Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 684

 
Hoa Mộ Thanh lại nhấp thêm một ngụm trà, mỉm cười hỏi: “Hoàng tiên sinh không sao chứ?”

Hoàng Toàn lập tức khom lưng, cung kính đáp: “Đa tạ Vương phi quan tâm, dân đen không hề hấn gì.”

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh lướt qua ông ta một cái, lại mỉm cười: “Hôm nay, Hoàng tiên sinh cũng bị một phen kinh sợ rồi. Chuyện chúng ta bàn bạc trước kia…”

Hoàng Toàn vội nói: “Vương phi không cần lo lắng, là do dân đen vô phúc chẳng thể góp được chút sức mọn vì Vương phi.”

Ban đầu, quan hệ giữa họ là hợp tác song phương, thế nhưng lúc này Hoàng Toàn lại tự đặt mình vào vị thế chủ động dâng sức, thậm chí có phần nịnh bợ.

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi cười, quả nhiên, thương nhân vẫn là người hiểu thời thế nhất.

Nàng khẽ vén lớp lá trà trong chén, không nói gì thêm.



Hoàng Toàn dè dặt quan sát sắc mặt nàng, khom người thêm chút nữa rồi cẩn thận ghé lại gần, hạ giọng nói: “Vương phi có ơn cứu mạng với dân đen, dân đen không biết lấy gì báo đáp, chỉ xin Vương phi cho dân đen một cơ hội được đền ơn.”

Dao Cơ vẫn chưa nhận ra ẩn ý trong lời này.

Nhưng Tố Cẩm, người xuất thân chốn cung đình sắc mặt khẽ biến, chỉ là nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ liền khẽ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh.

Còn thiếu nữ ấy, dung nhan tựa hoa vừa chớm nở, vẻ đẹp khuynh thành, thoạt nhìn tưởng như một cánh hoa mỏng manh không vướng bụi trần vậy mà vẫn thản nhiên, đến cả ánh mắt cũng chẳng hề ngước lên chỉ chậm rãi thưởng trà.

Khí chất cao quý bẩm sinh và uy thế của người từng ngồi ở ngôi cao, vô hình mà lan tỏa ra xung quanh.

Trái tim Hoàng Toàn chấn động dữ dội, mồ hôi lạnh cũng lấm tấm rịn ra.

Nhìn thiếu nữ trước mắt, rồi lại nghĩ đến người đứng sau nàng, Mộ Dung Trần.

Trong đầu ông ta bỗng lóe lên một tia sáng, còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì…

“Cạch.”

Hoa Mộ Thanh khẽ đặt chén trà xuống bàn, đưa mắt nhìn ông ta.

Hoàng Toàn lập tức cúi rạp người hành lễ.

Hoa Mộ Thanh hơi nâng tay, mỉm cười hỏi: “Hoàng tiên sinh có biết, vì sao chuyện mua bán lần này ta lại tìm đến ông không?”

Hoàng Toàn khựng lại, lắp bắp: “Chẳng phải… vì ả Hà Lâm kia sao?”

Ngay chính ông ta nói ra cũng không mấy chắc chắn.

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, lắc đầu: “Hoàng tiên sinh là người thông minh, hẳn phải hiểu, nếu ta muốn xử lý Hà Lâm, ra tay thẳng thì càng kín đáo không để ai hay biết. Thế cớ gì ta phải gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

Sắc mặt Hoàng Toàn chợt thay đổi, đúng là như vậy!



Thế thì tại sao Hoa Mộ Thanh lại tìm đến ông ta?

Chỉ còn một lý do duy nhất!

Toàn bộ ván cờ này, Hoa Mộ Thanh bày ra, mục đích thực sự chính là nhắm vào ông ta!

Ông ta giật mình nhìn thẳng vào Hoa Mộ Thanh.

Mà Hoa Mộ Thanh cũng biết, ông ta cuối cùng đã hiểu ra rồi.

Nàng khẽ mỉm cười: “Hoàng tiên sinh hiểu được vậy là tốt rồi, cũng không cần phải giận. Ta không ép buộc ai cả, muốn hay không, ông cứ suy nghĩ thêm.”

Trong lòng Hoàng Toàn vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, ánh mắt nhìn Hoa Mộ Thanh cũng đã ẩn chứa vài phần sâu xa, cười gằn: “Vương phi đâu có cho dân đen cơ hội để suy nghĩ.”

Trong tay ông ta, tài sản đủ để sánh ngang cả một quốc gia.

Kẻ tính toán muốn hại ông ta, nhiều vô kể.

Bao gồm cả Cảnh Hạo Văn trước kia, các đại thần trong triều và vô số kẻ bên ngoài.

Không một ai là không nhắm vào số tiền trong tay ông ta.

Ông ta luôn phòng bị nghiêm ngặt, ngay cả Hà Lâm cũng chưa dám động đến, chính là để đề phòng những kẻ cố ý đưa nàng ta tới gần mình.

Cảnh Hạo Văn dù đã ch-ết, nhưng biết đâu lại có kẻ khác!

Nhưng ông ta không ngờ, chỉ một nước cờ sơ sẩy liền bị tiểu cô nương trước mặt này nắm chặt lấy không buông!

Quá đáng sợ!

Cô nương mà Mộ Dung Trần coi trọng, lại độc đoán và sắc bén chẳng khác gì rắn độc!

Chỉ một kẽ hở bị nàng bắt được, đến tính mạng cũng suýt mất trong tay nàng!

Cả đời ông ta chưa từng gặp ai khiến mình phải run sợ như vậy, lại còn là một nữ nhân!

Giờ bị tính kế, ông ta không phải không thể thoát thân nhưng nhìn Hoa Mộ Thanh như thế này, ông ta tin rằng, nếu chống lại nàng chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta lại cúi người, bất đắc dĩ nói: “Vương phi, dân đen chỉ là kẻ buôn bán, thật sự chẳng có bản lĩnh gì để giúp Vương phi việc lớn. Nếu Vương phi gặp chuyện khó, dân đen chỉ có thể góp chút sức nhỏ mà thôi.”



Rõ ràng mới nãy còn có vẻ nịnh bợ, mà giờ chỉ trong chớp mắt đã trở nên xa cách, từ chối khéo không muốn quá thân cận nữa.

Tố Cẩm lại khẽ nhíu mày.

Nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, khẽ đưa chén trà lên miệng thổi nhẹ, rồi cười nói: “Hoàng tiên sinh, mạng sống của đại công tử nhà Lễ bộ Thượng thư, đủ để đổi lấy thành ý của ông chứ?”

“!!!”

Sắc mặt Hoàng Toàn lần này không chỉ là kinh ngạc, mà thậm chí không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh!

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh, ánh mắt run lên: “Nàng…”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Kẻ đắc tội với ông, lại còn đe dọa ông đến mức đó, ông sẽ nương tay sao? Ta không tin.”

Hoàng Toàn lùi lại một bước, chợt ý thức ra điều gì.

Vừa định chạy về phía cửa, thì nghe giọng Hoa Mộ Thanh từ phía sau vang lên chậm rãi mà lạnh lẽo: “Hoàng tiên sinh, đừng vội. Người của ông, tạm thời sẽ chưa bị bại lộ đâu.”

Chân Hoàng Toàn khựng lại, toàn thân run lên không kiểm soát được, quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nàng…nàng… làm sao biết được chuyện đó?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Còn chưa cảm tạ Hoàng tiên sinh đã hào phóng như vậy ở Thiên Âm Các, thưởng cho mọi người một chầu rư-ợu. Chỉ tiếc là… vẫn có kẻ tinh mắt, cuối cùng cũng nhìn ra được ý đồ thật sự của Hoàng tiên sinh.”



Khi nãy, nhân lúc mọi người bị phân tán sự chú ý, Hoàng Toàn đã sai một thị vệ bên cạnh đi gi-ết Hà Minh Kỳ để diệt khẩu.

Một là vì kẻ đó đã đắc tội với ông ta, khiến ông ta lộ thân phận, không thể để sống.

Hai là, kẻ đó biết được mối quan hệ giữa ông ta và Hà Lâm, về sau chắc chắn sẽ trở thành họa càng không thể để lại.

Huống hồ, chỉ cần Hà Minh Kỳ ch-ết, Hoa Mộ Thanh muốn khống chế ông ta cũng sẽ không còn dễ dàng.

Nhưng ai mà ngờ!!

Ban đầu ông ta còn tưởng, tiểu cô nương này chỉ là trong hiểm cảnh mà xoay chuyển tình thế, phản kích bất ngờ.

Nào ngờ, nàng lại sớm âm thầm giăng sẵn một tấm lưới lớn chỉ chờ để vây chặt ông ta, khiến ông ta căn bản không thể thoát!

Cô nương này, sao chỉ ví như rắn độc được?!

Rõ ràng nàng giống như một con nhện độc, âm thầm ẩn mình trong bóng tối!

Chuẩn bị chu đáo, kiên nhẫn đợi chờ.

Chỉ chờ con mồi tự chui đầu vào lưới, rồi một cú chích độc chí mạng, gi-ết ch-ết trong lặng lẽ!

Hoàng Toàn lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.

Nhìn Hoa Mộ Thanh trước mắt, chỉ cảm thấy bóng hình nàng trở nên mờ ảo, không chân thực.

Ông ta khàn giọng nói: “Vương phi thật giỏi tính toán, dân đen quả thực không địch lại. Không biết Vương phi muốn dân đen làm gì?”



Hoa Mộ Thanh khẽ cười, dáng vẻ vẫn thản nhiên không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng Toàn.

Hoàng Toàn im lặng một lát, rồi quỳ xuống: “Vương phi cố ý đem nhược điểm của Thiên Âm Các đặt vào tay dân đen, chẳng qua là để dụ dân đen tự nguyện tiếp cận. Sau đó, lại khéo léo k*ch th*ch Hà Lâm khiến dân đen nhận rõ bản chất và mục đích của nàng ta, không chịu nổi nhục, tất nhiên sẽ đồng ý hợp tác với Vương phi.”

Ông ta khẽ nhắm mắt lại, rồi nói tiếp: “Kế hoạch Thiên Âm Các, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ vốn dĩ cũng chỉ là hư chiêu. Dù dân đen thật sự thành công, sau đó Vương phi chắc chắn vẫn còn tính toán khác chờ sẵn dân đen. Thế nhưng nay…”

Ông ta khổ sở lắc đầu: “Có người âm thầm nhúng tay vào quấy rối, lại càng khiến mưu kế của Vương phi thêm chu toàn. Dân đen chỉ sơ sẩy một bước liền để Vương phi nắm được nhược điểm. Nay, kẻ đứng sau xúi giục Hà Minh Kỳ kia không thành công mưu hại dân đen, e rằng còn có chiêu tiếp theo. Nếu Vương phi đem chuyện hôm nay phơi ra ngoài, sau này dân đen ở Long Đô, chỉ sợ sẽ phải bước từng bước cẩn thận như đi trên băng mỏng, vô cùng khó khăn.” 

 
Bình Luận (0)
Comment