Hoàng Toàn ngồi trong xe ngựa.
Cúi đầu nhìn Hà Lâm vẫn còn đang mê man bên cạnh, tay vô thức v**t v* gương mặt trắng ngần không tì vết của nàng.
Trong đầu ông lại hiện lên dung nhan của Hoa Mộ Thanh, kiều diễm vô song nhưng lại khiến người ta vô cớ muốn khuất phục.
Ánh mắt ấy, rõ ràng là đôi mắt mờ sương dịu dàng của một thiếu nữ yếu đuối nhưng chỉ cần khẽ liếc nhìn, lại lộ ra vẻ kiêu ngạo coi thiên hạ như cỏ rác, siêu phàm thoát tục.
Chính là dáng vẻ ấy, khi nàng cúi người, khẽ cười bên tai ông mà nói: “Hoàng tiên sinh, ngoài Hà Lâm ra, ta sẽ tặng thêm cho ông một công lao phò rồng, thế nào?”
Một câu ấy khiến Hoàng Toàn như sét đ-ánh ngang tai, tâm thần chấn động.
Ông hiểu quá rõ lời hứa của Hoa Mộ Thanh ngụ ý điều gì.
Cũng chính vì vậy, cuối cùng ông mới không nói một lời chỉ hành đại lễ thật sâu trước mặt nàng rồi lui xuống.
Cả hai đều là người thông minh.
Không cần nói ra, Hoa Mộ Thanh cũng hiểu tấm lòng hoàn toàn quy phục của ông.
Đang nghĩ ngợi.
Bên ngoài xe, vang lên tiếng của hộ vệ: “Lão gia, Tiểu Lục chưa quay lại.”
Hoàng Toàn ngẩn ra, hạ giọng hỏi: “Còn người đó thì sao?”
Bên ngoài thoáng ngập ngừng, rồi đáp: “Hà công tử… đã ch-ết. Nhìn vết thương, hẳn là thủ pháp của Tiểu Lục.”
Sắc mặt Hoàng Toàn biến đổi.
Hà Minh Kỳ quả nhiên bị thích khách do ông phái gi-ết ch-ết, nhưng tên thích khách lại không quay về.
Không cần hỏi, ông cũng hiểu rõ tên thích khách cuối cùng đã rơi vào tay ai.
Ông bất đắc dĩ cười khẽ, lắc đầu thở dài: “Chỉ sợ cũng chỉ có người như nàng ấy… mới có thể gánh nổi vinh quang của một quốc gia…”
Đang thở dài, thì bên cạnh đột nhiên có động tĩnh.
Hoàng Toàn thu lại tâm tư, cúi đầu, bình thản nhìn xuống.
Hà Lâm từ từ mở mắt ra, ban đầu hơi sững sờ khi thấy ông, rồi như sực nhớ ra điều gì lập tức bật dậy, lớn tiếng: “Ông định làm gì! Hoàng Toàn, ta cảnh cáo ông, nếu phụ thân ta biết ông dám tính kế ta nhất định sẽ không tha cho ông!”
Hoàng Toàn bật cười, không còn e ngại mà nắm lấy tay nàng, giọng thoáng lạnh lùng và hiểm độc: “Không tha thì sao? Thượng thư đại nhân, trước hết phải có bản lĩnh biết được là ai đã bắt nữ nhi mình mới được chứ!”
Hà Lâm chợt ý thức ra điều gì, vội vàng muốn rút tay ra nhưng phát hiện không thể thoát được.
Nàng lại cố nặn ra nụ cười lấy lòng: “Hoàng tiên sinh, ông đừng thế… Nếu ông thật lòng thích ta, cứ tới nhà ta cầu thân đàng hoàng cũng được mà. Bắ-t có-c ta như vậy, rốt cuộc cũng chẳng danh chính ngôn thuận…”
“Ha ha.”
Hoàng Toàn cười lớn, nhìn nàng, giọng lạnh đi: “Cầu thân? Hà Lâm, chơi đùa với ngươi vài ngày, ngươi thật sự nghĩ Hoàng Toàn ta ngu ngốc đến vậy sao? Ngươi là vị Vương phi mà Hoàng Thượng ngự ban cho Thần Vương đấy, bắt ta đi cầu thân, chẳng phải là muốn ta tìm đường ch-ết à?”
Hà Lâm nhìn thấy ông ta lộ ra bộ dạng như vậy, vừa kinh sợ vừa hoảng hốt, liền co người lại: “Vậy… vậy cũng nên báo cho phụ thân ta một tiếng chứ. Dù sao ta cũng là đại tiểu thư của phủ Thượng thư, không thể cứ thế mà theo ngươi đi, không có danh phận gì cả…”
Còn chưa nói hết, lại bị Hoàng Toàn ngắt lời.
“Hà tiểu thư, ngươi thật sự nghĩ, bây giờ ngươi còn có thể quay về được sao?”
Mắt Hà Lâm trợn tròn: “Ý ngươi là gì? Hoàng Toàn, ngươi không được ép ta! Ta là Thần Vương phi đấy, ngươi bắt ta đi không chỉ phụ thân ta, mà cả Đế Cực và Thần Vương cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Hoàng Toàn mỉm cười, vẻ mặt dửng dưng đè Hà Lâm xuống ghế trong xe ngựa: “Những gì ngươi dựa vào, cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài này thôi. Không có ngươi, Đế Cực vẫn tìm được nữ nhân khác. Nhưng tất cả điều đó… đã chẳng còn liên quan gì đến ngươi nữa.”
“Xoẹt!”
Tiếng vải áo bị xé toạc!
Hà Lâm thét lên chói tai, giơ tay ra sức đấm đá Hoàng Toàn: “Ngươi không thể làm vậy! Không được! Tại sao! Phù Dung ả tiện nhân đó, ả phản bội ta! Hoàng Toàn, ngươi không thể động vào ta! Cô cô của ta là tần phi trong cung, Hoàng Hậu nương nương còn muốn ta khống chế phủ Thần Vương, ta vẫn còn giá trị với họ! Ngươi mà động vào ta, Hoàng Hậu sẽ gi-ết ngươi đó!”
Động tác của Hoàng Toàn hơi khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, ông ta cười càng thêm hiểm độc: “Cũng phải đa tạ ngươi, nhờ ngươi mà ta vừa mới nhận chủ đã có được tin tức lớn như vậy.”
Vừa thô bạo xé tiếp y phục của nàng, vừa cười nói: “Xem ngươi ‘nhiệt tình’ thế này, ta cũng cho ngươi biết một bí mật mà ngươi muốn biết.”
Sau đó, ông ta cúi đầu, kề sát lên bờ vai trắng nõn của Hà Lâm, bật cười khẽ: “Dám tranh ngôi Thần Vương phi với người đó, là tự ngươi tìm đường ch-ết. Hiểu chưa?”
Nói xong, ông ta hung hãn cắn mạnh lên vai nàng!
Hà Lâm đau đớn gào thét thất thanh!
Nhưng trong mắt nàng lập tức bừng lên ánh hận thù độc địa, Hoa Mộ Thanh! Hoa Mộ Thanh!!!
Xe ngựa bon bon trên con đường nhỏ hoang vắng không một bóng người.
Trong xe, tiếng dày vò và tiếng thét bi thương không ngừng vang lên…
__
Sáng hôm sau.
Mộ Dung Trần hiếm hoi ở phủ nghỉ ngơi cùng Thịnh Nhi tập võ buổi sáng, lại kiểm tra bài vở của con còn tự mình đưa con đến trường.
Trên đường trở về, vừa hay thấy Hoa Mộ Thanh lúc này mới chậm rãi thức dậy, uể oải dựa vào ghế mỹ nhân, vẻ mặt còn mơ màng ngái ngủ.
Nhìn dáng vẻ ấy, tự nhiên khiến tim hắn ngứa ngáy…
Nha đầu này xưa nay vốn thông minh, dù thỉnh thoảng ngẩn người nhưng ánh mắt lúc nào cũng sáng trong minh mẫn, mọi chuyện đều giữ trong lòng với sự bình tĩnh và lý trí, chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ ngây ngô như thế này.
Giống hệt một con mèo nhỏ còn ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn!
Khi Mộ Dung Trần đi tới, còn thấy nàng ngáp một cái, gương mặt nhỏ mềm mại vô cùng!
Hắn cố nén ý cười, đón bát thuốc bổ do Xuân Hà đưa tới, đưa qua, dịu giọng cười khẽ: “Tiểu thư, uống thuốc thôi.”
Hoa Mộ Thanh hình như còn chưa kịp phản ứng, cầm lấy rồi mở miệng uống luôn.
Uống xong, lại thấy một viên mứt đưa tới bên môi, liền tiện tay ăn vào.
Ăn xong, bên tai vang lên tiếng cười thấp giọng: “Sao hôm nay ngây ngốc thế?”
Hoa Mộ Thanh vừa nhai vị ngọt ngào, vừa liếc hắn một cái.
Rồi lại trở mình, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Ngồi đây.”
Mộ Dung Trần mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh ôm nàng vào lòng, khẽ vuốt tay nàng, bàn tay mềm mại ấm áp, không còn lạnh lẽo vô cảm như trước nữa.
Hắn cười nói: “Dạo này thân thể nàng đúng là đã khá hơn rồi.”
Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Ừm, đúng là tốt lên nhiều. Thuốc của lão thần y quả thật rất hiệu nghiệm.”
Mộ Dung Trần lại vuốt mái tóc nàng còn chưa kịp chải chuốt: “Dù sao cũng là người từng cứu nửa giang sơn. Gần đây nàng cũng hay buồn ngủ hơn, không biết có phải do thuốc không? Để lát nữa bảo Lâm Tiêu tới xem thử.”
Hoa Mộ Thanh cũng chẳng để tâm, chỉ thấy được hắn xoa đầu như vậy thật dễ chịu, liền tựa sát vào người hắn, uể oải nói: “Chỉ hôm nay dậy muộn thôi, hôm qua ta về muộn một chút.”
Mộ Dung Trần liếc nhìn nàng: “Tối qua nàng chơi vui lắm sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Chơi vui gì chứ? E là làm hỏng nhân duyên tốt của Điện hạ, sợ Điện hạ trách phạt đấy thôi!”
Mộ Dung Trần véo cằm nàng: “Lại ngứa đòn rồi phải không?”
Hoa Mộ Thanh cười, ôm lấy cổ hắn: “Nói thật, tối qua suýt nữa thì bị trúng kế rồi. Sau lưng Hà Lâm, chắc chắn còn có người khác.”
Mộ Dung Trần tối qua đã nghe tin, chỉ là lúc hắn xử lý xong chính sự Hoa Mộ Thanh đã đi ngủ nên không hỏi thêm.
Giờ nghe nàng nhắc lại, hắn cười nói: “Chẳng qua chỉ quanh đi quẩn lại mấy kẻ đó. Với năng lực của nàng ta, chưa đủ để chạm tới lão già kia, còn lại… nàng thử nghĩ xem?”