Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 680

 
Phương Sở Vinh lười biếng khẽ hừ một tiếng.

Cảnh Như Nguyệt khẽ cười: “Vậy nhi thần có một kế, có thể dùng thử.”

Phương Sở Vinh lập tức ngẩng mắt lên: “Nói ta nghe xem.”

Cảnh Như Nguyệt bước tới, cúi người ghé sát thì thầm mấy câu.

Ánh mắt Phương Sở Vinh thoáng lóe lên tia sắc bén, đột nhiên nhìn nàng, cười lạnh: “Hay! Kế hay! Ha ha ha…”
__

Phủ Thân Vương.

Đêm buông xuống.

Mộ Dung Trần trở về Phù Vân Các, hiếm khi thấy Hoa Mộ Thanh đang ngồi nghiêng tựa trên ghế dài cạnh cửa sổ, gối đầu lên chiếc đệm mềm, tay cầm một quyển sách.

Mộ Dung Trần bước đến, rút quyển sách trong tay nàng ra xem, thì ra là một cuốn “Chuyện kỳ dị”.



Hắn lật vài trang, ngồi xuống cạnh nàng: “Nàng lại đọc mấy thứ này làm gì, tìm đâu ra thế?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, ngồi thẳng dậy: “Là Tôn tiên sinh đưa cho Thịnh Nhi, ta thấy thú vị nên mượn đọc thử.”

Nàng vừa nói, vừa đưa tay định cởi áo choàng giúp hắn.

Mộ Dung Trần lại đưa tay ngăn lại, tự mình cởi ra, tiện tay để sang một bên rồi vươn tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu dụi nhẹ bên cổ nàng.

Hoa Mộ Thanh bị hắn chọc cho nhột, cười khúc khích đẩy ra một chút.

Mộ Dung Trần vẫn tựa đầu trên vai nàng, hỏi: “Sao hôm nay lại hứng thú xem sách này?”

Hoa Mộ Thanh cứ tưởng hắn quên rồi, liền cười, ngồi ngay ngắn lại mở quyển sách lật vài trang, đưa đến trước mặt hắn, cười: “Xem thử không?”

Mộ Dung Trần liếc qua, thản nhiên nói: “Chuyện này kể về một nam nhân bị hồ ly tinh mê hoặc, quên mất thê tử phải không?”

Hắn nhướng mày nhìn nàng: “Sao lại đưa ta xem thứ này?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lật thêm vài trang: “Nam nhân ấy phụ nghĩa bạc tình, cuối cùng bị hồ ly tinh moi tim cũng đáng đời. Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ không chịu nhục đi cứu hắn.”

Mộ Dung Trần bật cười, ngẩng lên nhìn nàng: “Phải, nàng chắc chắn sẽ không cứu, mà còn đuổi theo bồi thêm mấy nhát, đâ-m cho hắn nát cả hình người, đúng không?”

Hoa Mộ Thanh hơi bĩu môi: “Ta đâu có tàn nhẫn thế!”

Mộ Dung Trần cười, ôm chặt lấy nàng: “Nàng không tàn nhẫn, nàng là Tiểu Hoa Nhi dịu dàng nhất của ta.”

Hoa Mộ Thanh giơ tay muốn đ-ánh hắn, lại bị hắn bắt lấy tay.

Mộ Dung Trần cầm lấy những ngón tay mềm mát của nàng, đưa lên môi hôn nhẹ, cười nói: “Nàng mở hoa quán, còn ta lại không được uống rư-ợu hoa, chẳng phải chỉ cho phép quan đốt lửa, cấm dân thắp đèn sao? Thật là bắ-t nạ-t ta mà.”



Hoa Mộ Thanh nghe hắn tự mình nói ra, sắc mặt lập tức thay đổi đưa tay đẩy hắn ra: “Chàng còn dám nhắc tới! Cái gì mà ngoại tổ phụ của chàng, gọi chàng đến bàn chính sự thì thôi đi sao còn phải mời cả vũ nữ, ca kỹ bầu bạn?!”

Mộ Dung Trần ôm chặt nàng không buông, mỉm cười nhìn nàng: “Là tiểu quỷ nào mách lẻo với nàng vậy?”

Hoa Mộ Thanh giơ tay đ-ánh hắn: “Chính là ngoại tổ phụ chàng chiều nay tự cho người tới báo, nói chàng để ý một vũ nữ, muốn đưa vào phủ làm món đồ tiêu khiển!”

Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi biến nhưng ngay sau đó lại bật cười, khẽ véo má nàng đang phồng lên vì tức giận: “Chỉ là một nô tỳ thôi mà, nàng không thích thì cứ tùy ý xử trí, sao phải giận đến vậy?”

Ban đầu chỉ hơi giận nửa đùa nửa thật, nghe xong câu đó lửa giận trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức bùng lên thật sự.

Nàng lập tức đẩy mạnh Mộ Dung Trần ra, xoay người bỏ đi nhưng lại bị hắn từ phía sau ôm chặt lấy.

“Buông ra!”

Giọng Hoa Mộ Thanh lạnh băng vì tức giận, “Đi tìm nô tỳ của chàng đi, đừng động vào ta!”

Nào ngờ, lời vừa dứt phía sau lại chẳng có động tĩnh gì.

Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày, đang định vùng ra lần nữa thì chợt nghe tiếng Mộ Dung Trần bật cười!

Ban đầu chỉ là tiếng cười thấp và trầm, sau đó lại càng lúc càng lớn!

Hoa Mộ Thanh vừa giận vừa xấu hổ, quay phắt lại, giơ tay muốn đ-ánh hắn: “Chàng còn dám cười?!”

Mộ Dung Trần vừa cười vừa lắc đầu: “Không dám, không dám, bảo bối tha mạng.”



Nghe hắn nói vậy, mặt Hoa Mộ Thanh lại vừa giận vừa thẹn nàng giơ tay đ-ánh mạnh hắn một cái, lại bị hắn ôm chặt.

Hoa Mộ Thanh giãy vài lần không thoát, liền nghe Mộ Dung Trần nói: “Hôm nay ta đã nói với ngoại tổ phụ chuyện muốn cưới nàng.”

Hoa Mộ Thanh sững người.

Mộ Dung Trần khẽ cười, v**t v* sau gáy nàng: “Ông ấy lo cho Thịnh Nhi, nên muốn ta sinh thêm một đứa con trước mới cho người bỏ thuốc, định để ta động vào ả kia.”

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi, trong khoảnh khắc đã hiểu được dụng ý của Tô Nguyên Đức.

Theo cách nghĩ của Tô Nguyên Đức, Thịnh Nhi vốn là con đích tôn, nếu Mộ Dung Trần cưới nàng làm chính thê, tương lai sinh thêm con, tất yếu sẽ uy hi-ếp đến vị trí của Thịnh Nhi.

Ông ta muốn để Mộ Dung Trần sớm sinh thêm con với người khác, để đứa trẻ kia ra đời trước, như vậy vừa bảo vệ Thịnh Nhi, vừa khống chế gây áp lực với Hoa Mộ Thanh.

Nàng nhíu mày nhìn Mộ Dung Trần, còn chưa kịp nói thì đã nghe hắn cười khẽ: “Nhưng ta đã sớm nhận ra rồi.”

Hoa Mộ Thanh vừa lo vừa giận, đến mức tai còn ù đi vì xúc động.

Thấy hắn cố tình làm bộ thở dài như vậy, Hoa Mộ Thanh trợn mắt lại định đẩy hắn ra.

Kết quả lại nghe hắn nói thêm một câu: “Sau đó ta cũng cho lão gia kia uống đúng thứ thuốc ấy, rồi đưa luôn mỹ nhân đó cho ông ta.”

“……”

Hoa Mộ Thanh cố nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà “phì” một tiếng bật cười.

Mộ Dung Trần véo nhẹ mũi nàng: “Đồ nhỏ nhen, giờ đã hả giận chưa?”



Hoa Mộ Thanh bĩu môi, bề ngoài thì không sao nhưng trong lòng đã ngầm ghi nhớ món nợ này với lão gia Trấn Viễn Hầu kia.

Ban đầu nàng còn tưởng lão hồ ly ấy có ấn tượng tốt với mình, ai ngờ đến cuối cùng hóa ra chỉ là mình tự đa tình thôi sao?

Hừ.

Mộ Dung Trần cúi đầu, để cằm tựa l*n đ*nh đầu nàng, khẽ thở dài: “Nàng cũng đủ nhẫn tâm thật, lại muốn ta bị moi tim xẻ bụng, sao nàng nỡ làm thế?”

Hoa Mộ Thanh ho khẽ một tiếng: “Hừ, dù sao nếu chàng dám phản bội ta, ta nhất định sẽ gi-ết ch-ết chàng!”

Mộ Dung Trần bật cười thành tiếng: “Ta nào dám chứ?”

Mặt Hoa Mộ Thanh hơi đỏ lên, lại hừ một tiếng.

Trông thì dữ tợn như hổ giấy, thực ra lại chẳng nỡ làm gì.

Mộ Dung Trần khẽ cười, một tay đã không yên phận mà s* s**ng vào lòng nàng bị Hoa Mộ Thanh giữ lại.

Hắn lại cúi đầu cười khẽ: “Bảo bối, dùng nhan sắc của nàng quyến rũ ta, khiến bổn vương không thể thoát ra như vậy ta sẽ chẳng thể phản bội nàng, phải không? Nào, mê hoặc bổn vương, để bổn vương đắm chìm đi…”

Hoa Mộ Thanh mặt đỏ bừng, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, rồi bất ngờ ghé sát hôn hắn một cái.

Lập tức bị hắn ôm chặt lấy!

Sáng hôm sau, lúc Hoa Mộ Thanh tỉnh dậy, Mộ Dung Trần đã không còn ở đó.

Xuân Hà nghe thấy tiếng động bèn bước vào, cười nói: “Tiểu thư tỉnh rồi ạ?”

Hoa Mộ Thanh gật đầu, vừa ngồi dậy đột nhiên thấy một cơn choáng váng, suýt nữa ngã lại xuống giường.

Xuân Hà hoảng sợ tái mặt, vội vàng đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Hoa Mộ Thanh trấn tĩnh lại một chút, cũng không rõ khó chịu ở chỗ nào, bèn khoát tay: “Không sao, chắc chỉ là ngồi dậy hơi vội.”

Xuân Hà gật đầu, cẩn thận dìu nàng xuống giường, rồi nói: “Vài hôm nữa, hay là để Lâm đại phu hoặc Vân ma ma tới xem qua một chút nhé?”



Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Cũng chẳng có gì to tát…”

Lúc này, Tố Cẩm cầm một bình hoa bước vào, trên bình cắm đầy những đóa hoa tươi còn đọng sương sớm.

Vừa bước vào, cả gian phòng lập tức tràn ngập hương thơm dịu ngọt. 

 
Bình Luận (0)
Comment