Hoa Mộ Thanh nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi bỗng khẽ cười, trong nụ cười lại mang theo chút châm biếm: “Nàng ta có một người cô mẫu trong cung.”
Mộ Dung Trần cưng chiều khẽ búng lên chóp mũi nàng: “Thật thông minh.”
“Vậy… kẻ đứng sau nàng ta là Hoàng Hậu?”
Hoa Mộ Thanh ngẫm nghĩ, rồi cũng tự mình hiểu ra đầu mối: “Chỉ e rằng thánh chỉ ban hôn kia, Hoàng Hậu đã ngầm động tay động chân không ít, bà ta muốn lợi dụng Hà Lâm để khống chế chàng?”
Mộ Dung Trần khẽ nhướn mày, còn chưa kịp đáp, thì Hoa Mộ Thanh đã tự cười nhạt một tiếng: “Bà ta tưởng mình là ai chứ?”
Nhìn dáng vẻ nàng tức giận, Mộ Dung Trần bật cười lại đưa tay xoa nhẹ, không nói thêm gì.
Hoa Mộ Thanh bĩu môi, lại lẩm bẩm: “Nhưng xem ra, vị Hoàng Hậu này cũng chỉ là kẻ bất tài, chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày lại còn chọn phải ả ngốc như Hà Lâm. Bà ta định làm gì vậy?”
Thấy nàng giận dỗi mà vẫn lải nhải, Mộ Dung Trần khẽ cười thành tiếng: “Bà ta muốn làm gì cũng vô ích thôi.”
Hoa Mộ Thanh lườm hắn một cái, rồi buông tay, toan đứng dậy.
Nhưng Mộ Dung Trần lại kéo lại, mỉm cười hỏi: “Nàng đem Hà Lâm đi đâu rồi?”
Hoa Mộ Thanh liếc chàng một cái: “Đem tặng người ta rồi.”
Mộ Dung Trần bật cười: “Cho Hoàng Toàn?”
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, thấy hắn lại cười mà nói: “Nàng cũng biết tính toán đấy, chỉ là Hoàng Toàn liệu có dễ dàng để nàng lợi dụng thế sao?”
Câu này chẳng phải nghi ngờ năng lực của Hoa Mộ Thanh, mà là bởi Hoàng Toàn, một kẻ có thể trở thành hoàng thương số một của Long Quốc vốn không phải hạng dễ bị đưa vào tròng.
Huống hồ, đến cả Cảnh Hạo Văn trước kia cũng không làm gì được ông ta, mới nghĩ đến kế mỹ nhân dùng Hà Lâm. Kết quả, cuối cùng vẫn thất bại.
Hoa Mộ Thanh trợn mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại hắn: “Nếu như chàng nắm được mạch tiền bạc của Long Quốc, còn có ai trong triều dám lên mặt với chàng nữa không?”
Mộ Dung Trần hơi sững người, rồi trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Hắn nhìn nàng: “Kiều Kiều của ta, chẳng lẽ nàng định…”
Hoa Mộ Thanh bỗng quay mặt đi: “Hừ!”
Mộ Dung Trần nhìn nàng, rồi đột nhiên ôm chặt lấy nàng vào lòng: “Tiểu Hoa Nhi của ta, sao nàng… sao lúc nào cũng khiến ta kinh ngạc như thế! Thật sự làm ta mừng muốn ch-ết!”
Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng mặt, vội đưa tay đấm hắn: “Nói linh tinh gì đấy! Mau im miệng!”
“Haha!”
Mộ Dung Trần hiếm khi bật cười sảng khoái như vậy: “Tiểu Hoa Nhi của ta! Bảo bối của ta!”
“Còn dám nói nữa!”
Hoa Mộ Thanh lại đưa tay đ-ánh hắn một cái, rồi xoay người đi sang chỗ khác. Nhìn thì như đang giận thật nhưng khóe môi nàng đã khẽ cong lên, không kìm được.
Mộ Dung Trần ở phía sau mỉm cười nhìn nàng.
Đây chính là Tiểu Hoa Nhi của hắn.
Người ta cứ tưởng nàng chỉ biết tức giận phản kích, lại chẳng hề hay biết rằng ngay lúc phản kích ấy, nàng đã có thể móc cạn tim gan phổi thận của kẻ khác ra.
Ngỡ rằng nàng chỉ là đóa hoa độc đầy gai nhọn, ai ngờ nàng sớm đã hóa thành La Sát trong cõi u minh, âm thầm vươn tay ra, nắm trọn cả linh hồn của đối phương trong lòng bàn tay.
Hắn vừa cười vừa bước lại gần, thấy Hoa Mộ Thanh cầm lấy lược bèn đưa tay đón lấy, thay nàng chải tóc, miệng khẽ cười hỏi: “Làm thế nào mà nàng làm được vậy?”
Qua chiếc gương phương Tây, Hoa Mộ Thanh thấy Mộ Dung Trần với gương mặt tà mị, xinh đẹp mà lại trầm tĩnh, cúi đầu cười. Đôi tay rắn rỏi như ngọc của hắn nhẹ nhàng lùa qua mái tóc nàng, cảm giác ấy như chạm khẽ vào tận sâu đáy lòng nàng.
Mặt nàng thoáng đỏ lên nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản, thong thả kể lại chuyện tối qua cho hắn nghe.
Dù chỉ nói vài câu nhưng với đầu óc của Mộ Dung Trần, lập tức hiểu ra, sau khi phát hiện kế hoạch bị lộ, Hoa Mộ Thanh lại nghĩ ra thêm một “ván cờ trong ván cờ”!
Quả thực hoàn mỹ, kín kẽ đến mức khiến người ta phải thán phục!
Đến cả hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Không nhịn được, hắn bật cười: “Tiểu Hoa Nhi, lần này nàng thực sự khiến ta mở rộng tầm mắt đấy! Đúng là Kiều Kiều của ta, lợi hại quá.”
Vành tai Hoa Mộ Thanh hơi đỏ, qua gương lườm hắn một cái: “Chàng chải tóc xong chưa vậy?”
Mộ Dung Trần bật cười, khéo léo búi tóc lại cho nàng.
Hoa Mộ Thanh hơi ngạc nhiên: “Chàng thật sự biết làm à?”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại cúi xuống, ghé bên tai nàng, thấp giọng cười: “Khi ở Đại Lý ta đã học rồi, chỉ mong một ngày nào đó có thể giúp nàng chải tóc, vẽ mày, nhìn nàng dịu dàng bên cạnh ta.”
Mặt Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, đưa tay đấm hắn: “Nói bậy gì đó! Khi ấy chàng còn là một vị Vương gia kia mà!”
Mộ Dung Trần bắt lấy tay nàng, cười càng thêm ám muội: “Vương gia thì vẫn là nam nhân, thầm thương nhớ nữ nhân của mình, chẳng phải rất bình thường sao?”
“Chàng…!”
Toàn lý sự cùn!
Hoa Mộ Thanh trừng mắt nhìn hắn, không ngờ Mộ Dung Trần lại cầm lấy thỏi son bên cạnh, khẽ cười: “Ta vẫn luôn muốn tự tay trang điểm cho nàng một lần, cho ta thử nhé?”
Mặt Hoa Mộ Thanh lại càng đỏ hơn, nhìn thấy ánh mắt hắn đầy khát khao, nàng ho khẽ một tiếng rồi liếc nhìn sang một bên.
Hành động đó chính là ngầm đồng ý.
Mộ Dung Trần mỉm cười, ngồi xuống cạnh nàng dùng ngón trỏ chấm nhẹ chút son, rồi đưa lên khẽ chạm lên đầu môi Hoa Mộ Thanh.
Cả hai người đều khẽ run lên một chút.
Hoa Mộ Thanh lại liếc hắn một cái, nhỏ nhẹ mà đầy ngượng ngùng.
Mộ Dung Trần khẽ cong khóe môi, nhìn đôi môi phớt hồng của nàng, tim cũng nóng lên.
Hắn lại đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tán đều chút son ra hai bên.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn quýt bên mùi hương của phấn son, vừa dịu dàng vừa mê hoặc.
Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, ngón tay của Mộ Dung Trần như ngọn lửa lướt đi lướt lại trên môi nàng, tựa như muốn thiêu đốt cả người nàng.
Còn Mộ Dung Trần, nhìn đôi môi nàng dần trở nên càng thêm đỏ mọng kiều diễm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, chậm rãi cúi xuống lại cúi thêm chút nữa.
Cuối cùng, chỉ cách nhau một chút nữa, chạm nhẹ là có thể quyến luyến bên nhau.
Hắn ngắm nhìn gương mặt nàng e lệ ẩn hiện sau làn tóc mai, khẽ cười trầm thấp: “Tiểu muội ngoan, son trên môi, để ca ca nếm thử một chút nhé?”
Hoa Mộ Thanh đỏ bừng cả vành tai, run run cắn răng: “Phi! Học đâu ra cái lời lẽ lưu manh… Ưm…”
Môi nàng đã bị chặn lại.
Ngoài cửa, Tố Cẩm vừa vén rèm lên thì lại vội buông xuống, quay người đi, nhìn bọn hạ nhân đang hầu bên ngoài, khoát tay khẽ nói: “Tất cả lui xuống đi.”
Lâm Tiêu xách theo hộp thuốc, huênh hoang đi tới.
Vừa định mở miệng, liền bị Tố Cẩm nhanh tay bịt miệng lại.
Hắn ngơ ngác chớp mắt: “Cẩm Nhi, làm gì thế? Không phải gọi ta tới bắt mạch bình an cho tiểu thư nhà nàng sao?”
Tố Cẩm lắc đầu: “Để lần sau đi, lúc này… Vương gia đang ở trong đó.”
Mắt Lâm Tiêu xoay một vòng, lập tức hiểu ra, cười hì hì, kéo tay Tố Cẩm: “Cẩm Nhi, nàng xem, ngay cả Phúc Tử và Quỷ Tam cũng thành thân cả rồi. Chuyện của chúng ta, có phải cũng nên tính tới tiến độ một chút không? Sư phụ ta với các sư huynh đệ ở Dược Vương Cốc còn đang chờ cháu đích tôn, cháu gọi sư thúc nữa đấy.”
Tố Cẩm đỏ mặt, trừng hắn một cái: “Đúng là đồ không đứng đắn!”
Nói rồi hất tay bỏ đi.
Lâm Tiêu vội vàng đuổi theo: “Ây ây ây? Sao lại bảo ta không đứng đắn? Cẩm Nhi, chuyện sinh con nối dõi là việc đại sự của dòng tộc, sao lại không đứng đắn chứ? Cẩm Nhi… Ây da!”
Bị cái túi hương nàng ném lại trúng đầu, hắn lập tức vui vẻ nhặt lên, hí hửng chạy theo.
Ở trên xà nhà, Quỷ Thập nằm vắt vẻo, nhìn đôi uyên ương kia đi xa, lại liếc về phía phòng của Hoa Mộ Thanh.
Hắn vừa nhai khoai lang khô trong tay, vừa nghiêng đầu, bĩu môi: “Chậc ~ Chẳng thú vị gì cả! Sau này ta phải tìm một cô nương vừa khéo tay nấu ăn ngon tuyệt thế gian, chứ không phải kiểu ‘tim gan phèo phổi thịt nạc’ dữ dằn như mấy người này…”
Câu nói còn chưa dứt…
Quỷ Thập Nhị từ bên cạnh chạy lại, hạ giọng nói: “Thập ca, tiểu cô nương tên Hồng Tuyết ở Thiên Âm Các tới rồi, nói muốn tìm tiểu thư…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Quỷ Thập đang treo ngược trên xà nhà ban nãy đã biến mất tăm.
Quỷ Thập Nhị khẽ giật giật khóe miệng.
Vừa quay đầu lại liền bị giật mình, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Nhị ca, sao huynh lại lặng lẽ đứng ngay sau lưng đệ thế?”
Quỷ Nhị liếc hắn một cái, hỏi: “Chỉ có Hồng Tuyết đến thôi sao?”
Quỷ Thập Nhị vẻ mặt khó hiểu gật đầu: “Vâng, chỉ có nàng ấy!”
Quỷ Nhị khẽ gật đầu, lúc xoay người bỏ đi, Quỷ Thập Nhị còn nghe thấy hắn khẽ mắng một câu: “Đồ nữ thổ phỉ vô tâm vô phế!”
“……”
Quỷ Thập Nhị ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: ‘Hình như Vương phủ của chúng ta… có gì đó không được bình thường thì phải?’
…