Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 693


Mộ Dung Trần kinh ngạc phát hiện, chỉ sau nửa năm kể từ lần cuối cùng chia ly đầy yêu hận khắc cốt ghi tâm ấy, vị đế vương từng cao cao tại thượng kia lại đã già nua đến mức tiều tụy như cành cây khô!

Rõ ràng gương mặt tiều tụy, thần sắc mệt mỏi vậy mà trong đôi mắt kia vẫn ánh lên tia sáng khiến người ta phải kinh sợ.

Nhờ từng ở lại Dược Vương Cốc, hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là thứ tinh lực bị dược vật cư-ỡng ép kích phát.

Hắn khẽ nhíu mày.

Vừa định thu lại ánh mắt thì phía trên, Đế Cực bỗng quay đầu nhìn thẳng về phía hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau.



Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười, còn Đế Cực thì mặt lạnh, mắt đầy âm u nhanh chóng quay đi.

Bên cạnh, Phương Sở Vinh trông thấy cảnh đó khẽ mỉm cười, rồi bưng bát thuốc đã sắc xong dâng tới trước mặt Đế Cực, dịu giọng nói nhỏ: “Bệ hạ, hôm nay yến tiệc mệt nhọc, xin người uống bát thuốc này để bồi bổ.”

Đế Cực nhìn bà ta một cái, ban đầu định không nhận nhưng trong má-u thịt lại trào lên một cảm giác thèm khát và h*m m**n khó cư-ỡng, khiến ông ta đưa tay nhận lấy, uống cạn trong một hơi.

Phương Sở Vinh hài lòng mỉm cười, lại liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Trần, kẻ từ đầu tới cuối chưa động đũa lấy một lần.

Bà ta cười hỏi: “Sao điện hạ không dùng chút gì? Hay là rư-ợu không hợp khẩu vị? Để bản cung sai người mang loại mới lên nhé?”

Mộ Dung Trần chỉ liếc bà ta một cái, nhàn nhạt cười nói: “Không cần Hoàng Hậu nương nương bận tâm. Rư-ợu trong cung, chẳng có loại nào hợp khẩu vị bổn vương cả.”

Câu nói này thực sự vô cùng bất kính, huống hồ còn pha chút ngạo mạn, ngang tàng.

Nhưng Phương Sở Vinh lại chẳng hề để tâm chỉ mỉm cười gật đầu với hắn, rồi lại quay sang trò chuyện vui vẻ với người khác, dáng vẻ vẫn cao cao tại thượng như mẫu nghi thiên hạ.

Ngược lại, Đế Cực vẫn ngồi yên lặng một bên, nhìn đám quan viên cùng sứ giả phía dưới cười nói qua lại.

Mộ Dung Trần lại khẽ đảo mắt, quan sát xung quanh.

Hắn mỉm cười, rồi liếc sang phía Tô Nguyên Đức.

Tô Nguyên Đức không để ý tới hắn, chỉ cắm cúi uống rư-ợu.

Ở gần đó, Tống Vũ Đồng thì giơ chén rư-ợu về phía hắn.

Mộ Dung Trần bật cười, hơi nhấc tay ra hiệu — “Tùy ngài.”

Tống Vũ Đồng cười sảng khoái, ngửa cổ uống cạn.

Phương Sở Vinh nhìn khắp khán phòng rồi mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi một sứ giả ngoại tộc đội mũ cao, khoác trường bào màu vàng kim.



Sứ giả ấy thoáng khựng lại, rồi nâng chén rư-ợu bước lên phía trước, cất giọng vang dội: “Thay mặt tộc Vạn Phúc, ta xin kính chúc Long Quốc hưng thịnh trăm năm, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vạn thọ an khang, như thần Lạc Thủy mãi mãi che chở cho dân chúng tộc Vạn Phúc chúng ta!”

Tộc Vạn Phúc là một dân tộc rất nhỏ nhưng lại có một đặc điểm, họ tôn thờ một vị thần tên là Lạc Thần.

Tương truyền, khi xưa tộc Vạn Phúc vẫn chưa hình thành bộ tộc trong làng từng có một đứa trẻ rơi xuống sông.

Khi đó, có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp từ dưới sông vớt đứa trẻ ấy lên.

Đứa trẻ ấy, sau này chính là tộc trưởng đầu tiên của tộc Vạn Phúc và người đó nói rằng, đã được nữ thần sông Lạc cứu mạng.

Vì vậy, tộc Vạn Phúc bắt đầu tôn thờ Lạc Thần và sống dựa vào sông nước.

Họ quanh năm tổ chức tế lễ, cúng bái thần sông.

Khi nghe lời chúc rư-ợu của sứ giả kia, Đế Cực cũng hơi dịu lại nét mặt, bình thản gật đầu: “Ừ, cũng mong Lạc Thần luôn phù hộ các ngươi.”

Vị sứ giả ấy vui mừng uống một ngụm rư-ợu lớn.

Thế nhưng, ngay khi hắn vừa quay về chỗ ngồi, đột nhiên, rư-ợu trong miệng hóa thành má-u tươi, hắn phun ra thành một vệt dài!

Cảnh tượng làm các cung nữ xung quanh sợ hãi hét lên.

Lý Đức Hải lập tức che chắn cho Đế Cực, đang định lớn tiếng hô lên “Có thích khách!”

Không ngờ, vị sứ giả ấy lại bất ngờ ngồi bật dậy, khoanh chân ngồi dưới đất miệng lẩm bẩm niệm chú.

Mọi người đều kinh ngạc, hoang mang nhìn nhau.

Đế Cực vừa định quát hỏi, thì bên cạnh, Phương Sở Vinh đã cao giọng nói: “Vị sứ giả này, chẳng phải đang làm nghi lễ cầu phúc sao?”

Vừa dứt lời, vị sứ giả kia bỗng mở to mắt, dập đầu thật mạnh về phía Đế Cực và Phương Sở Vinh, lớn tiếng nói: “Khải tấu ánh sáng của Đế Cực và Hoàng Hậu! Đây là điềm báo của trời, mùa thu năm nay, nước sông hộ thành sẽ nổi lên một trận đại họa, có thể hủy diệt cả trời đất!!!”



Câu nói vừa vang lên, cả đại điện lập tức rúng động!

Đế Cực hơi nhíu mày.

Còn Phương Sở Vinh thì tỏ ra kinh hãi, đứng bật dậy hỏi lớn: “Đại họa? Là đại họa gì? Có gây hại cho bách tính Long Quốc ta không?”

Vị sứ giả kia lớn tiếng đáp: “Nếu không kịp ngăn chặn, nhất định sẽ dẫn đến một trận thiên tai thảm khốc, vạn dân lầm than!”

Giọng nói vang dội, rành rọt gần như vọng khắp cả đại điện, khiến không ít người trong điện biến sắc vì sợ hãi.

Chỉ riêng Mộ Dung Trần vẫn dựa lưng, vẻ mặt lười biếng thậm chí còn mang theo chút vẻ châm biếm, nhìn hai kẻ kia đang diễn trò.

Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu với Tô Nguyên Đức bên cạnh.

Ý của hắn là: “Nhìn xem, lại bắt đầu giở trò rồi. Đám người này đúng là chỉ mong sao gi-ết được bổn vương!”

Tô Nguyên Đức lại khẽ lắc đầu ra hiệu: “Đừng lo, bây giờ quyền lực nằm trong tay chúng ta, chẳng ai động nổi ngươi đâu.”

Mộ Dung Trần khẽ cười nhạt một tiếng, rồi lại quay đầu quan sát tiếp.

Phương Sở Vinh đã nhanh chóng bước xuống bậc rồng, đi thêm một bậc, rồi hỏi lớn: “Vậy giờ phải làm thế nào đây! Không biết ông trời có lời chỉ điểm nào, để tránh được đại họa này không?”

Vị sứ giả trầm ngâm suy nghĩ.

Phương Sở Vinh lại vội vàng nói: “Xin sứ giả có gì cứ nói hết! Chỉ cần có thể cứu được bách tính Long Quốc, dù là chuyện gì, chúng ta cũng sẽ dốc sức thực hiện!”



Lúc này, vị sứ giả mới ngẩng đầu trịnh trọng nói với Phương Sở Vinh: “Để tránh được kiếp nạn này, chỉ cần dâng hiến một nhóm người cho thần sông hộ thành, khiến thần sông vui lòng là có thể bình an vô sự!”

“Tế sống người thật sao?!” – Lập tức có người kinh hãi hét lên.

Tống Vũ Đồng cười lạnh một tiếng: “Ta thấy ném luôn ngươi xuống sông thì nhanh gọn hơn! Bớt ở đây nói lời hồ đồ dọa người!”

Câu nói ấy khiến không khí trong điện thoáng thay đổi.

Phương Sở Vinh liếc mắt nhìn ông ta, rồi cau mày, không hài lòng nói: “Ý của Tống đại nhân, chẳng lẽ là cho rằng sứ giả đang nói dối để lừ-a gạt Hoàng đế và Bổn cung? Chuyện này thì hắn được lợi lộc gì chứ?”

Tống Vũ Đồng nhíu mày, đứng dậy nói: “Thần không có ý đó, chỉ là tế sống người thật thì nhất định là…”

Phương Sở Vinh lại nói tiếp: “Nếu có thể dùng mạng một người để đổi lấy mạng vạn dân, cho dù bắt Bổn cung phải ch-ết, bổn cung cũng cam tâm tình nguyện! Vì trăm họ lê dân, có gì mà không đúng?”

Mộ Dung Trần nghe vậy, chợt cảm thấy có gì đó bất ổn.

Trong đầu hắn lóe lên một khả năng, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Còn bên kia, Phương Sở Vinh lại tiếp lời: “Chuyện như thế này, bổn cung thà tin là có, còn hơn tin là không.”

Rồi bà ta lại nhìn sang vị sứ giả: “Ngươi nói đi, phải làm thế nào mới có thể hóa giải tai họa này?”

Vị sứ giả khom người, không chút sợ hãi, cao giọng đáp: “Cần một thiếu nữ trẻ trung, dung mạo khuynh thành, làm vật tế. Ngay trong đêm nay, lúc lễ hội mùa thu, ném xuống sông hộ thành, để xoa dịu cơn giận của thần sông… A!”



Chưa kịp nói hết câu, thì từ một bên một chén rư-ợu bay vèo qua, mạnh mẽ đập thẳng vào đầu hắn.

Lập tức hắn bị đ-ánh ngã lăn ra đất, mũ rơi xuống, má-u chảy ròng ròng từ trán.

Phương Sở Vinh quay phắt lại, giận dữ quát: “Mộ Dung Trần, ngươi đang làm gì?!” 

 
Bình Luận (0)
Comment