Hoa Mộ Thanh khẽ nghiêng mắt nhìn Ngô Trân.
Ngô Trân mỉm cười với nàng, dường như cũng không mang theo ý gì đặc biệt.
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh lại chợt nhớ ra, từ sau lần Chu Hàm tính kế nàng không thành, lại chưa từng nghe thấy chút tin tức gì về hắn.
Vậy mà giờ đã đính hôn rồi.
Nghĩ lại bao chuyện trước kia, nàng chỉ khẽ cười rồi quay đi.
Ngược lại, Tô Nhiên ở bên cạnh thì lẩm bẩm: “Phủ Trấn Quốc Công cưới loại nhi tức thế kia… Hừ, cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng gà bay chó sủa!”
Tống Huệ liền vỗ nhẹ nàng một cái, “Nói năng linh tinh gì vậy!”
Tô Nhiên bĩu môi: “Có gì mà không đúng! Ả Từ Lạc kia dựa hơi được phủ Trấn Quốc Công, xem đi, bây giờ còn thành đầu têu của đám người đó! Trước kia đám này chẳng phải cứ xoay quanh Hà Lâm sao! Giờ thì gió đổi chiều rồi đấy!”
Tống Huệ khẽ lắc đầu: “Trấn Quốc Công kết thân với Từ gia, e cũng chỉ là để tự bảo toàn thôi.”
“Chứ còn gì nữa.”
Tô Nhiên cười khẩy: “Ta nghe tổ phụ ta nói, Trấn Quốc Công vốn định rút khỏi triều chính rồi, sau này cho dù vẫn treo cái tước vị đó thì cũng chỉ là phú quý hư danh, chẳng còn thực quyền.”
Rồi nàng lại liếc về phía đám Từ Lạc: “Đừng tưởng Từ Lạc giờ đắc ý, bao người nịnh nọt. Vài năm nữa, còn chẳng biết ra sao! Nhất là với cái tính tình kia, vào phủ Trấn Quốc Công, rồi sẽ ầm ĩ cho mà xem.”
Những lời của Tô Nhiên, thật ra cũng chẳng sai.
Mấy năm sau, tại phủ Trấn Quốc Công…
Nhiều năm sau đó, mỗi khi Hoa Mộ Thanh tình cờ xuất cung, lại nhìn thấy Chu Hàm với vẻ tiều tụy, hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, tựa hồ gánh cả sương tuyết trên người.
Nhưng đó là chuyện sau này, tạm không nói đến.
Chỉ nói lúc này, mọi người đang dạo chơi, chuyện trò trong Ngự Hoa Viên thì chẳng bao lâu đã có thái giam và cung nữ tới mời sang yến tiệc.
Tiệc được chia thành hai bên, nam nữ tách riêng.
Đế Cực khoản đãi các đại thần và sứ thần ngoại quốc ở Long Uyên Cung.
Còn các mệnh phụ và tiểu thư khuê các thì ngồi tại Phương Phi Cung, cũng ở gần Ngự Hoa Viên.
Điều khiến mọi người hơi bất ngờ là người ra mặt tiếp đãi, lại là Hà Tần– xưa nay vẫn ít được chú ý trong cung.
Hà Tần chỉ cười dịu dàng: “Hoàng Hậu nương nương đang ở Long Uyên Cung cùng bệ hạ tiếp đón các đại nhân, lát nữa sẽ tới. Mong các vị cứ tự nhiên dùng rư-ợu vui đùa, đừng câu nệ.”
Thoạt nhìn thì có vẻ tự nhiên và thân thiện, nhưng Hoa Mộ Thanh lại âm thầm dâng lên dự cảm bất an.
Nàng có nhờ Lan Anh điều tra kín, lại thêm nhắc nhở của Cảnh Như Vân, nàng đã sớm đoán ra lễ tế mùa thu năm nay, ắt sẽ có biến cố.
Thế nhưng nàng vẫn luôn cho rằng mọi chuyện là nhằm vào Mộ Dung Trần.
Dù sao đi nữa, nếu Phương Sở Vinh và Cảnh Như Nguyệt thật sự có mưu đồ gì thì dường như dã tâm đối với hoàng quyền vẫn là lớn hơn cả.
Nhưng lúc này đây, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.
Quay đầu nhìn Linh Nhị đang đứng cách đó không xa, lại nhìn sang Lan Anh.
Lan Anh hướng nàng khẽ ra hiệu trấn an.
Trong lòng nhẹ nhõm được chút ít, nàng cúi đầu nhìn mâm rư-ợu thức ăn trước mặt, trong đó có một đĩa bồ câu hầm sữa.
Nàng vừa liếc mắt nhìn qua, bất chợt nghiêng người sang bên, lập tức che miệng nôn khan!
Hành động đó khiến mọi người xung quanh giật mình!
Linh Nhị lập tức chạy vội tới, Lan Anh, Tống Huệ và mấy người khác cũng đồng loạt đứng lên.
Hà Tần thấy vậy cũng hối hả bước đến hỏi han: “Tiểu Vương phi, sao thế này? Có phải trong người thấy khó chịu chăng?”
Một tiếng “Tiểu Vương phi” ấy vừa thốt ra, sắc mặt những người xung quanh lại có chút biến đổi.
Lan Anh liếc nhìn Hà Tần, hơi cau mày.
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu, xua tay cười gượng: “Không sao, chắc là ăn phải thứ gì không hợp bụng…”
Chưa dứt lời, nàng chợt nghĩ đến tình trạng dạo gần đây của bản thân.
Một suy nghĩ thoắt cái lóe lên trong đầu!
Đồng tử nàng co lại!
Hà Tần vẫn sốt ruột bên cạnh: “Thế này thì làm sao được. Hay là, Tiểu Vương phi nên lui sang tẩm điện nghỉ một lát, bổn cung sẽ lập tức sai người đi mời Thái y tới khám?”
Hoa Mộ Thanh lấy lại thần trí, mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu ạ, là bệnh cũ thôi. Tạ ơn nương nương đã quan tâm.”
Hà Tần thấy nàng đã nói vậy thì cũng không tiện ép nữa, chỉ dặn dò mấy câu rồi quay lại tiếp đãi các vị khác.
Linh Nhị và Xuân Hà đỡ Hoa Mộ Thanh ngồi xuống.
Xuân Hà lo lắng cúi đầu khẽ hỏi: “Tiểu thư thấy không khỏe ở đâu ạ?”
Hoa Mộ Thanh đặt một tay lên bụng dưới như vô thức, lắc đầu: “Không sao.”
Ánh mắt nàng lướt một vòng xung quanh, vẻ mặt bỗng trở nên cứng cỏi và lạnh lùng hơn vài phần, từng chữ một nói chậm rãi: “Hôm nay… nhất định phải hết sức cẩn thận!”
Xuân Hà và Linh Nhị không hiểu vì sao nàng lại nhấn mạnh một lần nữa, nhưng cũng đồng thời nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
__
Long Uyên Cung.
Yến tiệc long trọng, rư-ợu rót như suối.
Ca múa tưng bừng, không khí rộn ràng, huy hoàng lộng lẫy.
Mộ Dung Trần ngồi ở vị trí đầu phía dưới gần với long án nhất, tư thế vẫn lười nhác buông lơi như mọi khi.
Không như người khác ngay ngắn nghiêm chỉnh, hắn thì dựa nghiêng vào ghế, chống tay đỡ má, hờ hững nhìn các vũ nữ đang múa phía dưới.
Tô Nguyên Đức ngồi bên dưới hắn, liếc mắt nhìn sang, thấp giọng nói: “Tiểu tử, lần trước ngoại tổ phụ chuẩn bị cho ngươi mấy cô nương, sao ngươi lại…”
Mộ Dung Trần bật cười khẽ: “Ngoại tổ phụ đúng là càng lớn tuổi càng tráng kiện. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc cháu sắp có thêm một… tiểu cữu cữu rồi đấy?”
“Ngươi…!”
Tô Nguyên Đức suýt nữa tức đến nghẹn họng vì câu nói đó.
Mặt ông đỏ bừng, không còn lời nào để tiếp tục bàn luận chuyện này với hắn, chỉ tức tối mắng một câu: “Ngươi bớt hồ đồ lại đi! Ngoại tổ phụ là vì muốn tốt cho ngươi thôi!”
Mộ Dung Trần vẫn chẳng thèm nhìn ông, mắt vẫn dõi theo đám vũ cơ đang nhảy múa bên dưới, cười cợt: “Nếu ngoại tổ phụ không thích mấy cô nương cứ thích múa may khoe mẽ này, vậy con đi Dương Châu, mua cho người vài nàng ngựa gầy về nhé? Hương vị đó, chắc chắn… rất đặc biệt đấy.”
“Câm miệng!”
Tô Nguyên Đức suýt chút nữa hất luôn chén rư-ợu trong tay về phía hắn: “Còn nói nhăng nói cuội nữa thì coi chừng!”
Mộ Dung Trần lại cười một tiếng, không nói thêm gì.
Tô Nguyên Đức nhìn thần sắc của hắn, một lúc sau, lắc đầu nói: “Ngoại tổ phụ biết rõ tâm tư của ngươi. Cô nương đó bề ngoài thì có vẻ si tình thật đấy, nhưng trên đời này có mấy người nữ nhi chịu vứt bỏ danh tiết chỉ vì một tấm chân tình mà sẵn lòng nuôi con thay người, rồi theo ngươi bôn ba đến đất khách quê người? Ngươi còn trẻ, chưa nhìn rõ… Con bé đó rõ ràng là vì thân phận của ngươi mà đến! Ngươi không nên…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Mộ Dung Trần chậm rãi ngắt lời: “Ngoại tổ phụ, người đừng nhầm… Người ta không phải nhắm vào con. Mà là con… mới là kẻ đang nhắm vào thân phận của nàng ấy.”
Tô Nguyên Đức nhíu mày: “Nàng ta thì có thân phận gì chứ, ngươi…”
Lần này lại chưa kịp nói hết câu.
Bên ngoài Long Uyên Cung, tiếng thái giám truyền xướng vang lên: “Thánh thượng, Hoàng Hậu giá lâm——!”
Mọi người trong điện đồng loạt đứng dậy, hành lễ.
Hoàng đế và Hoàng Hậu cùng nhau bước vào, tay trong tay, thân vận long bào và phượng bào cùng sánh vai qua bậc cửa cao của Long Uyên Cung, tiến trên tấm thảm đỏ thắm, băng qua hàng hàng lớp lớp thần tử, bước đến bên Long án, biểu tượng cao nhất của đế quyền.
Thánh thượng xoay người, ánh mắt đảo qua đám người đang cúi đầu bên dưới.
Ánh nhìn dừng lại đôi chút trên bóng người cao lớn đang ngồi ở hàng đầu phía trên, rồi khẽ giơ tay.
Lý Đức Hải lập tức bước lên cao giọng: “Bình thân!”
Mọi người cùng lúc đứng thẳng dậy.
Mộ Dung Trần cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía thượng tọa.
Từ khi trở lại Long Đô đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Thánh thượng.