ngu ngốc cầm lên ngửi thử.
Để rồi giờ đây, bị Mộ Dung Trần bắt đến nơi này nhìn bộ dạng hắn lúc này, chỉ sợ hắn thực sự muốn làm gì đó với nàng.
Nhưng nàng…
Trước đó, đêm ở Đại Lý, nàng đã buông bỏ tất cả xấu hổ và tự tôn của bản thân.
Vì bình yên của Đại Lý, vì thiên hạ thái bình cũng vì muốn tháo gỡ cục diện bế tắc giữa nàng và Mộ Dung Trần lúc ấy.
Nàng mới liều lĩnh, điên cuồng, chủ động làm chuyện đó.
Thực ra, sau này nàng nhiều lần từ chối hắn vẫn là vì… nàng thực sự rất sợ chuyện này.
Vì những ký ức không đẹp của kiếp trước, cũng vì nàng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Nàng sợ, nếu thật sự trao tất cả cho Mộ Dung Trần, liệu hắn có còn thích nàng nữa không?
Dù sao, kiếp trước, hắn cũng từng như vậy.
Sau khi nàng hoàn toàn thuộc về một người nam nhân, người nam nhân đó liền không còn trân trọng, không còn vui thích, cũng không còn nâng niu nàng trong lòng bàn tay như trước nữa.
Nàng cảm thấy chính mình nghĩ như vậy thật buồn cười.
A Trần của nàng, Trần ca ca của nàng, nhất định sẽ không như thế.
Thế nhưng…
Nàng vẫn không thể ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.
Ngay lúc tâm trí hỗn loạn, không biết nên làm thế nào.
Không ngờ, Mộ Dung Trần đang đứng bên giường lại chậm rãi cười khẽ, giọng khàn đến cực điểm: “Không muốn… như thế nào?”
Hoa Mộ Thanh giật mình kinh hãi!
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng trên bậc giường.
Hắn đã cởi bỏ chiếc trường bào tím yêu mị, chỉ còn lại lớp trung y màu trắng, hiếm khi thấy màu sắc này nhuộm lên đôi mày mắt vốn cao quý của hắn.
Dưới men rư-ợu, sắc thái vốn yêu mị đến mức dọa người kia giờ lại dịu đi, trở nên ấm áp, ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn không thể che giấu được trong đáy mắt hắn, là d-ục vọng sâu hun hút và hơi thở nóng rực như muốn nuốt người.
Hoa Mộ Thanh tròn mắt: “Chàng… tỉnh sao?”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, nở nụ cười: “Bằng không, nàng nghĩ bổn vương còn có thể đứng trước mặt nàng thế này sao?”
Ý ngầm là, nếu không tỉnh, nàng đã sớm bị hắn l*t s*ch rồi.
Tâm tư của nàng sao có thể giấu được trước hắn, sao nàng có thể không hiểu rõ ý hắn muốn nói?
Lập tức, má nàng đỏ bừng, gương mặt xinh đẹp như được phủ lên một lớp phấn hồng tựa cánh hoa.
Nhưng nàng cũng hiểu, bây giờ không phải lúc để nàng ngượng ngùng.
Nàng lập tức quỳ ngồi dậy: “Vậy… vậy chàng chờ một chút, ta sẽ đi ra sau phối thuốc cho chàng, chàng đi ngâm một lát, có thể giúp hạ bớt men rư-ợu.”
Không ngờ, vừa mới bò tới mép giường Mộ Dung Trần đứng trên bậc giường bỗng vươn tay ra khẽ chọc vào vai nàng.
Nàng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, hoảng hốt kêu lên: “A!”
Nhưng lần này, nàng không bị rơi xuống giường đau điếng như vừa nãy.
Mộ Dung Trần cúi người xuống, một tay đỡ sau gáy nàng.
Hoa Mộ Thanh nhìn gương mặt tiên ma gần trong gang tấc ấy, nhất thời sững sờ, chớp mắt liên tục.
Mộ Dung Trần đưa tay, từ tủ âm tường cạnh giường, rút ra một chiếc chăn gấm thêu cành hoa liên lý.
Hắn ôm nàng vào lòng, tay còn lại phất nhẹ, trải chăn gấm xuống giường.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nàng lên tấm chăn gấm lộng lẫy đó.
Nàng mở to mắt.
Ánh mắt sáng long lanh, răng trắng môi hồng, dung nhan diễm lệ động lòng người.
Làn da trắng mịn hơn tuyết, dung mạo vừa dịu dàng vừa kiêu hờn.
Bị ánh sáng phản chiếu trên nền chăn gấm, nàng thật sự giống như một đóa liên tuyết nở rộ giữa rừng hoa đỏ rực như một đóa bỉ ngạn trắng đang nở rộ trong biển má-u u minh.
Nàng có thể cảm nhận được, dù cách một lớp y phục nhịp tim kia vẫn gần như muốn đập thẳng vào lòng bàn tay nàng.
“Chàng…”
Nàng khẽ kêu một tiếng, thế nhưng âm thanh ấy quá nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả chính nàng cũng không nghe rõ bản thân đã nói gì.
Mộ Dung Trần cúi người xuống, giọng khàn khàn ghé sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn ngâm thuốc, ta muốn nàng, Kiều Kiều.”
Giọng hắn ấm nóng, khàn đặc luồn qua vành tai lập tức khiến nửa người Hoa Mộ Thanh mềm nhũn.
Bàn tay nàng cũng đã bị hắn giữ chặt, không còn chút sức lực nào để chống cự một cách vô nghĩa.
Gương mặt nàng đỏ bừng, làn da vốn có phần tái nhợt dưới hơi thở nóng rực phả bên cổ từ Mộ Dung Trần, càng lúc càng nóng hơn.
Thế nhưng, nàng vẫn sợ.
Đôi mắt trong veo như nước sắp ngân ngấn lệ, nàng run giọng, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân, khẽ nói: “Nhưng… ta…”
“Suỵt—”
Mộ Dung Trần đưa ngón tay thon dài, như ngọc khẽ đặt lên môi nàng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng lúc này với dáng vẻ muốn cự tuyệt mà không thể, e thẹn đến mức không chịu nổi, rồi khẽ cười: “Không có nhưng nhị gì cả, Kiều Kiều. Nàng biết rõ mà, ta sẽ muốn nàng, bất kể là bây giờ, hay trong đêm đại hôn sau này.”
Trên gương mặt Hoa Mộ Thanh vốn đã đỏ ửng, lập tức càng đỏ hơn như được phủ một tầng hoa rực rỡ.
Nàng khẽ th* d*c, dùng mu bàn tay che mắt: “Ta…ta sợ…”
Mộ Dung Trần gần như bị dáng vẻ lúc này của tiểu nha đầu làm cho mất hết lý trí!
Rư-ợu Hoàng Kim Nhưỡng, chiếc túi hương kia chỉ khiến hắn nhất thời rối loạn.
Nhưng cô nương trước mắt này mới thực sự khiến hắn phát điên, trầm mê, nổi giận không kiểm soát được, khiến hắn cả đời này cũng không muốn buông tha, không muốn siêu thoát khỏi khát vọng này.
Đồng tử hắn khẽ giãn ra, đôi mắt đen sâu như vực lúc này trở nên u ám, lạnh lẽo gần như hóa ma.
Nhưng hắn vẫn dịu dàng mỉm cười.
Hắn kéo tay Hoa Mộ Thanh xuống, để nàng đối diện thẳng với mình: “Đừng sợ.”
Lông mi nàng khẽ run rẩy, nhìn gương mặt kia, đôi mắt kia.
Một vị tiên nhân thoát tục, lúc này lại rơi vào biển d-ục vọng.
Dáng vẻ ấy, thực sự…