“Nhưng… đối với một người nam nhân ôm hoài bão lớn lao mà nói, thì chẳng khác gì bị bẻ gãy đôi cánh của mình, thứ có thể dày vò đến mức sống không bằng ch-ết.”
Hoa Mộ Thanh thật ra lại có thể hiểu được nỗi đau đớn đó.
Giống như kiếp trước, khi Đỗ Thiếu Lăng chỉ hận không thể giam cầm nàng mãi mãi trong hoàng cung.
Sự giày vò ấy, còn khổ sở hơn cả cái ch-ết.
“Phò mã của Thập Tam Công Chúa, chính là kiểu người đầy hoài bão như vậy.”
Cảnh Như Vân nói đến đây, lại khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc rằng, tuy hắn ôm chí lớn nhưng chỉ vì diện mạo tuấn tú như Phan An, khó khăn lắm mới ba lần thi đỗ, đến kỳ điện thí thì lại bị phụ hoàng ta để mắt đến, ban hôn cho Thập Tam Công Chúa lúc ấy vừa đến tuổi cập kê.”
Có thể tưởng tượng được, rõ ràng sắp chạm tới đỉnh cao của giấc mơ cả đời vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, lại bị đẩy ngã xuống tận cùng vực thẳm.
Nỗi tuyệt vọng và bóng tối ấy, gần như đủ để nuốt chửng một con người.
“Sau khi thành thân, lúc đầu cuộc sống của Thập Tam xem ra cũng khá yên ổn. Ít nhất, chúng ta là người ngoài nhìn vào, cũng chẳng thấy điều gì bất thường.”
Cảnh Như Vân nói đến đây, lại lắc đầu: “Nhưng rồi có một lần, trong buổi yến tiệc ở cung, chính ta vô tình chạm nhẹ vào Thập Tam, vậy mà nàng ấy đau đến mức suýt ngồi thụp xuống đất. Ban đầu ta còn tưởng nàng ấy cố tình muốn làm ta mất mặt, nên nhất quyết lôi nàng ấy tới trước mặt phụ hoàng để đòi công đạo. Phụ hoàng bênh vực ta, liền sai ma ma đi kiểm tra thân thể Thập Tam, và rồi…”
Nói đến đây, vẻ mặt Cảnh Như Vân thoáng hiện nét khó xử, cau mày tiếp lời: “Và rồi mới phát hiện, khắp người Thập Tam, chỗ nào cũng là dấu vết bị hà-nh h-ạ, chẳng còn chỗ nào lành lặn!”
Một vị phò mã tâm lý vặn vẹo, lại dám ngược đãi kim chi ngọc diệp của hoàng gia!
Lại còn để cho chân long thiên tử phát hiện ra!
Thật có thể tưởng tượng cơn lôi đình giận dữ ấy sẽ khủng khiếp đến mức nào!
Cảnh Như Vân chống cằm, giọng nói mang theo chút bất lực: “Phụ hoàng lúc đó vừa giận vừa đau. Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng liên quan đến thể diện hoàng gia, nên không xử trí ngay. Ông giữ Thập Tam ở lại bên cạnh, đợi yến tiệc kết thúc liền sai người lôi phò mã lúc đó đã say xỉn đến trước mặt.”
“Cũng chẳng hỏi han gì, trực tiếp ném cho Thập Tam một cây roi, rồi nói: ‘Tên súc sinh này đã đ-ánh con bao nhiêu roi, con cứ đ-ánh lại hắn bấy nhiêu. Nếu không, chính là kháng chỉ. Phụ hoàng khi ấy giận quá mất khôn, còn nói thêm, nếu Thập Tam không đ-ánh, thì sẽ liên lụy cả mẫu phi của nàng cùng ngoại gia, tru di hết!’”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày.
Chuyện này đúng là khiến hoàng gia mất mặt, nhưng phần nhiều lại chỉ là chuyện nhà của Cảnh Như Nguyệt.
Vậy mà Đế Cực lại lôi kéo liên lụy đến nhiều người như thế.
“Sau đó, Thập Tam vừa khóc vừa ra tay.”
Cảnh Như Vân đặt tay xuống, nhìn sang Hoa Mộ Thanh, trong ánh mắt hiếm hoi hiện lên một chút không nỡ: “Nàng ấy vừa đ-ánh, tên phò mã kia lại vừa mắng chửi nàng, chửi đến mức phụ hoàng càng giận dữ, bắt nàng đ-ánh mạnh hơn. Cuối cùng, đ-ánh đến khi hắn chẳng còn hơi thở, biến thành một đống má-u thịt bê bết, Thập Tam cũng kiệt sức ngất đi.”
Cảnh Như Vân lắc đầu: “Người, cứ thế mà ch-ết.”
Nói xong, nàng cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Hoa Mộ Thanh lại im lặng, không nói gì.
Cảnh Như Vân nhìn nàng, lại nói tiếp: “Từ đó về sau, Thập Tam hầu như không ra ngoài nữa. Chỉ thi thoảng xuất hiện trong những buổi yến tiệc cung đình hay những dịp quan trọng, mới có thể trông thấy nàng. Ta vốn cũng thấy áy náy với nàng, nên chưa từng bắt chuyện. Có điều…”
Nói đoạn, nàng dừng lại một chút: “Bất kể ngươi muốn điều tra nàng định làm gì, cũng phải cẩn thận. Ta còn thấy áy náy, phụ hoàng lại càng có phần hối hận, trong lòng ông ấy cũng muốn bù đắp cho nàng. Nếu ngươi không biết điều mà chọc vào nàng, cẩn thận phụ hoàng thực sự sẽ không tha cho ngươi.”
Ý tứ rất rõ, ngươi vốn đã khiến Đế Cực khó chịu đủ rồi, tốt nhất nên an phận một chút, đừng gây thêm chuyện để rồi khiến ông ấy buộc phải gi-ết ngươi.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu: “Công Chúa yên tâm, ta biết chừng mực.”
Cảnh Như Vân bĩu môi, lại quay mặt đi xem kịch.
Xem được một lúc, cảm thấy nhàm chán, thấy Hoa Mộ Thanh còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, liền hỏi: “Ta nghe nói, hiện tại Cảnh Như Lan vẫn còn bị ngươi giữ lại?”
Hoa Mộ Thanh phì cười: “Nghe đồn của Tứ Công Chúa thật khiến người ta sợ đấy.”
Cảnh Như Vân bĩu môi: “Bớt giả ngây đi, nói thật xem, có đúng thế không!”
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng: “Công Chúa muốn làm gì?”
Cảnh Như Vân bực bội trợn mắt: “Nó dám mưu hại Hòa Nhi, ta vẫn chưa có dịp dạy dỗ nó! Nếu ở trong tay ngươi, cho ta mượn hai ngày nhé?”
“Cho mượn…”
Hoa Mộ Thanh chỉ cười, lắc đầu, cũng không nói đồng ý hay từ chối.
Thấy vậy, Cảnh Như Vân suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Phò mã của Thập Tam ấy, thực ra là người của Kim Phượng Cung chọn cho nàng ấy, chỉ là mượn danh phụ hoàng mà thôi.”
Hoa Mộ Thanh khẽ sững người, quay sang nhìn Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân bĩu môi: “Hồi đó, người của Kim Phượng Cung muốn khôi phục địa vị Hoàng Hậu, nên tính chuyện lôi kéo mẫu thân của Thập Tam – Tề phi. Không biết họ dùng cách gì mà mua chuộc được người, rồi một đường đưa tên đó vào kỳ thi điện. Đúng lúc mấy ngày đó, phụ hoàng đang có ý định tìm phò mã cho Thập Tam, vừa nhìn thấy hắn thì liền để mắt đến.”
Hoa Mộ Thanh nghe lời của Cảnh Như Vân.
Trong đầu nàng, những suy nghĩ vốn đang rối như tơ vò, đột nhiên như tìm được mối dây, chớp mắt liền hiểu ra được điều gì!
Một tia sáng lóe lên nhưng lại quá nhanh, chưa kịp nghĩ rõ ràng hơn thì ý nghĩ kia đã trôi tuột đi mất.
Nàng khẽ nhíu mày.
Cảnh Như Vân lại tưởng nàng không hài lòng, liền bĩu môi, nói tiếp: “Đúng rồi, còn nữa! Ta nghe nói lần Tế Thu này, người của Kim Phượng Cung lại đang muốn giở trò. Về nhắc nhở Vương gia nhà ngươi cẩn thận một chút, đừng ăn thứ gì trong cung.”
Hoa Mộ Thanh ngẩng mắt lên nhìn Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân trừng mắt nhìn nàng: “Chẳng phải chỉ là một ả Cảnh Như Lan thôi sao! Ngươi rốt cuộc có đưa hay không?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Sau hai ngày, giờ Mão, ta sẽ cho người đưa đến cửa tây nam phủ Công Chúa. Công Chúa nhớ sai người canh giữ.”
Trên mặt Cảnh Như Vân lộ ra vẻ vui mừng, trong ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh, nàng gật đầu: “Được!”
Tiếng trống và lời hát trên sân khấu lại vang lên náo nhiệt.
Hoa Mộ Thanh đứng dậy, cáo từ với Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân cũng không giữ lại, chỉ tiện tay đưa đĩa quýt trên bàn cho Xuân Hà cầm.
Đợi đến khi Hoa Mộ Thanh xuống lầu rồi, nàng mới thở phào một hơi, dựa mạnh vào ghế như trút được gánh nặng.
Cung nữ thân cận bên cạnh cẩn thận đi tới, rót trà cho nàng, lại xoa bóp bờ vai, khẽ hỏi: “Công Chúa điện hạ, nếu để Hoàng Hậu nương nương biết chuyện này, chỉ e là…”
Cảnh Như Vân lạnh lùng ngồi thẳng dậy: “Hôm nay bản cung chỉ là xin Hoa Mộ Thanh cho mượn một người thôi, cho dù bà ta có biết cũng chẳng làm gì được ta.”
“Nhưng mà…”
Cung nữ vẫn hơi lo lắng: “Nếu bà ta thực sự có ý ra tay, dù người có nhắc nhở chỉ sợ đến lúc đó vẫn khó mà phòng bị hết. Nếu để bà ta đạt được mục đích, sau này… Công Chúa còn biết làm sao?”
Trong mắt Cảnh Như Vân lại thoáng hiện vẻ dữ dằn: “Nếu lần này Hoa Mộ Thanh không qua được cửa ải, thì đó là do năng lực của nàng ta không đủ, chẳng thể trách bản cung.
Còn về sau… hừ! Phụ hoàng vẫn còn sống đây, Long Quốc này làm gì tới lượt một ả phế hậu quyết định!”
Cung nữ nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu, không nói thêm gì nữa.