Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 672

 
Ngay cả Hoa Mộ Thanh cũng phải thầm khâm phục sự tính toán của Lan Anh!

Dù đây là một canh bạc lớn, nhưng nếu thắng, không chỉ Tống Huệ mà ngay cả phủ Đề Đốc Cửu Môn cũng sẽ được nước lên, quyền thế càng thêm vững mạnh!

Lan Anh nghe Hoa Mộ Thanh khen ngợi, liền đắc ý hơi ngẩng cằm lên: “Cũng phải nghĩ xem ta là ai chứ! Ai dám bắ-t nạ-t nữ nhi ta, ta không tính ch-ết bọn chúng mới lạ!”

Hoa Mộ Thanh bật cười.

Nhưng Tống Huệ vẫn không kìm được lo lắng: “Mẫu thân, dù gì Diệp công tử cũng là đích tử của phủ Bá tước, sau này còn kế thừa tước vị, phủ Bá tước sao có thể đồng ý?”



Lan Anh lập tức trợn mắt lườm một cái to tướng: “Cần cái đám chó ấy đồng ý làm gì! Chỉ cần Diệp Chiêu đồng ý là đủ!”

Rồi bà lại nói với Tống Huệ: “Hơn nữa, cái chứ Bá tước đó chỉ là cái danh hão, chẳng có thực quyền gì! Giữ lấy cái hư danh ấy làm gì? Ta thấy Diệp Chiêu là người có tài, có năng lực sau này thật sự có thể làm phò mã của con, ra vào triều đình có thể thi triển hoài bão, chẳng phải vui vẻ hơn sao!”

Nói xong, bà lại bĩu môi: “Ta không tin nó không chịu! Hứ!”

Tống Huệ nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, lau nước mắt hơi giận dỗi nhìn Lan Anh: “Sao người không nói sớm với con.”

Lan Anh thấy dáng vẻ đó của nữ nhi lại bắt đầu ghét bỏ: “Nói sớm cho con làm gì! Đồ nha đầu vô ơn, vì một người nam nhân mà giận dỗi cả phụ mẫu, thật phí công nuôi nấng con!”

Tống Huệ lập tức làm nũng, ôm lấy tay bà: “Mẫu thân, con sai rồi mà! Người đừng giận con nhé!”

“Hứ!”

Lan Anh quay đi, không thèm để ý.

Quay đầu lại thấy Hoa Mộ Thanh bên cạnh đang mỉm cười, bà mới dịu giọng, nói: “À, suýt nữa thì quên mất. Sắp tới Long Đô sẽ có Lễ hội mùa thu, con biết rồi chứ?”

Hoa Mộ Thanh trước đây cũng từng nghe nói.

So với Lễ hội mùa hè, Lễ hội mùa thu còn long trọng, náo nhiệt hơn.

Nàng gật đầu: “Biết ạ, sao vậy ạ?”

Lan Anh nói: “Những năm trước, mọi người đều đến sông hộ thành để thả đèn hoa đăng cầu phúc. Nhưng năm nay, ta nghe di trượng con nói, hình như Đế Cực có ý tổ chức yến tiệc cầu phúc ngay trong cung, đến lúc đó e là sẽ có không ít người tham dự.”



Hoa Mộ Thanh sững lại, hiểu ra hàm ý của Lan Anh: “Ý của di mẫu là…”

Lan Anh gật đầu: “Từ sau khi Thần Vương trở về, Long Đô yên ắng quá mức, dường như có điều gì đó không ổn. Ta hơi lo lắng, cho nên… con nhắc khéo với Thần Vương một tiếng, dặn ngài ấy cẩn thận mọi việc.”

Hoa Mộ Thanh nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu: “Con biết rồi, đa tạ di mẫu.”

“Với ta mà còn khách sáo gì nữa?”

Lan Anh phẩy tay, lại ngồi thủ thỉ trò chuyện cùng nàng thêm một lúc lâu, đến trưa còn ở lại ăn cơm sau đó mới đứng dậy cáo từ.

Hoa Mộ Thanh đích thân tiễn ra tận cửa xe ngựa, lại bị Lan Anh nắm tay giữ lại, thấp giọng dặn dò: “Ta biết có lời khó nói, nhưng… tuy tình cảm các con đang mặn nồng, rốt cuộc vẫn chưa chính danh, chuyện ấy… khụ, con phải cẩn thận một chút. Nếu mà có em bé, thân thể con bây giờ chỉ sợ…”

Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng không hề phản cảm hay khó chịu, chỉ hơi ngượng ngùng gật đầu: “Con hiểu rồi ạ, di mẫu yên tâm, con sẽ biết tự giữ gìn sức khỏe.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.”

Lan Anh cũng thấy hơi ngượng, lại lẩm bẩm: “Cái vị Thần Vương này, bình thường làm việc quyết đoán gọn gàng là thế, sao chuyện thành thân lại không chịu để tâm chứ? Thật là…”

Hoa Mộ Thanh nghe dì than phiền chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.



Sau khi tiễn Lan Anh lên đường, nàng quay về Nguyệt Lạc Các, liền trầm ngâm nói với Xuân Hà: “Đi nói với Phúc Tử một tiếng, dạo này chọn ngày đẹp, sớm thu xếp hôn sự của nàng ấy với Quỷ Tam đi.”

Xuân Hà vui mừng, cười hỏi: “Tiểu thư còn sốt ruột hơn cả Phúc Tử nữa à?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười lắc đầu: “Thì ra… cảm giác chờ gả đi, thật sự không dễ chịu chút nào.”

Xuân Hà ngẩn ra, rồi che miệng bật cười.

Hoa Mộ Thanh liếc nàng một cái: “Không được nói ra ngoài đấy.”

“Vâng, tiểu thư.” – Xuân Hà cười đáp.

Mộ Dung Trần chuyến này đến phủ Trấn Viễn Hầu, vậy mà đến tận đêm mới trở về phủ Thần Vương.

Vừa về liền đi thẳng tới Nguyệt Lạc Các.

Hoa Mộ Thanh đã tắm rửa xong, đang dựa trên giường mát đọc sách.

Nghe tiếng bước chân, nàng cứ tưởng là Xuân Hà hay Tố Cẩm, liền hỏi: “Thịnh Nhi ngủ chưa? Bảo con đừng học thuộc nữa, ngủ sớm một chút…”

Chưa nói xong, đã ngửi thấy mùi hương lạnh lạnh quen thuộc lại gần.

Quay đầu nhìn, thấy Mộ Dung Trần đang đứng bên tấm bình phong, đôi mắt phượng sâu lắng nhìn nàng.

Nàng mỉm cười, đặt sách xuống: “Chàng về rồi à? Ăn tối chưa? Lại đây ngồi đi.”

Lần đầu tiên Mộ Dung Trần mới cảm nhận được, thì ra có một người đang đợi mình, hỏi han dăm ba câu ấm áp lại khiến lòng người thoả mãn đến thế.

Nơi từng chỉ là một không gian lạnh lẽo như lao ngục, nay chỉ vì có thêm một người, thêm vài câu hỏi han dịu dàng…liền trở nên ấm áp và khiến người ta không nỡ rời.

Gương mặt hắn giãn ra, nụ cười thoáng hiện.

Hắn bước lại, ngồi xuống bên cạnh Hoa Mộ Thanh, gần như dựa nửa người vào nàng.

Hoa Mộ Thanh thấy hắn mệt mỏi, liền kéo một chiếc gối mềm kê cho hắn dựa: “Sao vậy? Mệt rồi à?” – nàng không giấu nổi sự quan tâm.

Mộ Dung Trần khẽ nhắm mắt lại, tham lam hít hà hương thơm dịu dàng trên người nàng, uể oải đáp: “Đói rồi.”

Hoa Mộ Thanh lập tức lớn tiếng gọi người, dặn nhà bếp mau chuẩn bị cơm canh nóng hổi.

Mộ Dung Trần nhìn bộ dạng nàng tất bật lo lắng, bao nhiêu rét lạnh và u ám thấm đẫm suốt một ngày ở phủ Trấn Viễn Hầu cuối cùng cũng dần tan biến.

Hắn khẽ thở ra, chỉ cảm thấy lúc này đây bản thân mình như được sống lại.



Là một con người thật sự, chứ không phải con quái vật khoác lên hình hài tà thần tàn nhẫn, má-u lạnh kia.

Hắn chợt ngồi dậy, đi đến từ phía sau ôm chặt lấy Hoa Mộ Thanh.

Tố Cẩm vừa bưng trà nóng bước vào, thoáng nhìn thấy liền cúi đầu khẽ khom người rút ra ngoài.

Hoa Mộ Thanh hơi ngỡ ngàng, khẽ tách tay hắn ra một chút quay đầu nhìn: “Sao vậy? Lão Hầu gia… làm khó chàng rồi sao?”

Mộ Dung Trần bật cười khẽ: “Ai có thể làm khó được bổn vương?”

Hoa Mộ Thanh chọc chọc vào ngự-c hắn: “Còn mạnh miệng! Mau ngồi xuống đi, mệt cả ngày rồi, uống chút trà nóng lát nữa ăn cơm.”

Mộ Dung Trần để mặc nàng đẩy mình ngồi trở lại ghế dài, vẫn không buông tay kéo nàng dựa sát bên mình.

Chỉ khi được nắm chặt tay nàng, hắn mới thật sự cảm nhận được hơi ấm, sự dịu dàng và cả thứ hạnh phúc như thể trộm được ấy.

Hắn thật sự không muốn buông, cũng không dám buông.

Hoa Mộ Thanh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, nhớ lại khoảnh khắc trước đó, khí lạnh quanh người hắn tựa như hóa thành hình, lạnh thấu tận tim.

Nàng xót xa, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn, hỏi khẽ: “Có chuyện khó xử sao? Nói với ta nghe xem?”

Mộ Dung Trần không trả lời, chỉ nhẹ nhàng dụi mặt vào lòng bàn tay nàng, rồi hỏi ngược lại: “Hôm nay di mẫu của nàng đến chơi, vui không?”



Hoa Mộ Thanh bật cười, để mặc hắn tựa vào tay mình, đáp: “Các người tính toán giỏi thật, làm ta lo lắng một trận hóa ra vô ích.”

Mộ Dung Trần khẽ cong môi: “Chẳng phải là một món lợi to đùng sao?”

“Phải, phải rồi!”

Hoa Mộ Thanh bật cười, vỗ nhẹ lên má hắn: “Nhìn chàng đắc ý kìa! Di mẫu ta vốn là người rất kiêu ngạo, thế mà chàng giỏi thật, thu phục được cả hai phu thê di mẫu.” 

 
Bình Luận (0)
Comment