Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 677

 
Vốn là nha hoàn đang sợ hãi rụt rè, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia khác lạ nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi biến mất.

Rất nhanh nàng ta lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, những gì tiểu thư muốn, nhất định đều sẽ có được.”

Nụ cười trên mặt Hà Lâm càng sâu, phẩy tay nói: “Đi truyền lời đi, một canh giờ nữa ta muốn đến Kỳ Trân Lâu chọn trang sức. Để tiểu tử ở phòng ngoài đi báo cho lão gia nhà hắn một tiếng.”

Nha hoàn vội vàng gật đầu, vừa ôm lấy đầu còn rỉ má-u, vừa vội vã chạy đi.

Hà Lâm đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi khẽ bật cười vui vẻ.
__

Một canh giờ sau.

Phủ Thần Vương.

Hoa Mộ Thanh vịn tay Xuân Hà, bước lên một cỗ xe ngựa giản dị.

Linh Nhi thì giả dạng làm nha hoàn, đi theo bên cạnh.



Quỷ Ngũ cầm cương ngựa, mặt đầy hớn hở giật nhẹ dây cương, cười nói: “Đi thôi~ Đi xem một màn kịch náo nhiệt, màn đấu giữa vị chuẩn Vương phi thật và giả của Vương gia chúng ta ~”

Bị Xuân Hà trừng mắt liếc một cái, hắn chỉ biết cười hì hì.

Kỳ Trân Các.

Đây là cửa hàng nổi tiếng nhất Long Đô, chuyên bán đủ loại kỳ trân dị bảo, nữ trang, vàng bạc châu báu, đồ cổ và các vật phẩm trang trí, đồ chơi quý hiếm.

Trong Long Đô rất có tiếng.

Chưởng quỹ họ Vương, là một người nam nhân trung niên tướng mạo lanh lợi, mặc bộ áo gấm xanh sẫm.

Vừa thấy Hà Lâm bước vào, ông ta lập tức cười tươi đón chào: “Hoan nghênh đại giá của Hà tiểu thư, thật vinh hạnh cho tiểu đ**m của chúng tôi.”

Hà Lâm rất thích cái kiểu khúm núm, cung kính của đám hạ nhân này trước mặt mình.

Khẽ mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh.

Vương chưởng quỹ cười nói: “Không biết hôm nay Hà tiểu thư muốn chọn thứ gì? Tiểu nhân xin được giới thiệu, để tiểu thư đỡ vất vả đi dạo xem từng món.”

Hà Lâm mỉm cười gật đầu, vừa định xoay người bước lên lầu hai, nơi có các phòng riêng tiếp đãi khách quý.

Không ngờ, khóe mắt nàng chợt liếc thấy trên quầy có một chiếc nhẫn ngọc đang đặt trong hộp.

Nàng lập tức dừng chân, nhanh chóng bước lại gần vừa định cầm lên nhưng bên cạnh lại vươn ra một bàn tay, trực tiếp nhấc lấy chiếc nhẫn đó, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên bên tai: “Chưởng quỹ, chiếc nhẫn này, gói lại cho ta.”

Sắc mặt Hà Lâm lập tức biến đổi, quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy ngay bên cạnh mình, chính là Hoa Mộ Thanh, người đã khiến nàng ngày đêm ăn ngủ không yên!

Nàng vội vã đưa tay chụp lấy cổ tay Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh dường như bị nàng làm cho hoảng sợ cũng quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Hà Lâm cũng hơi giật mình.

Ngay sau đó, nàng nhíu mày, hơi rụt tay về tỏ vẻ khó chịu: “Hà tiểu thư làm gì vậy? Xin hãy buông tay.”



Hà Lâm vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông, giọng nói mang theo vẻ âm lạnh và giận dữ, cười lạnh: “Thật xin lỗi Hoa tiểu thư, chiếc nhẫn này là ta nhìn trúng trước. Phiền Hoa tiểu thư buông tay ra.”

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh thoáng trầm xuống, liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay: “Rõ ràng là ta cầm trước. Hà tiểu thư làm vậy, e là quá ngang ngược vô lễ rồi chăng?”

Hà Lâm cười lạnh: “Ngang ngược vô lễ?”

Ánh mắt nàng lạnh băng, nhìn thẳng vào Hoa Mộ Thanh: “Hoa Mộ Thanh, ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta? Ta bảo ngươi buông, ngươi phải buông ra!”

Khi nói những lời này, gương mặt vốn xinh đẹp dịu dàng của nàng đã thoáng hiện vẻ dữ tợn.

Chưởng quỹ của Kỳ Trân Lâu thấy vậy, biết có chuyện chẳng lành vội bước lên định khuyên can nhưng lại bị Quỷ Ngũ đứng phía sau kéo giữ lại, trừng mắt cảnh cáo.

Chưởng quỹ sợ hãi, đành im bặt chỉ dám lo lắng ra hiệu cho mấy tiểu nhị bên cạnh.

Mấy tiểu nhị lập tức men theo góc tường, lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Lúc này, Hoa Mộ Thanh nhìn Hà Lâm, giọng mang theo ý chế giễu: “Đã nói ta không có tư cách chất vấn Hà tiểu thư, vậy Hà tiểu thư cũng chẳng có tư cách cư-ớp món đồ ta đã nhìn trúng. Buông tay!”

Nhưng Hà Lâm không những không buông, mà còn siết chặt hơn!

Nàng kéo mạnh Hoa Mộ Thanh lại gần, tức giận nói: “Ta không có tư cách? Hoa Mộ Thanh, ngươi không biết bây giờ thân phận của ta là gì sao?!”

Hoa Mộ Thanh nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu: “Thân phận gì?”

Nhìn thấy bộ dạng ấy của Hoa Mộ Thanh, Hà Lâm lập tức tức giận đến mức gần như n-ổ tung, hận không thể dùng móng tay mó-c mắ-t nàng ra!

Khuôn mặt hơi vặn vẹo nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Hoa Mộ Thanh, đừng giả vờ hồ đồ! Cả Long Đô này đều biết ta, Hà Lâm, đại tiểu thư phủ Thượng thư Lễ bộ là người được ban hôn với Thần Vương theo thánh chỉ!”

Nàng lại nhấn mạnh thêm: “Ta chính là Thần Vương phi tương lai!”

Sau một khoảnh khắc yên lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng.

Bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Sắc mặt Hà Lâm lập tức thay đổi, nhìn lại, thì ra người cười chính là Hoa Mộ Thanh.

Trên mặt nàng đầy vẻ trào phúng và giễu cợt, nhìn Hà Lâm nói: “Thần Vương phi? Xin hỏi đại tiểu thư phủ Lễ bộ Thượng thư, thánh chỉ đó… Thần Vương có chịu nhận không?”



Một câu nói, đâ-m trúng chỗ hiểm!

Đúng vậy, cả Long Đô đều biết, Hoàng đế đã ban hôn cho Mộ Dung Trần và Hà Lâm. Nhưng ai cũng rõ, ngày thánh chỉ được đưa tới, Thần Vương lại thẳng tay coi thánh chỉ như giẻ rách, ném ngay ngoài cổng phủ Thần Vương!

Thật ra thì, nói trắng ra, Hà Lâm hiện tại vẫn chưa danh chính ngôn thuận gì cả!

Người ngoài ai cũng coi chuyện này là một trò cười, vậy mà nàng ta lại còn dám lớn tiếng khoe khoang như vậy!

Sắc mặt Hà Lâm lập tức đỏ bừng, gương mặt vốn đã vặn vẹo lại càng thêm dữ tợn!

Nàng ta bất ngờ giơ tay còn lại, giận dữ tát thẳng về phía mặt Hoa Mộ Thanh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cho dù Thần Vương không nhận thánh chỉ thì sao! Thánh chỉ không thể kháng! Ta nhất định sẽ là Vương phi! Còn ngươi, thứ tiện nhân quyến rũ Thần Vương! Lại dám nhạo báng ta?!”

“Bốp!”

Nhưng bàn tay của nàng ta chưa kịp chạm vào mặt Hoa Mộ Thanh, thì đã bị Hoa Mộ Thanh phản tay, giáng thẳng cho một cái tát thật vang dội!

Hà Lâm lập tức ôm lấy mặt, đồng thời buông cổ tay của Hoa Mộ Thanh ra.

Hoa Mộ Thanh lùi lại một bước, xoa xoa cổ tay ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Bất kể ngươi có phải là Vương phi hay không, thì ta cũng không phải người để ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục.”

Hà Lâm trợn mắt, trong đôi mắt như có độc trừng trừng nhìn Hoa Mộ Thanh: “Ngươi dám đ-ánh ta! Ả tiện nhân này! Ngươi dám đ-ánh ta?!”

Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười khinh miệt: “Ta đ-ánh ngươi thì sao? Hà đại tiểu thư Hạ, ngươi còn chưa bước vào phủ Thần Vương mà đã dám ra tay làm nhục ta. Ngươi không nghĩ xem, nếu Thần Vương biết được, sẽ thế nào?”

Sắc mặt Hà Lâm chớp mắt biến đổi, vừa phẫn nộ vì Hoa Mộ Thanh dám đem Mộ Dung Trần ra dọa mình, lại vừa không cam chịu để mất thể diện sau cái tát này.

Cuối cùng, nàng ta tức giận đến phát điên, mắng chửi: “Cũng chỉ là thứ nịnh hót dựa vào nhan sắc hầu hạ nam nhân, có gì đáng tự hào! Dù có sinh con cho Thần Vương thì đã sao? Đợi đến khi ta bước chân vào phủ Thần Vương, phủ đó nhất định sẽ không còn chỗ cho ngươi!”

Hoa Mộ Thanh nhìn nàng ta, chợt khẽ lắc đầu, tiến lên một bước giọng hạ thấp: “Hà tiểu thư, nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.”



Hà Lâm trừng mắt nhìn nàng.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, giọng vẫn nhỏ nhẹ nhưng đầy mỉa mai: “Trước kia, ta còn tưởng ngươi có vài phần thông minh. Giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ là thứ ngu dốt như lợn mà thôi. Chậc.”

Hà Lâm tức đến mức trước mắt như tối sầm lại, toàn thân run lên vì giận, cái thứ tiện nhân thấp hèn này vậy mà lại dám dùng thái độ kẻ trên để chế giễu nàng ta?!

Nàng ta run rẩy, giơ tay chỉ vào Hoa Mộ Thanh, giận đến mức nghẹn lời: “Ngươi… ngươi cái đồ tiện nhân này…” 

 
Bình Luận (0)
Comment