Bên ngoài.
Trong xe ngựa trở về phủ Thần Vương.
Hoa Mộ Thanh vừa ăn quýt do Xuân Hà bóc sẵn, vừa uể oải nhắm mắt, ngáp một cái.
Xuân Hà khẽ hỏi: “Tiểu thư, người cảm thấy hôm nay Tứ Công Chúa có ý gì vậy ạ?”
Hoa Mộ Thanh nhắm mắt, khẽ cười: “Nàng ta chỉ muốn bán cho ta một cái ân tình mà thôi.”
“Ân tình?”
Xuân Hà vốn lanh lợi, lờ mờ đã hiểu được vài phần: “Ý người là…”
“Ừ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, nuốt miếng quýt trong miệng, tựa vào gối mềm, phất tay: “Ta ngủ một lát, lát nữa về phủ nhớ báo với Vương gia, bảo chàng tới tìm ta. Yến tiệc trong cung nhân lễ tế mùa thu lần này, e là sẽ có chuyện rắc rối.”
Tuy nhiên…
Chuyến này, Mộ Dung Trần lại không kịp gặp Hoa Mộ Thanh để nói chuyện.
Đêm đó, khi hắn trở về phủ, Hoa Mộ Thanh vẫn đang ngủ.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, hắn lại nhận được tin về đội quân bí mật mà Tô Nguyên Đức khống chế xảy ra biến cố, lập tức phải vội vã xuất thành.
Tới khi hắn quay lại, thì đã là sáng ngày tổ chức lễ tế mùa thu.
Khi hắn vội vàng trở lại phủ, chỉ thấy Quỷ Nhị đang đứng gác ngoài cửa, báo: “Vương gia, tiểu thư đã cùng Huyện Chủ Hầu phủ vào cung từ sáng sớm rồi ạ.”
Huyện Chủ Hầu phủ? Là Tô Nhiên của phủ Trấn Viễn Hầu?
Mộ Dung Trần chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao đội quân của Tô Nguyên Đức lại không xảy ra chuyện sớm hơn hay muộn hơn, mà lại đúng vào dịp lễ tế mùa thu?
Lại còn khiến hắn bị giữ chân tới tận hôm nay mới vội vàng quay về?
Và tại sao Hoa Mộ Thanh lại đúng lúc cùng Huyện Chủ phủ Trấn Viễn Hầu vào cung?
Chỉ là trùng hợp?!
Không thể nào!
Hắn lập tức muốn tiến cung.
Vừa lúc đó, Quỷ Tam mới thành thân không lâu vội vã bước đến, thấp giọng nói: “Vương gia, tiểu thư nhắn với phu nhân thần dặn lại, hôm nay lễ tế mùa thu e là sẽ xảy ra biến loạn. Xin ngài tuyệt đối đừng dùng đồ ăn trong cung, và phải cẩn trọng mọi việc. Tiểu thư đã mang theo Linh Nhị vào cung rồi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Trần mới hơi thở phào một chút.
Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, đang định tiến cung.
Quỷ Tam lại nói thêm: “Còn nữa… phu nhân thần nói, gần đây tiểu thư thấy cơ thể không khỏe, e là bị bệnh.”
“!!!”
Mộ Dung Trần lập tức quay phắt lại nhìn Quỷ Tam, ánh mắt lạnh lùng đầy giận dữ: “Sao không nói sớm!”
Quỷ Tam sợ đến run cả người, vội cúi đầu.
Nhưng Mộ Dung Trần đã không kìm nén nổi, lập tức vội vã lao thẳng về phía hoàng cung.
__
Trong hoàng cung.
Lễ tế mùa thu là một trong hai đại lễ lớn nhất của Long Quốc, không khí vừa náo nhiệt, vừa trang nghiêm.
Năm nay, Đế Cực còn đích thân tổ chức một yến tiệc trong cung được coi là long trọng nhất suốt mấy chục năm qua.
Tất cả quan viên triều đình từ tứ phẩm trở lên, cùng gia quyến và con cái chỉ cần trong nhà cho phép đều có thể tham dự.
Thân phận của Hoa Mộ Thanh ở Long Đô không phải ai cũng biết, nhưng cũng không ít người biết.
Vì vậy, khi nàng xuất hiện cùng Tô Nhiên, vẫn khiến không ít người kinh ngạc.
Có người khẽ bàn tán: “Ngươi nói xem, nàng ấy dựa vào thân phận gì mà vào cung được vậy?”
“Thân phận gì? Chẳng phải chỉ là một thị thiếp của Thân Vương thôi sao? Cũng dám đến đây làm trò cười!”
“Nhưng chẳng phải bên cạnh nàng ấy còn có Tô Huyện Chủ đi cùng sao? Xem ra chắc cũng không phải lấy thân phận thị thiếp mà vào đâu.”
“Nói gì thì nói, Huyện Chủ tại sao lại thân thiết qua lại với loại hồ ly tinh như thế? Không sợ hạ thấp thân phận à?”
Mấy mệnh phụ kia đang bàn tán hăng say, thì bỗng nghe phía sau có người bật cười: “Vài vị phu nhân, vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn.”
Mấy người quay lại nhìn, hóa ra là tiểu thư nhà Đại Học Sĩ – Ngô Trân!
Bên cạnh nàng ấy, còn có phu nhân nhất phẩm của phủ Đề Đốc Cửu Môn – Lan Anh, và Tống tiểu thư.
Sắc mặt mấy người kia lập tức thay đổi.
Nên nhớ, Hoa Mộ Thanh chính là biểu tiểu thư bên phủ Đề Đốc Cửu Môn.
Bọn họ bàn tán như thế, chẳng phải là đang vả thẳng vào mặt phủ Đề Đốc Cửu Môn sao? Lại còn bị bắt gặp ngay tại chỗ!
Mấy người này tức khắc có chút ngượng ngùng.
Lan Anh vốn không phải người chịu để yên, thấy mấy người kia không dám nhìn mình, liền cười giọng mỉa mai: “Sao lại im lặng rồi? Thanh Nhi nhà ta thì làm sao? Chướng mắt mấy vị phu nhân cái gì? Nói đi, con người ấy mà, miệng không tích đức chẳng sợ sau này nữ nhi mình gả phải gã phu quân chẳng ra gì sao?”
“Mẫu thân!”
Tống Huệ tính tình mềm mỏng, khẽ kéo tay bà.
Nhưng Lan Anh lại trừng mắt liếc nàng một cái, rồi cố tình nói thêm: “Nói thật nhé, Thần Vương nhà ta cũng là nhân trung long phượng, phong tư tuấn lãng, bao nhiêu người mơ ước! Bị Thanh Nhi nhà ta chiếm trước, các người không cam lòng thì nghĩ cách chê bai, làm nhục, chẳng phải vậy sao?”
“Ngươi…!”
Một vị phu nhân trong số đó vốn đúng là có nữ nhi, từng nghĩ đến chuyện nhân cơ hội sau khi truyền ra tin Hà Lâm bỏ trốn, để kết thân với Thần Vương.
Giờ bị Lan Anh nói trúng tim đen, cứ như đâ-m thẳng vào chỗ đau, lập tức mặt đỏ bừng: “Đừng có nói bậy bạ!”
Lan Anh thân phận cao hơn, nào có sợ bà ta!
Bà đảo mắt khinh thường: “Nói bậy hay không, tự ngươi biết rõ mà.”
Ngô Trân và Tống Huệ thật sự không nỡ nhìn mấy vị phu nhân kia bị Lan Anh mắng cho không ngóc đầu lên nổi.
Nhất là khả năng một mình đối đầu cả đám người của Lan Anh, quả thật khiến người ta mở mang tầm mắt!
Các nàng ấy cũng không tiện đứng bên làm nền.
Vừa hay nhìn thấy Hoa Mộ Thanh cùng Tô Nhiên đi tới, liền nhanh chóng bước lên đón.
Ngô Trân vừa tới gần đã đảo mắt quan sát Hoa Mộ Thanh một lượt, hơi nghi hoặc: “Tỷ… hình như béo ra phải không? Xem ra đồ ăn ở phủ Thần Vương cũng khá lắm nhỉ!”
Tô Nhiên lập tức trợn tròn mắt: “Nàng có biết nói chuyện không vậy? Đang yên đang lành lại bảo người ta béo ra là sao?”
Hoa Mộ Thanh lại bật cười, lắc đầu: “Ta cũng thấy dạo này lưng váy có vẻ hơi chật thật. Gần đây cứ hay buồn ngủ, chắc là ăn nhiều rồi ngủ nhiều thôi.”
Ngô Trân gật gù: “Béo chút cũng tốt, nhìn khí sắc của tỷ trông hồng hào hơn hẳn.”
Tống Huệ cũng mỉm cười phụ họa, rồi hỏi: “Gần đây Thịnh Nhi có khỏe không? Nghe Minh Nhi nói, ngoài việc học còn phải luyện võ, chắc vất vả lắm nhỉ?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Là thằng bé tự đòi đấy, nói muốn vượt qua phụ thân nó, dạo này đúng là chăm chỉ lắm.”
Tô Nhiên nghe vậy liền bĩu môi: “Trời ơi, nếu mà là con cháu nhà ta, mấy vị lão tổ trong nhà chắc phải cưng chiều lên tận trời luôn ấy chứ!”
Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ: ‘Nhà nàng, mấy vị lão tổ ấy còn thật sự xem thằng bé là con cháu trong nhà cơ đấy!’
Ngô Trân cũng cười gật đầu: “Phải đó, nếu tổ mẫu của ta mà có đứa chắt trai chăm chỉ như vậy, chắc cũng phải yêu quý đến tận trong tim mất.”
Mấy người đang nói cười rôm rả, thì phía đối diện lại có một nhóm người bước đến.
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn, chợt nhận ra mấy gương mặt quen.
Trong đó có một người chính là Từ Lạc, người trước đây từng không hợp với nàng.
Nhìn thấy Từ Lạc, nàng lại nhớ đến chuyện Từ Phi từng cùng Cảnh Hạo Văn liên thủ, định hạ thuốc mê Mộ Dung Trần nhưng bị nàng phát hiện, sau đó bị Quỷ Vệ bắt đi.
Giờ thì cũng chẳng rõ đã đưa người đó đi đâu.
Chỉ nghe nói Từ gia lén lút tìm kiếm một thời gian, không tìm được, rồi cũng thôi.
Ngô Trân để ý thấy Hoa Mộ Thanh đang nhìn về phía đó, cũng đưa mắt nhìn theo.
Sau đó mỉm cười nói: “Chắc tỷ còn chưa biết nhỉ? Hôm nay Từ Lạc đã đính hôn rồi đấy.”
“Hửm?”
Hoa Mộ Thanh hơi ngạc nhiên, không hiểu sao lại kể cho nàng nghe chuyện này.
Ngô Trân hạ thấp giọng nói thêm: “Đính hôn với Nhị công tử đích truyền của phủ Trấn Quốc Công – Chu Hàm.”