Không ngờ, nàng ta lại xoay người bám lấy cành cao khác.
Đã vậy, còn mưu tính biến kho bạc của ông ta thành bàn đạp!
Lấy nhẫn ngọc trong tiệm của ông ta để đem tặng vị hôn phu? Còn muốn dùng tiền của ông ta để trang hoàng thể diện, đến khi xuất giá thì được vẻ vang?
Tưởng ông ta, Hoàng Toàn thương nhân nổi tiếng Long quốc là kẻ ngốc chắc?
Một nữ nhân hiếm hoi khiến ông ta hứng thú ứng phó vài ngày, vậy mà cũng dám lên mặt tác oai tác quái trước mặt ông ta?!
Hừ.
Bao ý nghĩ hiểm độc thoáng lướt qua trong đầu, nhưng vẻ mặt ông ta lại hoàn toàn không để lộ.
Ông ta khẽ cười, đưa tay véo nhẹ má Hà Lâm: “Ta tất nhiên biết lòng nàng rồi. Phải rồi, gần đây ta vừa có được một bộ trâm cài điểm thúy, nàng chẳng phải vẫn than thiếu một bộ đầu sức đẹp sao?”
Hà Lâm mừng rỡ, đến mức cả sự ghê tởm khi bị Hoàng Toàn chạm vào cũng vơi bớt đi.
Nàng ta lập tức kéo tay áo ông ta, hỏi: “Ở đâu? Cho ta xem với!”
Hoàng Toàn lại khoát tay: “Vừa mới làm xong ở Giang Nam, phải đến chiều mai mới đưa tới. Ngày mai giờ Dậu, vẫn chỗ cũ, đến đó ta đưa nàng.”
“Giờ Dậu?”
Hà Lâm hơi do dự: “Muộn thế rồi…”
Hoàng Toàn nhìn nàng ta, nửa cười nửa không: “Trước kia cũng không phải chưa từng gặp lúc đó. Chẳng lẽ, sắp gả làm Vương phi rồi, liền muốn xa lánh ta sao?”
Tim Hà Lâm chùng xuống, biết chắc ông ta vừa rồi ắt đã nghe được vài câu mình nói.
Trong lòng không vui nhưng giờ vẫn cần tiền của ông ta để làm giàu thêm sính lễ, đành phải mềm mỏng dỗ dành.
Nàng ta lập tức cười ngọt: “Gì chứ! Là nhà ta mai có khách, ta chỉ sợ khuya quá sẽ bị phát hiện thôi. Ngài muốn gặp ta, ta sao có thể không đi được?”
Hoàng Toàn lúc này mới hài lòng cười, lại khẽ siết tay nàng: “Thế mới ngoan. Ngày mai, nàng đến sớm một chút, ta sẽ chuẩn bị thêm mấy bộ váy thêu Tô Châu cho nàng.”
Hà Lâm vui vẻ đồng ý, sau đó còn chọn thêm vài món trang sức và đồ quý trên quầy, rồi mới mãn nguyện rời đi.
Vừa lên xe ngựa, nàng ta liền hung hăng dùng khăn lau chỗ vừa bị Hoàng Toàn chạm vào,
nghiến răng chửi độc: “Phì! Đồ chó ch-ết, đợi ta gả vào phủ Thần Vương, lập tức cho ngươi ch-ết không kịp ngáp!”
Nha hoàn ôm một đống châu báu vô giá, quỳ bên cạnh cúi đầu không dám thở mạnh.
Buổi chiều.
Hoàng cung, Kim Phượng cung.
Hà Lâm nước mắt lưng tròng, quỳ gối trước mặt Phương Sở Vinh, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ, tội nghiệp nói: “Nương nương, người không biết đâu, ả tiện nhân Hoa Mộ Thanh kia kiêu ngạo cỡ nào! Dựa vào việc được Thần Vương sủng ái, dám ra tay đ-ánh nô tì! Nếu cứ để ả ta ở bên Thần Vương, e sau này chẳng coi ai ra gì nữa!”
Nếu sau này Mộ Dung Trần lên ngôi hoàng đế, trong hậu cung tất nhiên sẽ phải có một chỗ cho Hoa Mộ Thanh.
Phương Sở Vinh muốn giữ vững địa vị vinh hiển trăm năm, sao có thể dung túng một nữ nhân ngông cuồng, luôn tiềm ẩn đe dọa đến quyền lực của mình ở lại trong hậu cung?
Nước cờ “dẫn họa sang Đông, mượn dao gi-ết người” này của Hà Lâm, quả thật quá hoàn hảo!
Nàng ta thấy lông mày Phương Sở Vinh hơi nhíu lại một chút, lập tức khóc lóc thảm thiết hơn: “Hu hu hu… nương nương, thần nữ chịu uất ức thì không sao, chỉ sợ nàng ta mê hoặc Thần Vương, khiến Thần Vương nghe lời nàng ta, trắng đen đảo lộn, hiểu lầm người thật lòng quan tâm đến ngài… như thế thì phải làm sao đây! Hu hu hu…”
Quả nhiên, sắc mặt Phương Sở Vinh càng lúc càng trở nên âm trầm.
Chỉ có điều, vẻ âm trầm ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Rất nhanh, bà ta lại mỉm cười, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh đỡ Hà Lâm dậy, dịu giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, gương mặt xinh đẹp thế này khóc đến biến dạng cả rồi, bản cung nhìn mà cũng đau lòng đó!”
Hà Lâm thuận thế ngồi sang bên cạnh, chỉ lo lấy khăn chấm nước mắt.
Bên cạnh, Hà Tần nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới tức giận bất bình nói: “Cái ả Hoa Mộ Thanh kia thật quá quắt! Lâm Nhi là Vương phi do Hoàng Thượng ban chỉ tứ hôn, còn nàng ta là thứ gì lại dám nhục mạ như vậy!”
Rồi lại nhìn sang Phương Sở Vinh, càng thêm phẫn nộ: “Nàng ta làm vậy chẳng phải là không xem Hoàng Thượng và nương nương ra gì sao!”
Hà Lâm vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, nửa bên má sưng đỏ càng thêm chướng mắt.
Phương Sở Vinh khẽ liếc nhìn hai cô cháu, mỉm cười chỉnh lại tay áo: “Nàng ta dù kiêu ngạo đến đâu, chung quy vẫn chưa danh chính ngôn thuận. Vài hôm nữa, bản cung sẽ tấu trình với Hoàng Thượng, để Lâm Nhi sớm thành thân cùng Thần Vương.”
Hà Lâm lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập kinh hỷ.
Phương Sở Vinh lại cười nói: “Đến lúc đó, ngươi là Vương phi, chính thất, muốn xử trí thế nào chẳng phải chỉ cần một câu của ngươi sao?”
Hà Lâm liền quỳ xuống lần nữa: “Tạ ơn nương nương! Ân đức to lớn của nương nương, tiểu nữ xin ghi lòng tạc dạ!”
Phương Sở Vinh hài lòng mỉm cười nhìn nàng ta: “Ngươi hiểu nỗi khổ tâm của bản cung là tốt rồi. Thôi, bản cung cũng mệt rồi, lui xuống đi.”
Hà Tần và Hà Lâm cùng hành lễ lui ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi cửa cung Kim Phượng, Hà Lâm cuối cùng cũng nhịn không được, bật cười khoái trá một tiếng, kéo căng vết thương trên mặt vốn đã cố ý bôi thêm thuốc cho sưng to, khiến nàng ta cau mày, đưa khăn lên che.
Nhưng nụ cười trên môi vẫn không giấu được…
Bên cạnh, Hà Tần nhìn nàng ta một cái, lo lắng nói: “Gan con cũng lớn thật đấy, ngay cả tâm tư của Hoàng Hậu nương nương mà cũng dám khơi gợi.”
Ý chỉ mấy câu Hà Lâm vừa nói để công kích Hoa Mộ Thanh.
Nếu sau này để nàng ta ở lại bên cạnh Thần Vương, chỉ sợ sẽ chẳng coi ai ra gì!
Hà Lâm cười lạnh, giọng đầy độc địa: “Thì sao chứ? Thay vì sau này liều mạng với nàng ta một mất một còn, chi bằng chặt đứt mối họa từ gốc! Hừ, ai dám cản đường ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha!”
Hà Tần nhìn nàng ta, khẽ thở dài: “Nước cờ này quả thật một mũi tên trúng hai đích. Chỉ là… không biết Hoàng Hậu nương nương có thật sự ra tay với ả Hoa Mộ Thanh kia không?”
Hà Lâm cười u ám: “Sẽ ra tay thôi, Hoàng Hậu nương nương sao có thể để một con rắn độc cứ thế lớn lên ngay dưới mí mắt mình chứ?”
Rồi lại cười nhạt: “Chỉ là sớm hay muộn mà thôi!”
__
Kim Phượng cung.
Cảnh Như Nguyệt bước ra từ sau bình phong.
Phương Sở Vinh khẽ đẩy lư hương trước mặt, mắt còn chưa ngẩng lên đã nói lạnh nhạt: “Ả Hoa Mộ Thanh đó, cứ gi-ết quách đi.”
Cảnh Như Nguyệt vẫn bình thản mỉm cười: “Nương nương xem ra đã để mặc cho Hà Lâm khiêu khích một phen rồi.”
Phương Sở Vinh khẽ cười khinh bỉ: “Bản cung sao lại không nhận ra dụng ý của nha đầu đó. Chẳng qua lời nó nói… cũng có mấy phần đúng.”
“Đúng ở chỗ nào?” – Cảnh Như Nguyệt hỏi, giọng vẫn nhàn nhạt.
Phương Sở Vinh thản nhiên đặt cây gắp hương xuống: “Ả Hoa Mộ Thanh đó, nếu không sớm trừ khử, để sau này càng bám rễ sâu hơn bên cạnh Mộ Dung Trần chỉ sợ ngay cả Hà Lâm cũng không đấu lại được. Nếu Hà Lâm không khống chế nổi phủ Thần Vương, sau này đại nghiệp của bản cung, còn tính gì nữa?”
Cảnh Như Nguyệt nhìn bà ta, chậm rãi hỏi: “Nương nương lo rằng, Hoa Mộ Thanh sẽ thật sự khống chế được Thần Vương? Nếu Thần Vương bị một nữ nhân khống chế, thì sau này người ngoài muốn can thiệp cũng khó như lên trời.”
Phương Sở Vinh bỗng cười giễu, khóe môi nhếch lên khinh miệt: “Họ Cảnh các ngươi, đúng là cùng một giuộc. Một khi coi cái thai trong bụng nữ nhân là thật lòng, thì sẽ hóa thành điên dại, ngu ngốc đến nực cười!”
Sắc mặt Cảnh Như Nguyệt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại mỉm cười: “Vậy tức là… nương nương đã hạ quyết tâm, sẽ ra tay trước, trừ bỏ Hoa Mộ Thanh sao?”