Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 678

 
Hoa Mộ Thanh lùi lại, nhìn Hà Lâm đang run rẩy đến mức không thốt nên lời chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.

Liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc trong tay, nàng cuối cùng cũng mất hứng, bĩu môi, tiện tay ném nó lại lên quầy.

Thản nhiên nói: “Còn tưởng đây là chiếc nhẫn cặp với cái của Vương gia, ai ngờ chỉ là một món đồ thủ công rẻ tiền.”

Lại liếc nhìn Hà Lâm, nàng cười khẽ: “Hà tiểu thư vừa rồi tranh giành với ta dữ vậy, chắc cũng tưởng thứ này là đồ đôi với nhẫn của Thần Vương chứ gì?”

Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Muốn mua về để tặng cho Thần Vương sao? Nhưng mà… Hà tiểu thư, ngươi có đủ bạc không? Ha.”

Hà Lâm lùi lại một bước, tức đến mức suýt ngất xỉu, nha hoàn phía sau vội vàng chạy tới đỡ.

Hoa Mộ Thanh thì đã quay người đi.



Nàng cười lạnh, liếc nhìn xung quanh một lượt rồi vịn tay Xuân Hà, lười biếng nói: “Đúng là xui xẻo, tự dưng mất cả hứng. Đi thôi, chúng ta về phủ, ta phải tìm Vương gia kể khổ mới được.”

“Tiện nhân!”

Hà Lâm tức giận đến điên cuồng, lại mắng một tiếng.

Nhìn Hoa Mộ Thanh rời khỏi Kỳ Trân Các, lên xe ngựa rồi đi mất, sắc mặt nàng ta âm trầm đến đáng sợ!

Nha hoàn bên cạnh run sợ gọi khẽ: “Tiểu thư… người không sao chứ?”

Vừa dứt lời, Hà Lâm lại đột nhiên dùng khăn che khóe miệng, vậy mà… bật cười!

Nha hoàn sợ hãi mở to mắt.

Chỉ nghe Hà Lâm cười nói: “Đúng là thứ ngu ngốc tự dâng đến cửa! Dám làm càn trước mặt ta? Hừ! Giờ thì ta xem còn ai che chở được ngươi!”

Nha hoàn ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư, người đang nói gì vậy ạ?”

Tâm trạng Hà Lâm rất tốt, liếc nàng ta một cái, rồi lại nhặt chiếc nhẫn ngọc trên quầy, nhìn ngắm.

Rồi quay sang dặn tên tiểu đồng đứng gần cửa: “Về báo với phụ thân ta, chiều nay ta sẽ vào cung thăm cô mẫu, tiện thể vấn an Hoàng Hậu nương nương.”

Tiểu đồng và nha hoàn đều ngơ ngác chẳng hiểu ra sao nhưng nhìn thấy vẻ mặt độc ác của Hà Lâm, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều chỉ biết vội vàng vâng dạ.

Trên xe ngựa.

Quỷ Ngũ cầm cương ngựa, mặt đầy chán nản qua rèm hỏi Hoa Mộ Thanh: “Thế là xong rồi sao? Vở kịch đâu? Sao cái ả Hà Lâm đó lại ngu ngốc đến vậy chứ?”

Trong xe.

Hoa Mộ Thanh tựa lưng trên gối mềm để Xuân Hà xoa nhẹ cổ tay cho mình, giọng bình thản: “Ngay cả ngươi cũng nhận ra là ả ngu ngốc à.”

Quỷ Ngũ sững người một chút, quay đầu liếc lại: “Tiểu thư ý là gì vậy ạ?”

Xuân Hà giúp Hoa Mộ Thanh chỉnh lại tay áo, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư thấy, vừa rồi Hà Lâm… là cố tình diễn trò?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Nàng ta cố ý muốn tạo ra cảnh đó, tất nhiên ta cũng phải cùng nàng ta diễn một màn.”

Quỷ Ngũ lập tức ngơ ngác: “Ý gì cơ? Hoá ra vừa rồi hai người đều diễn sao? Rảnh rỗi quá à?”

Xuân Hà bực mình liếc ra phía rèm xe: “Nói linh tinh cái gì đấy! Cái miệng không biết giữ lời à?!”



Quỷ Ngũ bĩu môi, nhưng rồi lại nghe Hoa Mộ Thanh nói: “Nàng ta muốn lợi dụng ta để thúc đẩy chuyện hôn sự.”

Quỷ Ngũ khựng lại nhưng hắn đâu phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra.

Ngay sau đó khóe miệng giật giật, hỏi: “Vậy tiểu thư còn phối hợp làm gì? Chẳng phải chỉ gây thêm phiền phức cho Vương gia sao?”

Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười: “Nếu ta không phối hợp, làm sao để ‘người có lòng’ nhìn thấy cảnh đó được?”

“Người có lòng?”

Quỷ Ngũ nghĩ ra được chút ít, rồi lại thấy mơ hồ: “Mà tiểu thư, hôm nay người cố tình ra ngoài tìm Hà Lâm, rồi diễn với nàng ta một màn, rốt cuộc là vì sao?”

Vì sao ư?

Hoa Mộ Thanh chỉ cười khẽ, tất nhiên… là để bày ra cho Hà Lâm một con đường ch-ết, kết cục thân bại danh liệt!

Trong Kỳ Trân Lâu.

Hà Lâm cầm chiếc nhẫn ngọc quay lại, chợt thấy trong cửa tiệm không biết từ bao giờ đã đứng thêm một người.

Tim nàng ta khẽ giật thót.

Nhưng ngoài mặt lập tức tỏ vẻ uất ức, che nửa gò má bị tát bằng khăn tay, giọng mềm mại như nước nói: “Ngài chỉ đứng nhìn người ta bị bắ-t nạ-t vậy thôi sao?”

Sắc mặt đại chưởng quỹ của Kỳ Trân Lâu hơi thay đổi, vội xoay người cúi đầu cung kính gọi: “Đông gia.”

Người đó là ai?

Chính là chủ nhân đứng sau Kỳ Trân Lâu, vị hoàng thương nổi danh khắp Long Quốc, Hoàng Toàn!

Ông ta khoát tay, chưởng quỹ và tiểu nhị lập tức lùi ra ngoài.



Hà Lâm bĩu môi đứng yên tại chỗ, tay vẫn cầm chặt chiếc nhẫn ngọc.

Hoàng Toàn bước tới, giơ tay khẽ nâng cằm nàng ta lên, xoay nghiêng mặt nhìn sang bên gò má bị tát.

Ánh mắt ông ta như dừng lại ở vết thương nhưng thực chất lại để ý đến khoé mắt Hà Lâm, nơi lộ ra một tia oán độc và ghê tởm dù cố kìm nén.

Ông ta khẽ cười, rồi dời ánh mắt, nhìn sang chiếc nhẫn ngọc Hà Lâm đang cầm.

Mỉm cười nói: “Thích thứ này sao?”

Hà Lâm bĩu môi, thấy ông ta chẳng hề phản ứng gì với vết thương trên mặt mình thì đoán chắc ông ta chưa nghe được lời mình vừa rồi về chuyện nhất định phải gả cho Thần Vương.

Trong lòng khẽ thở phào, liền tiện tay ném chiếc nhẫn ngọc sang bên: “Sao ở đây cũng bán mấy thứ hàng giả thế này?”

Sắc mặt Hoàng Toàn không đổi: “Đây là nhẫn ngọc Hoàng Long thật, khắc hình rồng đấy. Chỉ có tiểu cô nương như nàng, mới nhìn không ra thôi.”

Sắc mặt Hà Lâm chợt thay đổi, lập tức cầm lại chiếc nhẫn: “Thật sao?”

Trong mắt Hoàng Toàn lóe lên một tia khó đoán.

Còn chưa kịp trả lời, Hà Lâm đã khéo léo nắm chiếc nhẫn trong tay, cười ngọt ngào làm nũng: “Vậy tặng cho ta nhé?”

Hoàng Toàn nhìn nàng ta, khẽ cười: “Nàng thích thì cứ lấy đi.”

Hà Lâm lập tức vui vẻ cất chiếc nhẫn vào túi, hoàn toàn không để ý đến vẻ âm u thoáng qua trong mắt Hoàng Toàn.

Vừa mới cất nhẫn xong, còn chưa kịp ngẩng đầu cổ tay nàng ta đã bị nắm lại.

Hà Lâm hơi nhíu mày, rồi lập tức giãn ra ngước lên cười e lệ, giả vờ rụt tay về: “Ai da, đông người thế này, bị thấy thì ngại lắm.”



Hoàng Toàn khẽ siết lòng bàn tay vừa trống không, mỉm cười nói: “Nàng chỉ giỏi mấy lần ba lượt đẩy ta ra như vậy. Nên nhớ, đợi thêm một thời gian nữa nàng gả cho Thần Vương, ta đâu còn cơ hội lại gần nàng nữa. Nàng… hiểu ý ta chứ?”

Trong mắt Hà Lâm thoáng qua một tia chán ghét, nhíu mày vẻ ghê tởm.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta che miệng, khẽ cười e lệ, giọng ngọt như mật: “Thần Vương gì chứ? Cũng chỉ là thánh chỉ của Đế Cực, không thể không tuân theo mà thôi. Ngài cũng biết mà, người ta thật lòng… chỉ có ngài thôi.”

Hoàng Toàn khẽ cười.

Vừa rồi Hà Lâm nổi giận, lớn tiếng mắng chửi nữ tử tuyệt sắc kia, ông ta đều nhìn thấy rõ ràng.

Nếu không phải hôm nay ông ta tình cờ có mặt trong tiệm, lại được tiểu nhị gọi kịp thời…thì e rằng ông ta vẫn chưa phát hiện ra, đối với ông ta nữ nhân này thật ra chỉ là đang lợi dụng mà thôi.

Thú vị, thật thú vị.

Ông ta, Hoàng Toàn xưa nay chỉ thích đùa giỡn nữ nhân, chẳng qua thấy tiểu thư quyền quý như thế, bộ dạng vừa kiêu vừa ngượng lại càng thêm mùi vị nên mới vui lòng chơi đùa thêm mấy ngày.

Ban đầu còn định phá nát hết sản nghiệp nhà nàng, để nàng hoàn toàn dựa dẫm vào ông ta không còn cơ hội tiếp tục giả vờ kiêu kỳ mãi nữa. 

 
Bình Luận (0)
Comment