Hà Minh Kỳ trừng mắt: “Ngươi đã làm gì muội muội của ta, đừng tưởng ta không biết! Hôm nay ngươi giấu muội ấy đi, ta chưa tìm thấy! Nhưng sớm muộn gì ta cũng bắt được tại trận! Hừ, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là ngoan ngoãn đưa bạc ra, nếu không thì ta sẽ…”
Hoàng Toàn khẽ nhíu mày, phất tay ra hiệu về phía cửa.
Hai tên hộ vệ lực lưỡng lập tức lao vào.
Một trái một phải, tóm lấy Hà Minh Kỳ rồi lôi ra ngoài.
Hà Minh Kỳ la lớn: “Các ngươi định làm gì! Đồ chó! Ta là trưởng tử của Lễ bộ Thượng thư, ngươi chỉ là một tên buôn hèn mọn, dám động vào ta sao? Buông ra! Buông ra!”
Hoàng Toàn mặt lạnh tanh, chắp tay hướng về những người xung quanh: “Chư vị cũng thấy rồi đấy, tiểu nhân chỉ đang ngồi nhàn nhã uống rư-ợu ở đây lại vô cớ bị công tử này vu khống và sỉ nhục. Tiểu nhân ở Long Đô cũng coi như có chút giao tình với các vị đại nhân, nay vô cớ chịu nhục, thật khó mà bình tâm. Hiện giờ chỉ đành để gia nhân mời công tử ra ngoài, mong chư vị làm chứng cho.”
Mấy kẻ đi theo Hà Minh Kỳ cũng thấy mất mặt.
Ban đầu nhìn hắn đột nhiên phát điên vì men say, lại còn định cư-ỡng ép cô nương của Thiên Âm Các họ đã cảm thấy không ổn.
Giờ thì càng thấy hắn hành động loạn xạ, như thể bị ma ám.
Họ chỉ mong mau chóng phủi sạch quan hệ, vội vàng gật đầu, thậm chí còn chủ động nhường đường để mặc cho hai tên hộ vệ kéo thẳng Hà Minh Kỳ ra ngoài cổng lớn của Thiên Âm Các mà ném ra ngoài!
Hoàng Toàn lại quay sang đám người xung quanh, cúi người hành lễ, áy náy nói: “Đã khiến chư vị hoảng sợ, mong chư vị thứ lỗi. Hôm nay, rư-ợu của mọi người tại đây, tiểu nhân xin phép đứng ra chi trả, coi như chút tấm lòng xin tạ tội.”
Mọi người đều vui vẻ, cả các khách nhân ở đại sảnh cũng nở nụ cười.
Bên trong nhã gian ở một góc khác.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, nâng chén trà lên từ tốn thở dài một câu: “Không hổ là đệ nhất hoàng thương của Long Đô.”
Tố Cẩm nhìn nàng: “Nhưng sao ông ta lại phải làm vậy?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhấp một ngụm trà: “Tất nhiên là để không để lại sơ hở, tránh miệng đời đàm tiếu.”
“Tránh để người ta đàm tiếu chuyện gì?”
Dao Cơ từ ngoài cửa bước vào, hậm hực phẩy tay áo: “Tiểu thư, người bảo Hồng Tuyết đã làm gì trên người ta vậy?”
Hoa Mộ Thanh liếc nàng một cái, cười nhạt: “Tất nhiên là để tránh người ta dị nghị về cái ch-ết của Hà Minh Kỳ.”
“Cái gì?”
Dao Cơ trừng to mắt.
Tố Cẩm hơi nhíu mày, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thấy Hà Minh Kỳ say khướt, lảo đảo đứng dậy, vừa nhảy nhót vừa mắng chửi Thiên Âm Các một hồi, cuối cùng vẫn ủ rũ rời đi.
Nàng khẽ nói: “Hà Minh Kỳ, hắn sống không qua được đêm nay đâu.”
Dao Cơ chớp mắt, nhìn sắc mặt Hoa Mộ Thanh bỗng rùng mình, sống lưng lạnh toát!
Nàng nín thở, bước lên một bước, căng thẳng hỏi: “Tiểu thư… Người định… mượn đao gi-ết người sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, liếc nhìn nàng một cái, không phủ nhận: “Nàng thông minh đấy.”
Dao Cơ trợn to mắt, chỉ cảm thấy một cái liếc kia khiến da đầu tê dại.
Nhớ lại từ khoảnh khắc Hoa Mộ Thanh phát hiện Hà Minh Kỳ, đến từng bước bày bố chỉ trong nháy mắt đã thành một ván cờ hoàn chỉnh!
Phải có tâm cơ và năng lực kiểm soát tình thế thế nào mới làm được như vậy?!
Nàng mở to mắt đầy kinh ngạc.
Bên cạnh, Tố Cẩm đã kịp hiểu ra đầu đuôi bất giác liếc nhìn Hoa Mộ Thanh.
Đang định mở miệng, thì cánh cửa nhã gian bị gõ khẽ.
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh hơi thay đổi, nụ cười càng thêm thâm sâu gật đầu với Tố Cẩm.
Tố Cẩm bước tới mở cửa, thấy bên ngoài lại chính là Hoàng Toàn!
Hoàng Toàn vừa bước vào, không nói một lời liền quỳ sụp xuống trước mặt Hoa Mộ Thanh!
Nên nhớ ông là đệ nhất hoàng thương của Long Đô, giàu nứt đố đổ vách, ngay cả trong hoàng tộc cũng có vài phần thể diện!
Vậy mà lúc này lại quỳ xuống, thần sắc vô cùng chân thành, trịnh trọng nói: “Tạ ơn Vương phi đã cứu mạng thảo dân.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, liếc mắt nhìn Dao Cơ.
Dao Cơ nhanh trí, lập tức bước tới đỡ Hoàng Toàn: “Ôi chao, Hoàng tiên sinh, tiểu… Vương phi nhà chúng ta cũng chỉ là người tốt bụng, chẳng qua thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi. Ngài đừng khách khí thế, không thì chẳng phải phụ mất tấm lòng của Vương phi sao?”
Hoàng Toàn khẽ cười, cũng không từ chối, thuận thế đứng dậy.
Ông nhìn thiếu nữ trước mắt, trẻ trung xinh đẹp, thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai như cơn gió thoảng cũng có thể làm ngã.
Thật khó mà tin được, chính người đã nhìn thấu toan tính của ông nhằm vào phủ Lễ bộ Thượng thư, rồi đề nghị hợp tác… lại là thiếu nữ này.
Nhất là, rõ ràng kế hoạch ban đầu đã thành công, ông cũng đồng ý hành động ở Thiên Âm Các, vậy mà chẳng hiểu sao Hoa Mộ Thanh lại đột ngột cho người đưa tin.
Rồi chỉ trong thoáng chốc, bày ra cục diện “trong cục có cục”, phản gián, mượn đao gi-ết người, quyết tuyệt đoạn hậu.
Một phen thoát hiểm rồi phản kích, khiến đến giờ tim ông vẫn còn chưa yên lại!
Nên nhớ rằng, từ lúc phát hiện sơ hở đến lúc lập tức xoay chuyển tính toán, gần như chỉ diễn ra trong khoảnh khắc!
Nhất là, từng bước từng bước liên kết với nhau chỉ cần sai một bước, tất sẽ mất đi cơ hội phản kích và rơi ngay vào chiếc bẫy mà đối phương đã sắp sẵn từ lâu!
Vậy mà giờ đây, Hoa Mộ Thanh không chỉ dùng màn phản kích này giúp Thiên Âm Các thoát khỏi hiểm cảnh, còn quay ngược thế cờ nắm luôn cả ông, người từng cầm giữ nhược điểm của Thiên Âm Các trong lòng bàn tay.
Chỉ vì hôm nay, Hoàng Toàn đã bị Hà Minh Kỳ vạch trần ngay trước mắt bao người.
Còn Hà Lâm, cuối cùng cũng chẳng thể đường hoàng rơi vào tay ông nữa.
Hơn nữa, thân phận của ông, nếu có kẻ có lòng đi điều tra ắt sẽ lần ra điểm khả nghi.
Khi ông tiếp cận phủ Lễ bộ Thượng thư, vốn cũng chẳng hề che giấu thân phận; khi thân cận với Hà Lâm, ông cũng từng nhiều lần lộ diện…
Giờ Hoa Mộ Thanh muốn khống chế ông, thực sự dễ như trở bàn tay!
Đặc biệt là lúc này, Hà Lâm lại đang mất tích không rõ tung tích.
Hoàng Toàn tin chắc, ngay từ khoảnh khắc Hoa Mộ Thanh nhận ra Hà Minh Kỳ, nàng đã lập tức tính toán đủ mọi đường lui và nước cờ từ bốn phương tám hướng!
Cả cục diện nhìn qua tưởng như nàng chẳng làm gì, chỉ khẽ đẩy quân cờ Hà Minh Kỳ nhưng nếu có ai chịu suy xét sâu hơn, sẽ phát hiện bên trong ẩn giấu một mưu cục đáng sợ xoay chuyển tinh diệu!
Lấy yếu chế mạnh, mượn lực đẩy lực, nếu Hoa Mộ Thanh không kịp ra tay thì giờ đây, Thiên Âm Các, ông, thậm chí cả Thần Vương, e rằng đều sẽ rơi vào một chiếc bẫy khôn lường!
Thế nhưng, đến cuối cùng…
Hoàng Toàn âm thầm rùng mình, lẽ nào, ngay từ đầu nàng đã sớm tính sẵn tất cả?
Ông cảm thấy thật khó tin, một cô nương trẻ mảnh mai như vậy, sao lại có thể sâu sắc và thâm hiểm đến thế?
Nhưng… toàn bộ kết quả trước mắt, lại đều hoàn toàn có lợi cho nàng, khiến ông không thể không tin.
Thiên hạ đồn rằng, vị tiểu thư xuất thân dân dã này có thể dễ dàng chinh phục được Thần Vương nổi danh lạnh lùng tàn nhẫn, tất cả chỉ nhờ vào nhan sắc.
Nhưng giờ xem ra, e rằng… chẳng đơn giản như thế!
Hà Lâm muốn tranh ngôi Vương phi với nàng, e rằng chỉ là con đường tự tìm đến chỗ ch-ết mà thôi.
Những suy nghĩ ấy chỉ lướt qua đầu ông trong khoảnh khắc, còn ngoài mặt, Hoàng Toàn vẫn không để lộ ra nửa điểm khác thường.