“Huống hồ, mưu tính đến tính mạng của đích tử Lễ Bộ Thượng thư, lại còn có quan hệ mờ ám với Vương phi mà Thánh thượng đích thân ban hôn cho Thần Vương. Chỉ cần sơ suất một chút, cũng đủ để người ta nói thành có ý mưu phản.”
Ông ta nhìn về phía Hoa Mộ Thanh, nói: “Vương phi, ta thua không nổi. Vậy nên, xin Vương phi cứ nói, muốn kẻ hèn này làm gì.”
Hoa Mộ Thanh nhìn ông ta, khẽ mỉm cười rồi lại liếc mắt ra hiệu cho Dao Cơ.
Dao Cơ bước lên, đỡ ông ta dậy, giọng chân thành: “Ây da, Hoàng tiên sinh, ngài nói vậy chẳng khác nào biến Vương phi của chúng ta thành người xấu rồi. Vương phi ấy mà, đối với người của mình, xưa nay luôn rất tốt.”
Hoàng Toàn nhìn nàng, cười cười, trên gương mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ đành thỏa hiệp.
Đúng lúc đó, Xuân Hà từ ngoài đi vào liếc mắt nhìn quanh rồi đến bên Hoa Mộ Thanh, hai tay dâng lên một chiếc trâm cài tóc.
Hoa Mộ Thanh nhìn qua, rồi đưa lại cho Xuân Hà khẽ liếc Hoàng Toàn.
Xuân Hà lập tức xoay người, hai tay cung kính dâng chiếc trâm trước mặt ông ta.
Hoàng Toàn chỉ vô thức liếc một cái, sắc mặt lập tức đại biến!
“Đây…!”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, hơi dựa người ra sau, tư thế ung dung mà vẫn toát lên khí thế khiến người khác phải nể sợ.
Giọng nàng nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Hoàng tiên sinh, nhận ra thứ này chứ?”
Tất nhiên là nhận ra. Đây chính là cây trâm của Hà Lâm! Hơn nữa còn là món mà ông ta từng đích thân mua tặng nàng!
Sắc mặt ông ta lúc tối lúc sáng, khó đoán nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười với ông, nói: “Người này, bây giờ đang ở ngay dưới lầu, trên xe ngựa của Hoàng tiên sinh. Lát nữa khi Hoàng tiên sinh rời đi, tiện thể mang theo luôn.”
Nói đoạn, nụ cười của nàng càng thêm sâu xa: “Chỉ có Hoàng tiên sinh biết việc này, không còn ai thứ hai.”
Đồng tử Hoàng Toàn chợt co rút, chấn động mạnh!
Nhìn Hoa Mộ Thanh thật lâu, run giọng: “Vương phi… không định… dùng nàng ta để uy hi-ếp ta sao?”
Đến xưng hô cũng quên mất.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, vuốt nhẹ tay áo: “Hoàng tiên sinh e là chưa nghe rõ lời của Dao Cơ cô cô rồi. Ta đối với người của mình, xưa nay đều rất tốt.”
Vừa đ-ánh một cái tát, lại cho ngay một quả táo ngọt.
Cách làm giống như là thuần phục, mà từ một thiếu nữ trẻ thế này lại dùng ra thành thục đến vậy, thật khiến người ta rùng mình.
Huống chi, quả táo ngọt ấy… ông lại thật sự… không thể từ chối.
Hoàng Toàn tuy tuổi đã lớn, từng gặp đủ loại nữ nhân lại thích chơi mấy cô nương trẻ còn ngây thơ trong trắng.
Nhưng xưa nay chưa từng thực sự ép buộc ai.
Trừ phi, là người mà ông thật sự rất để tâm.
Còn loại như Hà Lâm, bề ngoài thì như đóa sen trắng ngây thơ nhưng bên trong lại phóng túng mê hoặc, thật khéo lại đúng ý ông ta.
Nếu không, ông ta đâu đến mức sau khi Cảnh Hạo Văn ch-ết rồi vẫn không sợ phía sau nàng còn dựa vào ai, cứ dây dưa với nàng lâu như vậy! Thậm chí không tiếc phá hoại tài lực của nhà nàng, ép nàng phải dựa vào mình!
Hoa Mộ Thanh cũng không rõ làm sao nhìn ra được trong lòng ông ta có mấy phần thật tâm với Hà Lâm, vậy mà chỉ dựa vào điểm này nàng lại bày ra được một cái bẫy khiến ông ta bước chân vào rồi là không thể thoát ra!
Và bây giờ…
Nàng lặng lẽ đưa Hà Lâm vào tay ông ta, giải trừ hết mọi nỗi lo bị người khác lợi dụng hay nghi ngờ sau này.
Tức là, về sau, Hà Lâm – con người này, chỉ còn nằm trọn trong tay ông ta mà thôi.
Miếng “kẹo ngọt” này, ông ta không chỉ không thể từ chối mà cho dù có bị nàng tính kế thêm vài cái bạt tai nữa, dường như… ông ta cũng cam tâm tình nguyện!
Bao nhiêu tính toán xoay đi xoay lại trong đầu.
Cuối cùng, Hoàng Toàn lại lần nữa quỳ xuống, dập đầu thật sâu trước mặt Hoa Mộ Thanh: “Thảo dân, nguyện vì Vương phi mà tận sức như chó ngựa.”
Hoa Mộ Thanh nhìn ông ta một lúc, rồi hài lòng mỉm cười.
Nàng đứng dậy, bước tới trước mặt đích thân đưa tay đỡ ông ta dậy.
Khi cả hai cùng đứng thẳng, Hoàng Toàn nghe thấy thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt mình, giọng khẽ khàng như gió thoảng, nói ra một câu…
Sắc mặt ông ta lại biến đổi đầy phức tạp.
Cuối cùng, ông ta cúi đầu, hành lễ thật sâu một lần nữa, rồi lui ra ngoài.
“Tiểu thư, người cứ thế để ông ta đi sao?”
Dao Cơ thật ra chẳng hiểu gì nhiều, chỉ cảm thấy để Hoàng Toàn đi như vậy hình như có chỗ nào đó không ổn.
Hoa Mộ Thanh cầm tách trà, khẽ khuấy lá trà, mỉm cười: “Ông ta còn việc quan trọng phải làm, cần gì phải giữ lại?”
Dao Cơ vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng thấy Hoa Mộ Thanh đã nói vậy thì không hỏi nữa.
Lại có chút ngượng ngùng, xoa tay nói: “Tiểu thư, hôm nay chuyện này… là do nô tỳ làm hỏng… Nếu không nhờ tiểu thư, sợ là đã khó lòng thu xếp ổn thỏa rồi… Nô tỳ…”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng, mỉm cười không nói.
Tố Cẩm bước lên, chạm nhẹ vào tách trà trên tay Hoa Mộ Thanh, lập tức ấn xuống không cho nàng uống tiếp: “Trà nguội rồi, tiểu thư đừng uống nữa. Dao Cơ, mau đi pha cho tiểu thư chén khác.”
Rõ ràng là cố ý cho Dao Cơ ra ngoài!
Dao Cơ làm sao không hiểu, vội vàng cảm kích nhìn nàng rồi chạy ra ngoài.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười lắc đầu, lại nhìn sang Xuân Hà: “Bên lão Đinh sắp xếp ổn thỏa cả chứ?”
Xuân Hà gật đầu: “May mà lão Đinh đã mua chuộc sẵn nha hoàn, vừa nhận được tin là ra tay ngay. Vừa khéo trước sau so với người của Hoàng Toàn chỉ lệch có chút xíu, lại không bị ai phát hiện, rất ổn thỏa.”
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, lại quay đầu nhìn xuống đại sảnh của Thiên Âm Các.
Vừa rồi trận náo loạn của Hà Minh Kỳ vẫn còn có người bàn tán sôi nổi.
Nàng cong nhẹ khóe môi, nhưng trong mắt lại chẳng mấy vui vẻ.
Rồi nàng khẽ vỗ lên khung cửa sổ.
Lúc này Quỷ Thập lại nhanh nhẹn từ ngoài cửa ló đầu vào, cười híp mắt: “Tiểu thư có gì sai bảo ạ?”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhướn mi mắt, liếc hắn một cái, rồi hỏi: “Bên Tiểu Thập Nhị thế nào rồi?”
Quỷ Thập Nhị chính là người được phái đi theo dõi sát thủ mà Hoàng Toàn cử đến gi-ết Hà Minh Kỳ.
Quỷ Thập chớp chớp mắt: “Chắc là vẫn đang bám theo! Tiểu thư muốn dặn gì ạ?”
Hoa Mộ Thanh ngừng một lát, chậm rãi nói: “Đợi sau khi tên sát thủ ấy ra tay, thì bắt sống ngay tại chỗ. Sau đó… giao cho phủ Đề đốc Cửu Môn, giao cho Tống đại nhân.”
Quỷ Thập sững người, rồi bật cười, giơ ngón tay cái khen: “Tiểu thư lợi hại thật!”
Vừa nói, hắn vừa cắn một miếng bánh trong tay: “Thuộc hạ đi ngay đây.”
Nói xong thì thoắt cái đã biến mất.
Tố Cẩm để ý thấy, miếng bánh trong tay hắn hình như là bánh đậu đỏ đặc sản của Hồng Tuyết thì phải?
Nàng quay sang hỏi Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư vẫn không tin Hoàng Toàn sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Ông ta chẳng có điểm nào đáng để ta tin cả.”
Tố Cẩm chưa hiểu: “Vậy thì…”
Hoa Mộ Thanh xoay mặt sang, mỉm cười: “Chỉ là, ông ta lại có điểm rất đáng để ta lợi dụng.”
Tố Cẩm nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh nghiêng người, tựa vào ghế, trông có vẻ lười biếng: “Tên sát thủ đó, chính là một viên thuốc độc ngầm. Chỉ cần người đó nằm trong tay ta, thì Hoàng Toàn lúc nào cũng phải lo sợ chỉ còn cách nghe theo sự sắp đặt của ta.”
Khó trách vừa rồi Quỷ Thập lại phải khen nàng “lợi hại”.
Điều mà Tố Cẩm còn chưa hiểu, giờ cũng dần dần thông suốt.
Những bước thay đổi của Hoàng Toàn, rõ ràng là bị Hoa Mộ Thanh từng chút dẫn dắt theo tính toán của nàng.
Đến cuối cùng, ông ta bị nàng nắm chặt trong tay.
Không chịu khuất phục thì thôi, một khi đã quỳ xuống thì chỉ có thể cúi đầu thần phục.
Đệ nhất hoàng thương của Long quốc?
Từ nay về sau, cũng chỉ là một nô tài trung thành dưới chân Hoa Mộ Thanh mà thôi.
Tố Cẩm cúi đầu, che giấu đi cảm xúc trong mắt.
Đây chính là chủ nhân của nàng, người từng là nữ tử kiêu hùng nhất thiên hạ, vô song tuyệt thế.
Một cái búng tay định cục diện, liền khiến trời đất xoay vần.