Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 673

 
Mộ Dung Trần khẽ cười, nắm lấy đầu ngón tay đang nghịch ngợm của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa rồi nói: “Là bọn họ tự mình đ-ánh cược thôi, ta chỉ cho bọn họ thấy một viễn cảnh lớn lao hơn mà thôi.”

Hoa Mộ Thanh gật đầu, lại nói: “Ta nghe di mẫu nói, gần đây lão Hầu gia Trấn Viễn đã giúp Đế Cực gi-ết không ít trọng thần triều đình?”

Mộ Dung Trần trở mình, tựa đầu lên đùi nàng lười biếng nói: “Chuyện mờ ám của bọn họ, hôm nay ta chưa hỏi. Nhưng ý đồ của Trấn Viễn Hầu thì đã quá rõ ràng, chỉ là không biết kẻ trong cung kia lại đang muốn giở trò gì.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, cúi đầu nhìn hắn: “Đến cả chàng cũng không đoán được ông ta muốn làm gì sao?”

Mộ Dung Trần khẽ bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: “Tâm tư của ông ta, trên đời này e rằng chẳng mấy ai hiểu rõ. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải biết ông ta thực sự muốn gì, ta chỉ cần để lại cho ông ta con đường duy nhất để lựa chọn là đủ.”

Từ sau khi trở về từ Dược Vương Cốc, Hoa Mộ Thanh cũng không định can thiệp vào những toan tính của Mộ Dung Trần nữa.

Nghe vậy, nàng chỉ gật đầu, rồi lại hỏi: “Đúng rồi, chàng có biết chuyện yến tiệc mùa thu trong cung không?”

Chuyện này Mộ Dung Trần quả thực lần đầu nghe thấy, hắn mở mắt ra, hỏi: “Yến tiệc gì?”

Hoa Mộ Thanh liền kể lại hết những gì Lan Anh nói lúc chiều.

Mộ Dung Trần hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vẫn còn chút thời gian, để ta sai Quỷ Vệ đi dò xét trước rồi tính tiếp.”

Hoa Mộ Thanh gật đầu.

Lúc này, cơm canh cũng được dọn lên.



Mộ Dung Trần kéo tay nàng: “Ở lại ăn cùng ta đi, ăn một mình thật chẳng thú vị chút nào.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, để hắn kéo ngồi xuống bên bàn, gắp thức ăn, múc canh cho hắn.

Mộ Dung Trần vừa ăn vừa cười, không rõ đang nghĩ gì, dưới ánh đèn ấm áp lay động, dung nhan tà mị và u uẩn kia lại càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ.

Tiếng cười nói của hai người thỉnh thoảng vang lên từ trong phòng.

Đêm thu se lạnh, nhưng góc sân nhỏ ấy lại ngập tràn hơi ấm.
__

Trong cung, Kim Phượng cung.

Phương Sở Vinh tháo trâm cài trên tóc xuống, vừa hỏi người phía sau: “Ngươi nói xem, thánh chỉ ban hôn đã hạ rồi, vậy mà phủ Thần Vương lại chẳng có động tĩnh gì, có lạ không?”

Không xa, Cảnh Như Nguyệt ngồi đó mỉm cười nói: “Không có động tĩnh cũng chưa chắc nói lên điều gì, nương nương cũng biết, Thần Vương xưa nay giỏi nhất là nhẫn nhịn ẩn mình.”

Phương Sở Vinh khẽ cười khinh miệt: “Đúng vậy, có thể nhẫn nhục trước mặt Đế Cực ngần ấy năm, quả cũng là kẻ lợi hại. Nhưng nghe nói, hôm nay hắn đến phủ Trấn Viễn Hầu?”

Cảnh Như Nguyệt gật đầu: “Hắn ở đó cả một ngày.”

Phương Sở Vinh quay người lại, mỉm cười hỏi: “Ngươi thấy bọn họ đang tính toán điều gì?”

Cảnh Như Nguyệt cười nhìn bà: “Cho dù có tính toán gì thì cũng chẳng sao. Nay lão Hầu gia kia vốn đã một phe với Đế Cực. Ông ta tham quyền nhất đời, vì Đế Cực mà gi-ết gần nửa triều thần, đúng lúc đang ở tâm điểm dư luận, ai ai cũng dõi theo, vốn dĩ chẳng cần phí công lo lắng.”

Phương Sở Vinh lại khẽ lắc đầu: “Tuy là võ tướng, nhưng Tô Nguyên Đức lại gian xảo như hồ ly vẫn nên đề phòng thêm vài phần thì hơn. Hơn nữa…”

Bà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Dù Đế Cực sai ông ta gi-ết không ít kẻ chống đối bổn cung nhưng trong số đó, cũng có vài người bổn cung vốn dĩ không hẳn muốn gi-ết. Gần đây ta hơi lo, không biết Đế Cực có còn bị khống chế bởi dược tính kia không…”

Cảnh Như Nguyệt bật cười: “Nương nương lo quá rồi. Loại thuốc đó, chỉ cần uống một ngụm thì tuyệt đối không thể dứt ra. Hơn nữa khi đó, chính người đã tận mắt thấy ông ấy uống cạn cả bát mà.”

Phương Sở Vinh lúc này mới gật đầu: “Vậy thì tốt.”



Cảnh Như Nguyệt nhìn nàng một cái, lại hỏi: “Nương nương, còn yến tiệc cung đình vào lễ tế mùa thu, người định làm thế nào?”

Gương mặt vốn còn đầy nghi ngại của Phương Sở Vinh bỗng chốc thoáng hiện nụ cười độc ác và đắc ý: “Ngày đó, bổn cung… hừ, phải khiến trời đất Long Đô này cũng đổi khác!”

Cảnh Như Nguyệt mỉm cười, đứng dậy, cúi mình hành đại lễ: “Như vậy, xin chúc mừng nương nương trước.”

“Ha ha.”

Phương Sở Vinh đắc ý bật cười.

Bà không hề trông thấy trong ý cười của Cảnh Như Nguyệt, lại ẩn giấu sự lạnh lẽo và quyết tuyệt.
__

Vài ngày sau.

Hôm ấy, cuối cùng cũng tới ngày thành hôn đã đợi từ lâu của Phúc Tử và Quỷ Tam.

Theo ý của Mộ Dung Trần, ban đầu định tổ chức tiệc cưới tại Vương phủ.

Nhưng về sau, Quỷ Tam đã dùng số bạc tích góp bao năm mua một căn nhà nhỏ trong hẻm ở Long Đô. Thêm nữa, người trong Vương phủ vốn cũng không đông.

Thế là để Dao Cơ mang theo đầu bếp, bày vài bàn tiệc ngay trong sân của căn nhà ấy.

Từ sáng sớm, cả phủ Thần Vương đã náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi luyện chữ buổi sáng, Thịnh Nhi vui mừng chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười của cậu bé vang lên rộn ràng.

Xuân Hà và Tố Cẩm đều đi giúp Phúc Tử trang điểm chải đầu.

Hoa Mộ Thanh thì một mình cắt tỉa hoa trong sân, nghe tiếng cười nói rộn ràng hiếm hoi trong phủ Thần Vương xưa nay vốn lạnh lẽo, lòng nàng cũng tràn đầy niềm vui.

Mộ Dung Trần xá-ch hộp đồ ăn đi vào sân, thấy Hoa Mộ Thanh đang đứng giữa làn sương thu không khỏi cau mày.

Hắn bước tới, nắm lấy tay nàng khẽ bóp thử, thấy vẫn còn ấm lúc này mới nói: “Buổi sáng khí lạnh nặng, lần sau đừng ra ngoài sớm như vậy.”



Hoa Mộ Thanh mỉm cười đặt kéo xuống: “Có gì mà yếu ớt đến thế chứ.”

Lại nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay hắn, nàng buồn cười: “Sao hôm nay lại phiền Vương gia đích thân mang cơm vậy?”

Mộ Dung Trần khẽ chọc vào trán nàng, rồi kéo nàng vào nhà.

Hai người cùng nhau bày bữa sáng lên bàn, rồi ngồi xuống.

Mộ Dung Trần múc cho Hoa Mộ Thanh một bát cháo, đưa sang: “Nếm thử xem.”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn, nếm một miếng thì sững lại.

Mộ Dung Trần mỉm cười: “Mùi vị thế nào?”

Hoa Mộ Thanh lập tức nhận ra mùi vị này.

Kiếp trước, khi nàng và Mộ Dung Trần từng bị quân địch vây khốn suýt diệt cả đội, họ đã từng ăn thứ cháo có hương vị thế này.

Khi ấy, trong đầu nàng chỉ nghĩ tới đại cục chiến trận, hoàn toàn không để tâm…

Nhìn thần sắc nàng, Mộ Dung Trần biết ngay nàng đã đoán ra.

Hắn lại múc thêm một bát để trước mặt mình, cười nói: “Trước kia lúc ta luyện võ, không có ai nấu cơm cho, mỗi ngày ta tự xuống nước bắt cá, trộn thêm ít gạo, nấu qua loa. Dù sao cũng đủ no bụng. Nấu nhiều rồi, dần cũng rút ra chút kinh nghiệm, giờ ăn lại thấy cũng coi như tạm được phải không?”

Hoa Mộ Thanh nghe xong, bỗng thấy chua xót trong lòng.

Nàng đặt bát xuống, nhìn hắn.

Mộ Dung Trần bật cười: “Chỉ là hôm nay chợt nổi hứng, cần gì khiến nàng xúc động vậy? Hôm nay là ngày vui của người ta, nàng thế này chẳng phải muốn xúi quẩy đôi tân lang tân nương sao?”

“Chàng…!”

Hoa Mộ Thanh bị hắn trêu đến tức, lại liếc hắn một cái, chớp đi sự cay cay nơi khóe mắt rồi tiếp tục ăn sáng. Vừa ăn, nàng vừa hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên muốn tự tay nấu vậy?”



Mộ Dung Trần lại gắp thêm một miếng điểm tâm cho nàng, mỉm cười: “Nghĩ tới chuyện cùng nàng ăn cơm, trong lòng liền thấy vui.”

Hoa Mộ Thanh hơi khựng lại, rồi mím môi cũng gắp cho hắn một cái bánh.

Mộ Dung Trần khẽ cười, cầm lấy bánh cắn một miếng, lại nói: “Hôm qua, ta nghe ngoại tổ phụ kể khá nhiều chuyện bí mật cung đình năm xưa.” 

 
Bình Luận (0)
Comment