Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 689

 
Cảnh Như Vân bĩu môi, đặt múi quýt đã bóc sẵn vào đĩa nhỏ bên cạnh Hoa Mộ Thanh, rồi lấy khăn lụa ra lau tay, nói “Làm sao mà không gầy đi được? Lần trước đúng là bổn cung sai. Thế mà chuyện mới đến vậy, sau đó còn bị Thần Vương đuổi theo cắn trả mấy lần, chức phò mã giờ suýt nữa cũng không giữ nổi.”

Nói xong, lại nhìn Hoa Mộ Thanh, bất mãn cau mày: “Ngươi nói xem, Thần Vương sao lại hẹp hòi thế chứ? Khi đó bản cung chẳng phải cũng là bất đắc dĩ sao, sau đó cũng đã bù đắp rồi. Ngươi không phải vẫn bình yên đấy thôi? Hắn còn trả thù, chèn ép làm gì? Chẳng lẽ dựa vào việc bản cung không đấu lại hắn sao?”

Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, không nói gì chỉ cầm múi quýt lên ăn một miếng.



Bên cạnh, Xuân Hà lại cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Cái gì mà “không phải vẫn bình yên đấy thôi”?

Vị Tứ Công Chúa này e là được nuông chiều trong cung quen rồi, miệng thì nói mình bất đắc dĩ nhưng chẳng lẽ phải để người khác gặp họa rồi mới thấy áy náy sao?

Huống chi, lần đó Hoa Mộ Thanh bị bắ-t có-c, thực sự suýt chút nữa mất mạng!

Trong lòng Xuân Hà tức tối nhưng với thân phận một nha hoàn, nàng không thể đứng ra chất vấn Công Chúa chỉ đành âm thầm rủa thầm mấy câu trong bụng.

Cảnh Như Vân lại không biết suy nghĩ của Xuân Hà, thấy Hoa Mộ Thanh vẫn ung dung, chỉ lo ăn quýt thì càng thêm bực, liền giật múi quýt trên tay nàng nhét vào miệng mình.

Kết quả, vừa cắn một miếng đã lập tức nhè ra: “A, chua thế! Ngươi ăn nổi sao?!”

Hoa Mộ Thanh chỉ cười, lại cầm một múi quýt khác lên bóc, khẽ lắc đầu: “Không chua đâu, ngọt mà.”

Cảnh Như Vân ngẩn ra, sau đó cau mày nhìn nàng: “Ngươi… chẳng lẽ là…”

Còn chưa kịp nói hết câu.

Dưới sân khấu bỗng vang lên tiếng chiêng trống, tuồng bắt đầu hát.

Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn, thì ra là một vở tuồng mới, nội dung kể chuyện đấu đá ngấm ngầm giữa những vị Công Chúa hoàng gia do người đời thêu dệt.

Đúng lúc này, trên sân khấu đang diễn đến đoạn Cửu Công Chúa mưu hại nữ nhi Tứ Công Chúa, bị Tứ Công Chúa bắt được, rồi bị đ-ánh cho một trận tơi bời.

Cao trào liên tiếp, vô cùng đặc sắc.

Hoa Mộ Thanh vừa ăn quýt, vừa cười lắc đầu: “Tứ Công Chúa điện hạ, chẳng lẽ rạp hát này là sản nghiệp của người sao?”

Không thì sao mà ẩn ý lại rõ ràng đến thế!



Cảnh Như Vân lập tức trợn mắt: “Nhưng đừng để Thần Vương nhà ngươi biết nữa đấy! Hắn đã dẹp của bản cung không biết bao nhiêu cửa hàng rồi. Cái rạp hát này là chỗ lời lãi nhất của bản cung, nếu lại bị dẹp nốt e rằng cả phủ Công Chúa sau này chỉ còn nước húp gió Tây Bắc mà sống thôi.”

Hoa Mộ Thanh bật cười, khẽ lắc đầu.

Cảnh Như Vân lặng lẽ nhìn nàng một lát, rồi lại hỏi: “Chuyện của Hà Lâm… là do ngươi làm phải không?”

Rõ ràng hôm nay là Hoa Mộ Thanh hẹn gặp Cảnh Như Vân, vậy mà vừa gặp mặt nàng ta đã vừa than thở vừa dò xét như thế.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhìn thẳng vào Cảnh Như Vân, nét mặt không đổi mà hỏi lại: “Tứ Công Chúa điện hạ hỏi vậy là có ý gì? Chuyện của Hà Lâm? Là chuyện gì cơ?”

“……”

Cảnh Như Vân khẽ rủa một câu gì đó, rồi nói tiếp: “Khắp nơi đều đồn ầm lên rồi, nói Hà Lâm bỏ Thần Vương, cùng tình lang bỏ trốn. Còn đại ca nàng ta, Hà Minh Kỳ, hôm nay bị phát hiện ch-ết bên ngoài, lại còn bị gi-ết nữa. Nghe nói có liên quan tới tình lang của Hà Lâm.”

Rồi lại nhìn Hoa Mộ Thanh: “Ngươi… không biết gì sao?”

Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại khẽ gật đầu: “Ta có biết.”

Cảnh Như Vân trợn tròn mắt: “Quả nhiên là ngươi…”

Nhưng Hoa Mộ Thanh lại nghiêm túc nói tiếp: “Nha hoàn của ta sáng nay nghe được chuyện đó trên đường, kể lại cho ta. Nhưng cũng không chi tiết như Công Chúa vừa nói đâu.”



“……”

Cảnh Như Vân nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài tựa người ra sau ghế: “Thôi, mặc kệ là ai làm chỉ cần khiến cho ả Hà tần trong cung kia tức điên, bản cung đã thấy hả dạ lắm rồi.”

Đuôi mày Hoa Mộ Thanh khẽ nhướn lên, nhìn về phía Cảnh Như Vân.

Cảnh Như Vân lại hớn hở nói tiếp: “Ngươi không biết đâu, mấy hôm trước bản cung vào cung, tận mắt thấy ả Hà tần quỳ khóc trước cửa điện Long Uyên của phụ hoàng, xin phụ hoàng thay gia đình ra mặt. Ả còn nói Hà Lâm xưa nay hiền thục hiểu chuyện, nhất định không dám công khai chống lại thánh chỉ, chắc chắn là bị người ta hãm hại.”

Nói đến đây còn liếc Hoa Mộ Thanh một cái: “Trong lời nói ấy, thiếu điều không chỉ đích danh ngươi – kẻ đang được Thần Vương sủng ái nhất, lại còn nuôi cả trưởng tử của Thần Vương.”

Hoa Mộ Thanh vừa cười vừa bóc thêm một múi quýt, lắc đầu: “Có nói là ta thì đã sao? Dù sao cũng chẳng ai biết ta làm. Ả chỉ mồm năm miệng mười vu khống, đâu dễ gì làm bẩn được ta.”

Cảnh Như Vân lại nhìn nàng một cái, bĩu môi: “Còn gì nữa, thế nên phụ hoàng cũng mặc kệ ả. Quay đi quay lại, ả lại chạy sang Kim Phượng Cung khóc tiếp.”

Cảnh Như Vân càng tỏ vẻ chán ghét, bĩu môi: “Không phải bản cung nói chứ, cái nhà họ Hà này, đúng thật là chẳng có đầu óc. Dù Kim Phượng Cung kia có đắc thế cỡ nào đi nữa thì đã sao? Phụ hoàng mới là chủ của Long quốc, bọn họ không đi cầu xin phụ hoàng lại đi nịnh bợ chỗ đó? Đến lúc phí hết tâm tư mà hóa ra công cốc thì có mà uổng công thôi.”

Nghe đến câu này, động tác bóc quýt của Hoa Mộ Thanh thoáng khựng lại.

Nàng đưa mắt nhìn Cảnh Như Vân, đầy ẩn ý.

Cảnh Như Vân nhướn mày nhìn lại nàng.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, đặt múi quýt vào đĩa trước mặt nàng: “Đa tạ Tứ Công Chúa đã nhắc nhở.”

Cảnh Như Vân bĩu môi: “Ai thèm ăn cái thứ chua lè chua lét này.”

Nhưng cũng không hề đẩy ra, rồi lại nhìn Hoa Mộ Thanh: “Hôm nay ngươi hẹn bản cung, là có chuyện gì muốn nói phải không?”

Cuối cùng cũng nhớ ra lý do chính.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lau tay rồi nói: “Muốn hỏi Tứ Công Chúa điện hạ về một người.”



“Ừ, ai vậy?”

Cảnh Như Vân vừa hỏi vừa thờ ơ bưng tách trà lên.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Thập Tam Công Chúa.”

Cảnh Như Vân khựng tay lại, thoáng ngạc nhiên nhìn Hoa Mộ Thanh rồi nhấp một ngụm trà, hỏi: “Ngươi hỏi nàng ta làm gì?”

Hoa Mộ Thanh vẫn mỉm cười, không trả lời.

Cảnh Như Vân bĩu môi: “Bản cung với nàng ta xưa nay chẳng qua lại gì, cũng chẳng biết được bao nhiêu. Nếu ngươi hỏi người khác thì còn may ra, chứ nàng ta thì…”

Hoa Mộ Thanh cười nhẹ: “Nếu sau khi về phủ, ta để Thần Vương điện hạ nể tình tha cho phò mã của Công Chúa một con đường thì sao?”

“……”

Cảnh Như Vân “cạch” một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Dưới kia, trên sân khấu, vai tứ Công Chúa đang đắc ý đ-ánh thẳng vào vai Cửu Công Chúa, trông rất kịch tính.

Trong phòng, Cảnh Như Vân nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh một lúc, rồi quay mặt đi, nói:
“Ngươi có biết, phò mã gia của Cảnh Như Nguyệt… ch-ết như thế nào không?”

Hoa Mộ Thanh đã có ý điều tra về Cảnh Như Nguyệt từ trước, nên trả lời: “Nghe nói là ngoài ý muốn, nhưng cụ thể thì ta chưa tra ra.”

Nàng cũng không giấu giếm việc mình muốn biết chuyện về Cảnh Như Nguyệt.

Cảnh Như Vân nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp: “Ngươi chưa tra ra cũng phải, chuyện đó trong cung này cũng chẳng mấy ai biết.”

Nàng ngừng một lát, rồi lại chậm rãi nói: “Phò mã của nàng ta… là bị nàng ta tr-a tấ-n đến ch-ết.”



Hoa Mộ Thanh thầm giật mình, nhìn Cảnh Như Vân.

Cảnh Như Vân lại nhìn xuống sân khấu đang náo nhiệt, giọng đều đều: “Phò mã của hoàng gia, phần lớn đều là bị Công Chúa chọn trúng, rồi mặc xiêm y gấm vóc được đưa đến phủ Công Chúa thành thân, sau đó ban cho một chức quan nhàn tản chẳng mấy quan trọng, cả đời sống sung túc an nhàn. Với vài kẻ nam nhân, đó là điều tha thiết ước ao. Nhưng mà…”

Hoa Mộ Thanh đã đoán ra câu tiếp theo của nàng ta. 

 
Bình Luận (0)
Comment