Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 688

 
Hồng Tuyết gặp được Hoa Mộ Thanh thì cũng đã gần trưa, thấy nàng mặt hơi ửng đỏ liền rất biết ý mà chạy tới trêu chọc một phen.

Kết quả bị Hoa Mộ Thanh ra lệnh cho Tố Cẩm và Xuân Hà giữ lại, đ-ánh cho một trận.

Tất nhiên chỉ là đùa giỡn thôi.

Hồng Tuyết cười hí hửng, còn tỏ ra khá vui vẻ.

Xong lại ghé sát vào cười nói: “Tiểu thư và Vương gia đúng là ngọt ngào như mật đấy nhé! Chỉ có điều, chuyện nên làm thì cũng làm rồi, sao Vương gia vẫn chưa nhắc đến chuyện danh chính ngôn thuận cưới hỏi? Hay là… ăn rồi mà lại không chịu chịu trách nhiệm hả?”

Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì phun cả ngụm trà trong miệng.



“Cái gì mà ăn… Nha đầu này, mới bao tuổi mà suốt ngày học mấy thứ tầm bậy! Còn dám ăn nói linh tinh nữa thì từ mai theo lão Đinh, cấm đến Thiên Âm Các!”

Hồng Tuyết lập tức cầu xin tha: “Ây da, tiểu thư, nô gia cũng chỉ là lo cho người thôi mà! Người xem, nào thì tính kế Vương gia, nào thì trong cung lại có Hoàng Hậu, còn có cả Thập Tam Công Chúa, ngày nào cũng không yên ổn.”

“Thập Tam Công Chúa? Cảnh Như Nguyệt?”

Hoa Mộ Thanh đặt chén trà xuống.

Hồng Tuyết gật đầu: “Đúng vậy! Tối qua bắt được kẻ phản bội trong Các của mình, cũng khá cứng miệng, cuối cùng ta phải dùng chút thủ đoạn mới chịu khai ra là do Cảnh Như Nguyệt sai khiến, bắt phải phối hợp với Hà Minh Kỳ.”

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh hơi trầm xuống, Cảnh Như Nguyệt?

Người này thoạt nhìn thì bình thường, cũng chẳng có danh tiếng hay bản lĩnh gì đặc biệt. Vậy mà lần nào xảy ra biến cố lớn, cũng đều thấy nàng ta xuất hiện.

Nhìn như không dựa vào bên nào, nhưng lại có thể chạm đến bất cứ bên nào.

Không biết sâu cạn, càng không rõ mục đích.

Kiểu người như thế, rốt cuộc đang muốn làm gì?

Không đoán được tâm tư, mới là thứ khó đối phó nhất.

Hoa Mộ Thanh đang trầm ngâm, thì bên kia Hồng Tuyết lại lải nhải tiếp: “À phải rồi, tiểu thư, sáng nay th-i th-ể Hà Minh Kỳ bị một người bán bánh bao dậy sớm ở phía Đông thành phát hiện ra.”

“Hửm?”

Hoa Mộ Thanh hoàn hồn lại.

Hồng Tuyết bĩu môi kể tiếp: “Đúng thế! Trước khi tới đây, ta cũng lén đi xem một chút, ôi, vị phu nhân Thượng thư ấy khóc đến ngất đi mấy lần. Còn Thượng thư đại nhân thì nói là muốn vào cung kiện lên Hoàng Thượng.”

“Kiện ai?” - Hoa Mộ Thanh hỏi.

“Cái đó thì làm sao nô gia biết được.”

Hồng Tuyết lại bĩu môi, rồi nói thêm: “Còn nữa! Ngoài kia có không ít người đồn rằng, Hà Minh Kỳ bị gi-ết là vì bắt gặp Hà Lâm tư thông bỏ trốn với tình nhân nên bị nhân tình của Hà Lâm gi-ết diệt khẩu.”



“Hả?”

Chuyện này thì Hoa Mộ Thanh thật sự cảm thấy bất ngờ.

Ngay sau đó nghĩ lại, nàng liền hiểu ra, đây chắc chắn là bút tích của Hoàng Toàn.

Tên sát thủ kia tuy đã bị nàng khống chế, nhưng Hoàng Toàn vẫn muốn tìm một con đường sống trong tuyệt cảnh.

Nếu sau này chuyện này thật sự bị lộ ra, sát thủ lại nằm trong tay Hoa Mộ Thanh thì ông ta giải thích thế nào đây?

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu: “Cũng coi như thông minh đấy. Chỉ tiếc, dù ông ta tính đủ đường, lại không ngờ tên sát thủ đó… vốn không ở trong tay ta.”

Nàng sớm đã giao cho Tống Vũ Đồng, thậm chí, còn chưa từng động đến tất nhiên sẽ không bị Hoàng Toàn uy hi-ếp.

Nhưng… để ông ta cứ nghĩ vậy, cũng tốt.

Hồng Tuyết lại cười khúc khích: “Ta còn nghe bọn họ bàn tán về hung thủ ấy! Nhân tiện ta xen thêm một câu, nói Hà Lâm vốn đã thông d-â-m từ lâu giờ lại bị ép phải gả cho Vương gia nên trong lòng không cam tâm, dứt khoát bỏ trốn cùng tình nhân. Hề hề…”

Quỷ Thập đang ngồi rình trên mái nhà nghe lén, khẽ rùng mình, nha đầu này đúng là độc miệng.

Nhưng… thật đủ mùi vị đấy!

Vừa nhai miếng thịt khô cay mới cư-ớp được từ chỗ cô nàng này, hắn tặc lưỡi — Chuẩn! Đã miệng thật!

Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu.

Xuân Hà ở bên cạnh lên tiếng: “Như vậy, cho dù cuối cùng Hà Lâm có thể quay về Long Đô thì cũng chỉ còn là một quân cờ thân bại danh liệt.”

Tố Cẩm gật đầu: “Chuyện hôn sự với Vương gia, chỉ e… cũng sẽ bị hủy bỏ.”

Hoa Mộ Thanh nâng chén trà, thật ra đối với nàng, Hà Lâm chẳng qua chỉ là một hòn đá vụn nhỏ bé trên con đường phía trước, chẳng thể ngăn cản được gì.



Điều nàng quan tâm hơn lại là Cảnh Như Nguyệt kia.

Hà Lâm đã vô dụng, vậy thì ả ta… sẽ làm gì tiếp theo? Hoặc nói đúng hơn, còn có thể làm gì?

Nàng uống một ngụm trà, bất chợt ngẩng lên nhìn Hồng Tuyết: “Đi nói với Dao Cơ, chuẩn bị một chút, ta muốn gặp Cảnh Như Lan.”

Hồng Tuyết chớp mắt: “Tiểu thư gặp cái ả xấu tính đó làm gì?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Tự ta có lý do.”

Rồi lại quay sang Xuân Hà: “Đi nói với Quỷ Nhị, chọn ngày lành ta muốn tới phủ Tứ Công Chúa một chuyến, bảo hắn chuyển giúp một tấm thiếp mời.”

“Vâng.” - Xuân Hà nhận lệnh.

Hoa Mộ Thanh đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, tiết trời đang dần sang thu.

Trong lòng thoáng nghĩ đến lễ tế mùa thu cũng sắp tới rồi.
__

Vài ngày sau.

Dao Cơ bên kia còn chưa có tin tức, thì Cảnh Như Vân đã gửi thiếp mời hẹn gặp Hoa Mộ Thanh ở một rạp hát trong Long Đô.

Địa điểm gặp mặt khá đặc biệt, Hoa Mộ Thanh nhìn tấm thiếp mời khẽ mỉm cười.

Sửa soạn một chút, đến ngày hẹn nàng lên đường đi gặp mặt.

Rạp hát này nằm ở một khu vực vô cùng sầm uất của Long Đô, từ sáng đến tối đèn hoa rực rỡ, người ra kẻ vào tấp nập không ngớt.

Từ quan lại quyền quý cho đến dân thường tứ xứ, đủ mọi hạng người đi lại vô cùng hỗn tạp.

Hôm nay, Hoa Mộ Thanh đội một chiếc mũ màn che kín dung nhan, ngồi trên một cỗ xe nhỏ bọc nỉ trông rất bình thường, đi vào rạp hát từ cửa sau.

Vừa bước xuống xe, liền thấy thị vệ tùy tùng của Cảnh Như Vân đang đứng đợi dưới chân cầu thang.

Vừa nhìn thấy nàng, dù chưa trông rõ mặt hắn đã khẽ cúi người thi lễ, sau đó quay người dẫn đường lên lầu.

Xuân Hà đỡ lấy Hoa Mộ Thanh, khẽ thì thầm: “Tiểu thư, Tứ Công Chúa làm vậy… không biết có ý gì?”



Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười: “Quan tâm nàng ta làm gì, bây giờ, nàng ta cũng đâu dễ gì dám động đến ta.”

Trong lòng Xuân Hà hơi phức tạp.

Rõ ràng trước kia quan hệ của hai người còn thân thiết như tỷ muội kết nghĩa, vậy mà giờ gặp lại, lại là dè chừng, đề phòng lẫn nhau.

Những thứ khác nàng không để tâm, chỉ cảm thấy xót xa thay cho Hoa Mộ Thanh.

Bao năm qua, biết bao người từng giẫm lên má-u thịt của nàng để trèo cao?

Kẻ phản bội, kẻ rời bỏ, kẻ mang tâm địa độc ác…

Dường như bên cạnh Hoa Mộ Thanh, chẳng còn mấy ai là tri kỷ thực sự.

Đang nghĩ ngợi, thì hai người đã đi tới lầu hai của rạp hát.

Tiểu đồng dẫn đường khúm núm mời Hoa Mộ Thanh vào một gian phòng nhã riêng, rồi cẩn trọng lui xuống.

Thị vệ thân cận của Cảnh Như Vân đứng ngay ngoài cửa, không cho bất kỳ ai tới gần.

Hoa Mộ Thanh tháo mũ màn, đưa cho Xuân Hà.

Ngẩng lên, liền thấy Cảnh Như Vân đang thong thả bóc một quả quýt, vừa khẽ liếc nàng một cái, vừa cười nhạt: “Lâu rồi không gặp, khí sắc của ngươi xem ra càng ngày càng tốt đấy.”



Hoa Mộ Thanh mỉm cười, bước tới hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Tứ Công Chúa điện hạ.”

Cảnh Như Vân xua tay tỏ vẻ không quá để tâm: “Mau ngồi đi.”

Rồi cười nói tiếp: “Bổn cung đâu dám nhận lễ của ngươi. Nếu để vị Vương gia nổi tiếng bênh vực ngươi biết, không chừng còn chẳng tha cho bổn cung ấy chứ.”

Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ, ngồi xuống đối diện nàng: “Dạo này Tứ Công Chúa có khỏe không? Nhìn qua, dường như có phần gầy đi đấy?” 

 
Bình Luận (0)
Comment