Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 682

 
“Ngươi biết ta sao?”

Người này là ai?

Chính là đại công tử của phủ Lễ bộ Thượng thư, đại ca ruột của Hà Lâm — Hà Minh Kỳ!

Hoa Mộ Thanh từ trước đến nay chưa từng tin vào chuyện trùng hợp. Một người như Hà Minh Kỳ xưa nay chưa từng bước chân đến Thiên Âm Các, vậy mà đêm nay lại xuất hiện ở đây, nhất định là có nguyên do!

Chính vì vậy, nàng mới căn dặn Dao Cơ không được manh động.

Dao Cơ kìm nén cơn giận ngập lòng, chỉ đành gượng cười trong lòng thì sớm đã mắng tên công tử lêu lổng này đến cả trăm lần!

Nàng vẫn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy! Đại công tử của Lễ bộ Thượng thư mà, ai mà chẳng biết! Ngài chịu ghé qua tiểu đ**m của chúng ta, thực là vinh hạnh cho chúng ta!”

Hà Minh Kỳ đắc ý, lại vươn tay kéo lấy Oanh Nhi: “Đã biết ta là ai, vậy thì phải hầu hạ cho tử tế! Cô nương này, gia ta vừa ý rồi, đêm nay nhất định phải ở lại tiếp rư-ợu!”

“Ây da, Hà công tử…”

Dao Cơ vội ngăn lại: “Oanh Nhi thể chất yếu đuối, ngài làm vậy sẽ dọa đến nàng mất.”

Hà Minh Kỳ lập tức sa sầm mặt: “Sao? Khinh thường gia à? Ta nói cho ngươi biết, đêm nay gia nhất định phải có được nàng! Nếu ngươi dám không đồng ý, gia sẽ đập nát cái tiệm rách nát của ngươi!”



Dao Cơ mắng thầm trong lòng: “Đồ tên chó hạ tiện! Lão nương nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!”

Dao Cơ kìm nén đến mức sắp bốc hỏa, suýt chút nữa rút đao ra ché-m tên khốn kiêu căng ngông cuồng này thành trăm mảnh.

Đúng lúc đó, Hà Minh Kỳ dường như lại nhận được ám hiệu gì đó.

Bỗng nhiên hắn vung tay, mạnh bạo đẩy Oanh Nhi ra, rồi quay ngoắt người chạy thẳng lên lầu.

Vừa chạy vừa lớn tiếng gào lên: “Ngươi nói Thiên Âm Các chỉ bán nghệ không bán thân, vậy cô nương tiếp khách trên lầu kia là chuyện gì? Ta nói cho ngươi biết, gia không phải loại dễ bị lừ-a đâu! Treo đầu dê bán thịt chó, loại chuyện này gia thấy nhiều rồi! Hôm nay gia nhất định phải vạch trần ổ đen các ngươi chuyên gạt người bắt ép nữ nhân!”

Dao Cơ nghe vậy, ngọn lửa giận trong lòng lập tức biến thành một nỗi kinh ngạc khó tin.

Rõ ràng Hà Minh Kỳ đến đây là để gây sự.

Nghe ám chỉ của Hoa Mộ Thanh, chỉ sợ chuyện này còn liên quan đến kế hoạch hôm nay của các nàng nhằm vào Hà Lâm.

Nàng không rõ là rò rỉ tin tức ở đâu, mới để Hà Minh Kỳ đến đây gây rối.

Nhưng lúc đầu Dao Cơ cứ tưởng Hà Minh Kỳ xuất hiện là để bảo vệ chính muội muội ruột của mình, thế nhưng nhìn thế trận vừa rồi của Hà Minh Kỳ…rõ ràng là muốn khuấy cho mọi chuyện bung bét, ầm ĩ đến mức không thể dàn xếp nổi!

Tại sao?

Nếu ầm ĩ quá mức, thanh danh của Hà Lâm chẳng phải sẽ hoàn toàn mất sạch sao?

Nàng ta còn là vị hôn thê của Vương gia, nếu mất đi sự trong sạch, chẳng phải sẽ chẳng còn đường sống nữa ư?

“Hà Minh Kỳ, chuyện này là sao đây?”

Đầu óc Dao Cơ rối như tơ vò, càng không thể tin nổi đây lại là chuyện một người đại ca ruột có thể làm ra.

Đang còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, thì Hà Minh Kỳ đã chạy thẳng lên lầu hai!

Oanh Nhi vội vàng ở bên cạnh đẩy nàng một cái: “Dao Cơ tỷ! Đám người đó đều lên lầu rồi kìa!”

Dao Cơ giật mình, vội giả bộ đuổi theo: “Ây da, Hà công tử! Ngài làm gì vậy! Trên lầu đều là quý khách, không thể quấy rầy được đâu!”

Nhưng Hà Minh Kỳ đã nhận được ám hiệu, sao có thể bỏ qua dễ dàng.



Hắn men theo chỉ dẫn của người ẩn trong bóng tối, xông thẳng đến trước cửa một gian phòng.

Nhấc chân, “ầm” một tiếng, đạp mạnh cửa ra!

Vừa xông vào đã hét lớn: “Ha! Quả nhiên là ổ tội lỗi mờ ám! Xem ta…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn bỗng ngớ ra.

Trong gian nhã phòng, Hoàng Toàn quay người lại, trên mặt lộ vẻ không vui, tuy giận dữ nhưng thân là thương nhân cũng không thể lớn tiếng quát tháo với con cháu quan lại.

Chỉ đành đứng lên, nhíu mày nói: “Không biết các vị xông vào đây gây náo loạn, rốt cuộc là có ý gì?”

Hà Minh Kỳ sững sờ, sao lại khác hẳn với những gì đã bàn trước đó?

Chẳng phải đã nói, để hắn bắt quả tang chuyện xấu giữa tên gian thương này và Hà Lâm hay sao?

Như vậy, Hà Lâm sẽ bị hắn nắm thóp, còn Hoàng Toàn vì muốn bịt miệng cũng phải trở thành cái ví tiền cho hắn.

Quan trọng hơn cả, hắn gây chuyện ầm ĩ sẽ làm mất thanh danh của Thiên Âm Các!

Người bày mưu cho hắn từng nói, một khi thanh danh Thiên Âm Các bị phá việc làm ăn chắc chắn sẽ sụp đổ!

Đến lúc đó, hắn sẽ ép Hoàng Toàn đưa ra một khoản lớn rồi nhân cơ hội mua lại Thiên Âm Các với giá rẻ mạt. Như vậy, lâu quán đệ nhất Long Đô này chẳng phải sẽ rơi vào tay hắn hay sao!

Chính vì thế, hôm nay Hà Minh Kỳ cố tình dẫn theo một đám tay chân đến gây sự, mục đích để tiện bề khống chế và bịt miệng về sau.

Thế nhưng, tại sao chuyện tưởng chắc chắn như đinh đóng cột đến lúc này lại chẳng giống dự tính chút nào?

Nhìn Hoàng Toàn vẫn mặc y phục chỉnh tề, Hà Minh Kỳ thoáng bối rối, đầu óc cũng lơ mơ do đã uống rư-ợu chỉ còn sót lại một ý niệm mơ hồ, bằng mọi giá phải khiến chuyện này thành công!



Hắn lập tức quay đầu, xông thẳng vào phòng bên trong, vừa đi vừa kêu gào: “Ngươi giấu muội muội ta ở đâu rồi? Muội muội! Lâm Nhi, muội ở đâu? Đừng sợ! Ta biết muội bị ép buộc, đừng sợ, ca ca đến bảo vệ muội đây rồi!”

Ngoài cửa, Dao Cơ vừa đuổi tới mắt suýt trợn tròn rớt ra.

Thật chưa từng thấy ai hại chính muội muội ruột của mình như vậy!

Đặc biệt là mấy kẻ đi theo Hà Minh Kỳ đứng ở cửa, ai nấy đều biến sắc.

“Gì cơ? Chẳng lẽ bên trong là Hà tiểu thư?”

“Không thể nào chứ? Đại công tử dẫn chúng ta đến bắt gian với… chính muội muội mình sao?”

“Chuyện này… Hà Lâm đâu có giống người như vậy…”

“Ây, ngươi đừng nói vậy. Lần trước ta thực sự thấy Hà Lâm cùng một nam nhân ăn cơm ở tửu lâu nhà ta, hai người ấy… đúng là trông khá thân thiết…”

“Ngươi ngàn vạn lần đừng nói bậy!”

“Nếu ta nói dối, trời đ-ánh thánh vật! Nhưng các ngươi xem, bộ dạng đại công tử thế kia, rõ ràng là biết điều gì đó mà!”

“Thế rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì vậy?”

Dao Cơ ở phía sau chỉ biết đưa tay che mắt, thật sự không nỡ nhìn tiếp! Một đám ngu ngốc!

Hà Minh Kỳ chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? Đã nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Toàn như thế, còn nóng nảy xông vào làm gì?

Không sợ bị người ta nói là cố tình bôi nhọ thanh danh của chính muội muội mình sao?

Đang còn nghi hoặc, chợt ngửi thấy trên tay áo mình thoang thoảng mùi hương lạ.

Dao Cơ ngẩn người, vén tay áo lên ngửi kỹ hơn, sắc mặt lập tức thay đổi.



Quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy Hồng Tuyết, người vừa truyền lời cho nàng đang túm lấy một tên trông bình thường, lôi mạnh vào sân sau!

Nàng âm thầm nhíu mày.

Trong phòng.

Hà Minh Kỳ lục soát một vòng, không thấy bóng dáng Hà Lâm đâu, tức giận quay phắt lại, trừng mắt mắng Hoàng Toàn: “Lão súc sinh! Không biết xấu hổ, cứ dây dưa quấn lấy muội muội ta! Nói cho ngươi biết, chuyện này hôm nay, muốn không cho ai biết thì mau đưa ra mười ngàn lượng bạc! Nếu không, ta sẽ kiện lên quan phủ!”

“……”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả mấy tên đi cùng Hà Minh Kỳ gây sự, cũng nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

Hà Minh Kỳ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đầu óc ù ù, ý thức… dường như không còn kiểm soát được nữa.

Hoàng Toàn, tuy là thương nhân nhưng trong giới quan lại vẫn có chút thể diện.

Đối mặt với sự vô lý ngang ngược của Hà Minh Kỳ, rốt cuộc không nhịn được nữa lạnh lùng cười nói: “Không biết vị công tử đây định cáo buộc tiểu nhân tội gì?” 

 
Bình Luận (0)
Comment