Hoa Mộ Thanh nhìn hắn: “Chàng đã nghe được chuyện gì, nên hôm qua mới không vui đến thế?”
Mộ Dung Trần nhìn chiếc bánh trong tay, dường như khẽ cười nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
“Nàng có biết vì sao Cảnh Hạo Văn lại bị gãy chân không?”
Hoa Mộ Thanh nhớ rất rõ, Cảnh Hạo Văn chính là vào năm Mộ Dung Trần mười hai tuổi trở về Long Đô, bị ngã ngựa dẫn đến liệt nửa người suốt đời.
Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác?
Nàng liền nghe Mộ Dung Trần kể tiếp: “Năm đó, ta đã gi-ết không ít kẻ ở Long Đô từng tham gia mưu hại phụ mẫu ta năm xưa. Cuối cùng, kẻ ta muốn gi-ết chính là Phương Sở Vinh.”
Hoa Mộ Thanh thấy khó hiểu, Mộ Dung Trần muốn gi-ết Phương Sở Vinh thì có liên quan gì đến việc Cảnh Hạo Văn bị ngã ngựa mà thành tàn phế?
Hắn nói tiếp: “Nhưng sau đó, vì bị Đế Cực ngăn cản, ta không gi-ết được Phương Sở Vinh. Nàng biết vì sao không?”
Hoa Mộ Thanh tất nhiên là không biết.
“Bởi vì khi đó, Cảnh Hạo Văn, mặc kệ thân thể tàn phế vẫn dốc sức quỳ trước Đế Cực cầu xin.” - Mộ Dung Trần nói.
Hoa Mộ Thanh vừa nghe, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nếu Đế Cực thật sự muốn gi-ết Hoàng Hậu, thì cho dù ai cầu xin chỉ e cũng chẳng ích gì, đúng không?”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền bật cười, liếc nhìn nàng một cái: “Không hổ là Tiểu Hoa Nhi của ta, quả nhiên thông minh.”
Hoa Mộ Thanh lại càng hồ đồ: “Vậy tại sao chàng lại nói là vì Cảnh Hạo Văn cầu xin?”
“Bởi vì, chính Cảnh Hạo Văn nghĩ như thế.” - Mộ Dung Trần đáp.
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc mình như sắp theo không kịp.
Nàng không hỏi nữa, mà chậm rãi tự sắp xếp lại: “Ý chàng là… Cảnh Hạo Văn cố ý ngã ngựa, khiến bản thân thành tàn phế. Sau đó lấy bộ dạng đáng thương ấy để cầu xin Đế Cực, hy vọng Đế Cực vì thương hại mà đồng ý?”
Mộ Dung Trần đặt chiếc bánh xuống, trong mắt lướt qua một tia tán thưởng.
Hoa Mộ Thanh lại nói tiếp: “Vậy thì… Cảnh Hạo Văn làm thế để cầu xin tha cho Phương Sở Vinh. Nhưng…”
Nàng nhíu mày: “Một kẻ ích kỷ, tâm cơ như Cảnh Hạo Văn, tại sao lại chịu tự hủy cả cuộc đời để cứu Phương Sở Vinh? Vậy Phương Sở Vinh và Cảnh Hạo Văn… chẳng lẽ còn có quan hệ thân mật gì mà người ngoài không biết?”
“Bộp, bộp, bộp.”
Mộ Dung Trần khẽ vỗ tay: “Kiều Kiều của ta quả nhiên thông minh.”
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ biến: “Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì?”
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Cảnh Hạo Văn tưởng rằng… bản thân là nhi tử của Phương Sở Vinh.”
Hoa Mộ Thanh lập tức tròn mắt kinh ngạc: “Hắn là con của Phương Sở Vinh sao?”
Mộ Dung Trần lại lắc đầu: “Hắn tưởng mình là như vậy.”
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn: “Ý chàng là sao?”
Mộ Dung Trần không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi ngoài sân vang lên tiếng cười vui của Thịnh Nhi đang chạy đến, hắn mới như sực tỉnh, chậm rãi kể: “Năm xưa, Phương Sở Vinh và một thị thiếp khác của Đế Cực, trước sau đều lần lượt sinh một người nhi tử.”
“Nhưng khi đó, Đế Cực vẫn chỉ là Hoàng Tử, đang trong cuộc tranh đoạt ngôi vị. Có kẻ thấy ông ta vừa sinh được trưởng tử, liền cố ý bày mưu, mua chuộc Khâm Thiên Giám, mật tấu lên Tiên hoàng, nói rằng người nhi tử mà Phương Sở Vinh sinh cho Đế Cực mệnh mang ‘Đế vị Tử Tinh’, sẽ che phủ thiên địa nhưng lại có tướng ‘Bạch Hổ phản chủ’, là người sẽ hại vua.”
Hoa Mộ Thanh cau mày, tranh đoạt đế vị quả nhiên tàn nhẫn lạnh lùng, đến cả đứa trẻ vô tội cũng không buông tha.
“Sau đó, đứa trẻ của Phương Sở Vinh tất nhiên… đã không còn.”
“Thế nhưng về sau, không biết Cảnh Hạo Văn nghe được điều gì lại cho rằng thân mẫu của mình thật ra chính là Phương Sở Vinh.”
Hoa Mộ Thanh lập tức hiểu ra mấu chốt.
Cảnh Hạo Văn và đứa trẻ của Phương Sở Vinh chỉ sinh trước sau nhau, lại cùng là bé trai, tuổi tác tương đương.
Cảnh Hạo Văn liền nghĩ rằng Phương Sở Vinh để bảo vệ con ruột đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ, để hắn mang danh ‘con của một thị thiếp’, mà vẫn còn sống sót.
Nhưng trong lòng hắn lại luôn tin chắc, mình mới chính là con của Phương Sở Vinh, mới là Thái Tử chân chính của Long quốc, là người thừa kế xứng đáng!
Khó trách, dù thân thể tàn phế nhưng hắn vẫn có thể mưu tính sâu xa đến thế, dốc hết tâm sức chỉ để được kế thừa đại thống!
Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt Hoa Mộ Thanh, biết chỉ cần mấy câu gợi ý nàng đã tự mình hiểu thấu mọi điều.
Quả thật thông minh.
Hắn vừa định nói thêm, lại nghe Hoa Mộ Thanh hỏi: “Cảnh Hạo Văn hoàn toàn không có khả năng là con của Phương Sở Vinh sao?”
Mộ Dung Trần lắc đầu: “Năm đó, đứa trẻ kia sau lưng có một vết bớt màu xanh, ẩn hiện hình rồng. Truyền thuyết kể rằng dấu vết đó chỉ có trên người con nối dòng đích thống Cảnh gia. Trong thế hệ Đế Cực, cũng chỉ có một đứa trẻ mang dấu ấy, vì vậy mới khiến Tiên hoàng kiêng kỵ, rồi bị người ta lợi dụng để hãm hại. Hơn nữa, sau khi đứa trẻ ch-ết, th-i th-ể cũng đã được kiểm tra, đúng thật là có bớt hình rồng ấy. Còn trên người Cảnh Hạo Văn… thì hoàn toàn không có gì cả.”