Hoa Mộ Thanh nhìn hắn: “Hôm qua chẳng phải chàng nghe được chuyện này nên mới buồn buồn vậy sao?”
Mộ Dung Trần lại lắc đầu: “Chuyện này ta đã biết từ lâu rồi, chỉ là hôm qua…”
Hắn hơi ngập ngừng.
Hôm qua Tô Nguyên Đức đã kể cho hắn nghe không ít chuyện cũ của Đế Cực, cùng những chuyện đã từng xảy ra giữa Dung Chỉ Qua và Tô Mộ.
Hắn không biết nếu kể lại với Hoa Mộ Thanh, liệu có khiến nàng cũng khó mà chịu đựng được hay không.
Ngay khi lời sắp ra khỏi miệng, thì ngoài cửa, Xuân Hà mỉm cười nói, “Vương gia, tiểu thư, xin mời hai vị sang hoa sảnh ạ? Phúc Tử đã trang điểm xong, muốn vào dập đầu tạ ơn hai vị.”
Hoa Mộ Thanh bật cười.
Mộ Dung Trần buông đũa xuống, nắm tay nàng: “Đi thôi.”
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, trong đáy mắt vẫn còn đọng lại chút cảm xúc nhưng cũng không muốn gặng hỏi thêm chuyện cũ.
Nàng mỉm cười nhẹ, để mặc hắn nắm tay dẫn đi.
Trong hoa sảnh.
Phúc Tử mặc hỷ phục đỏ rực, được Tố Cẩm và Xuân Hà dìu tới trước mặt Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh, quỳ xuống.
Vừa mới dập đầu được một cái, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Xuân Hà vội nói bên cạnh: “Tân nương, khóc như thế này kẻo hỏng hết lớp trang điểm đấy.”
Phúc Tử mỉm cười qua làn nước mắt, nghiêm túc dập đầu ba cái nhưng vẫn không đứng dậy, quỳ dưới đất nhìn Hoa Mộ Thanh, giọng run run nói: “Tiểu thư, bao nhiêu năm qua, cảm tạ người đã che chở, dạy dỗ, không bỏ rơi nô tỳ. Phúc Tử này không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để đền ơn.”
Tầm mắt Hoa Mộ Thanh chợt nhòe đi.
Nàng nhớ về những ngày đầu tái sinh, căn viện nhỏ xập xệ đó và cả Phúc Tử khi mới vào phủ, rụt rè được phân đến hầu hạ bên cạnh nàng.
Bao nhiêu năm qua, cô nương gầy gò như mầm đậu ấy, giờ đã thành thiếu nữ có thể tự mình gánh vác việc lớn.
Năm đó, nửa đêm hai người cầm đèn lồng cùng nhau đi báo thù cho Phúc Tử, cảnh ấy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.
Hóa ra, trong quãng thời gian không để ý, họ đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười.
Nàng đứng dậy, tự mình bước tới, nắm tay Phúc Tử, đỡ nàng đứng lên, dịu dàng nói: “Kiếp sau đừng làm nô tỳ nữa, nếu được đầu thai hãy làm một tiểu thư quyền quý, đừng để chịu khổ như kiếp này.”
Phúc Tử lập tức vừa khóc vừa cười gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ nghe lời tiểu thư.”
Hoa Mộ Thanh lại bật cười.
Mộ Dung Trần ngồi trên ghế, liếc nhìn ra ngoài rồi hỏi: “Còn Quỷ Tam đâu, sao không tới dập đầu?”
Hắn cũng muốn tranh thủ tỏ chút oai phong.
Quỷ Thập ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ: “Vương gia, người ta là tân lang, tất nhiên phải từ ngoài đi vào đón tân nương, còn chỗ chúng ta đây là nhà mẹ đẻ của Phúc Tử tỷ tỷ mà.”
Mộ Dung Trần nhíu mày, vẫn có chút không hài lòng.
Hắn xoay tay, lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa qua.
Phúc Tử sững sờ.
Mộ Dung Trần nói: “Hai cửa tiệm, coi như là sính lễ bổn vương tặng ngươi.”
Mắt Phúc Tử mở to kinh ngạc, sau đó lại nghe Mộ Dung Trần nói thêm: “Sau này tiểu tử đó mà dám bắ-t nạ-t ngươi, cứ đến nói với bổn vương.”
Mắt Phúc Tử lại đỏ hoe, lần nữa quỳ xuống trước hai người: “Tạ ơn Vương gia, tạ ơn tiểu thư.
Nô tỳ ở đây xin chúc Vương gia và tiểu thư mai sau luôn hòa thuận, trăm năm gắn bó, đầu bạc răng long.”
Mộ Dung Trần nghe xong thấy rất hài lòng, khóe mắt lông mày như bừng sáng lên còn rạng rỡ hơn cả sắc đỏ của hỷ đường.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lại cúi xuống đỡ Phúc Tử dậy.
Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng ph-áo n-ổ giòn giã!
Thịnh Nhi từ ngoài chạy xộc vào, hô to: “Tân lang đến đón tân nương rồi!!!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng cười vang khắp sảnh, náo nhiệt vô cùng.
Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh sóng vai đứng dưới mái hiên hoa sảnh đỏ rực, mỉm cười nhìn nhau.
__
Trời về đêm.
Mộ Dung Trần bước vào Nguyệt Lạc Quán liền thấy Thịnh Nhi đang tựa bên người Hoa Mộ Thanh, trong tay cầm một chiếc túi gấm đỏ thẫm.
Trên bàn vương vãi những thứ được đổ ra từ túi.
Có những miếng vàng nhỏ hình quả bầu, nhiều hơn cả là kẹo cưới bọc trong giấy đỏ.
Thịnh Nhi đang bóc một viên kẹo, đưa lên miệng cho Hoa Mộ Thanh.
Nàng cúi mắt nhìn bé, khóe môi nở ra nụ cười dịu dàng và đằm thắm.
Khoảnh khắc nghiêng mặt ấy, bỗng khiến Mộ Dung Trần nhớ đến đêm năm xưa khi Thịnh Nhi vừa chào đời.
Người nữ nhân kiêu sa cao cao tại thượng ấy, cũng đã từng cúi đầu ôm đứa bé còn đỏ hỏn, nở nụ cười dịu dàng như có thể tan thành nước.
Giống quá, giống đến lạ.
Vì sao, năm xưa mình lại chưa từng chút nghi ngờ?
Mộ Dung Trần khẽ tự giễu cười, vừa định bước tới thì Hoa Mộ Thanh đã nhìn thấy hắn trước, trên gương mặt thanh tú dịu dàng, bất chợt gợn lên từng tầng từng lớp sóng mắt quyến luyến.
Tựa như bông hoa hàm tiếu bỗng chốc bừng nở trong chấn động sâu thẳm đáy hồ.
Người nữ nhân trước mặt, chỉ trong khoảnh khắc, từ dịu dàng trở nên tuyệt mỹ.
Nàng quay sang hắn, nở nụ cười xinh đẹp nhất.
“Chàng về rồi?” - Nàng vẫn nhẹ giọng cười hỏi.
Nhưng trong đôi mắt ấy, ánh sáng bừng lên, rực rỡ và vô song tựa như châu báu lộng lẫy nhất trần gian.
Mộ Dung Trần khẽ hít một hơi thật sâu.
Thịnh Nhi đã chạy tới, cười tít mắt giơ viên kẹo trong tay lên, kiễng chân nói: “Phụ thân, kẹo này ngon lắm, người ăn đi.”
Mộ Dung Trần mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi Hoa Mộ Thanh.
Hắn cúi đầu, cắn một miếng kẹo Thịnh Nhi đưa, rồi nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Thịnh Nhi về nghỉ đi. Sáng mai Tôn tiên sinh còn dạy sớm đấy.”
Nghe vậy, Thịnh Nhi lập tức xị mặt xuống.
Cậu bé quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh, nàng khẽ cười nói: “Ngày mai mẫu thân sẽ ăn sáng cùng con.”
Lúc này Thịnh Nhi mới vui vẻ trở lại, đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Mộ Dung Trần đưa tay khép cửa lại, đi đến bên Hoa Mộ Thanh.
Nàng ngửi thấy mùi rư-ợu trên người hắn, khẽ cười nói: “Hôm nay đám Quỷ Vệ của chàng vui quá nhỉ. Tiếc là đám Linh Vệ không thể tùy tiện xuất hiện, nếu không chắc cũng vui cùng chúng ta. Ta đã nhờ Linh Nhi mang cho bọn họ ít… Á!”
Chưa nói hết câu, nàng đã bị Mộ Dung Trần bất ngờ bế bổng lên!
Nàng giật mình, trước mắt tối sầm một lúc vội giơ tay đập vào người hắn: “Chàng làm gì vậy? Say rồi sao?”
“Ha.”
Mộ Dung Trần khẽ cười, bế nàng đến bên giường nhẹ nhàng đặt xuống, rồi giống như Thịnh Nhi vừa nãy, tựa đầu vào hõm vai nàng.
Hoa Mộ Thanh thoáng cứng người, khẽ đẩy hắn: “Chàng làm gì vậy? Mau dậy đi.”
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ khẽ cong môi, lắc đầu, hơi thở phảng phất mùi rư-ợu ngon.
Hoa Mộ Thanh cũng bị hơi men ấy làm cho hơi chóng mặt.
Nàng cựa quậy đôi chút, nhưng lập tức bị hắn giữ chặt lại: “Đừng động, để ta ôm nàng một lát.”
Hoa Mộ Thanh cúi mắt, liếc nhìn hắn: “Vui đến vậy sao?”
Mộ Dung Trần không đáp ngay, mãi một lúc sau mới khẽ cười nói: “Dĩ nhiên là vui rồi.”
“Họ là những người từ nhỏ đã đi theo ta, đều là số kiếp cô độc chưa từng nghĩ đến chuyện có thể lập gia thất có người bầu bạn được như hôm nay.”
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, hẳn vì uống rư-ợu.
Hắn lại thở ra một hơi, cọ mặt bên nàng, khẽ cười: “Kiều Kiều, tất cả nhờ có nàng. Không chỉ ta, mà cả đám huynh đệ này, cũng nhờ nàng mà có được hy vọng để sống. Nhờ nàng cả đấy.”