Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 694


Mộ Dung Trần cười lạnh đứng dậy, vẻ lười nhác và tùy tiện trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét tàn khốc lạnh lẽo, u ám và sắc bén đến rợn người.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Sở Vinh, từng chữ như d-ao: “Đừng tưởng bổn vương không biết các người đang toan tính gì!”

Phương Sở Vinh giận dữ quát: “Bổn cung thì đang tính gì chứ! Vì giang sơn xã tắc, Thần Vương, ngươi lại đối xử với lê dân bá tánh như thế sao?!”

Mộ Dung Trần không thèm để ý đến bà ta, xoay người định đi về phía Ngự Hoa Viên.

Phương Sở Vinh lập tức nhận ra ý đồ của hắn, liền thét lớn: “Người đâu! Cản hắn lại cho ta!”

Ngay lập tức, Vệ binh Vũ Lâm đã được bố trí sẵn từ trước đồng loạt ập tới, vây chặt Long Uyên Cung từ trong ra ngoài!



Các đại thần và sứ giả trong điện lập tức tái mặt, hoảng hốt không nói nên lời!

Thánh thượng ngồi phía trên, sắc mặt đen kịt nhưng vẫn không lên tiếng.

Hiện tại, do tác dụng của loại thuốc bị hạ trước đó, thân thể ông đang rơi vào trạng thái khốn khổ như bị đốt cháy rồi lại đóng băng – nóng lạnh đan xen, đau đớn khôn cùng, hoàn toàn không thể cất lời chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Sở Vinh đang ỷ thế hi-ếp người đứng chắn trước mặt mình.

“Hoàng Hậu nương nương.”

Mộ Dung Trần quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Phương Sở Vinh: “Người đây là muốn tạo phản thật rồi sao?”

Phương Sở Vinh cười lạnh đáp: “Bổn cung thấy ngươi mới là muốn tạo phản! Chỉ là một nghi lễ tế sống thôi mà! Vậy mà Thần Vương lại phản ứng dữ dội như thế, chẳng lẽ ngươi muốn đại họa giáng xuống, muốn khiến Long Quốc diệt vong sao?!”

Rõ ràng, Phương Sở Vinh đang muốn đổ hết tội lên đầu Mộ Dung Trần, gài hắn vào thế đối nghịch với thiên hạ!

Tô Nguyên Đức lập tức đứng dậy, giận dữ quát: “Hoàng Hậu nương nương, xin hãy cân nhắc lời nói!”

Nhưng Phương Sở Vinh chẳng buồn để tâm, mà quay sang hỏi tên sứ giả đang ôm đầu lồm cồm bò dậy: “Sứ giả, ngươi hãy nói xem, cần người như thế nào? Có yêu cầu cụ thể không? Bổn cung sẽ lập tức sai người bắt về, dâng lên Hà thần, hóa giải thiên tai!”

Sứ giả sợ hãi liếc nhìn Mộ Dung Trần, rồi vội tránh né ánh mắt đó. Giờ không còn dám ngang ngược như trước nữa, giọng cũng nhỏ hơn hẳn, lắp bắp nói: “Cần… một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, trong tên có chữ Hoa, khí chất tràn đầy sức sống, hôm nay mặc váy Thủy thiên tầng lạc thủy bái tú...”



Mộ Dung Trần không biết hôm nay Hoa Mộ Thanh mặc gì, nhưng những điều được mô tả trước đó rõ ràng là đang ám chỉ Hoa Mộ Thanh!

Hắn tức đến bật cười, nhìn chằm chằm Phương Sở Vinh: “Hoàng Hậu nương nương, quả là mưu tính cao thâm! E rằng, tiếp theo vị sứ giả này sẽ nói, người đó… hiện đang ở ngay trong hoàng cung này, đúng không?”

Phương Sở Vinh hôm nay đã dốc toàn lực ra tay, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng dừng lại.

Thấy Mộ Dung Trần vì Hoa Mộ Thanh mà dám công khai chống đối, bà ta lại càng thêm quyết tâm, hôm nay, nhất định phải lấy mạng Hoa Mộ Thanh cho bằng được!

Hắn sải bước, chuẩn bị lao ra khỏi điện.

Nhưng đúng lúc ấy, lại nghe thấy Tô Nguyên Đức lên tiếng: “Nếu thật sự đem người đó tế Hà thần, chẳng phải có thể xoa dịu cơn giận của Hà thần sao?”

Mộ Dung Trần khựng lại giữa bước, kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Nguyên Đức, ánh mắt không thể tin nổi.

Phương Sở Vinh càng không ngờ tới việc Tô Nguyên Đức lại có thể phản bội vào đúng lúc này, quay sang đứng về phía mình!

Bà ta lập tức tiếp lời: “Sứ giả đã nhận được lời cảnh báo từ trời cao, nghi lễ này là bắt buộc!”

Tô Nguyên Đức trầm ngâm, do dự, chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Đôi mắt phượng của Mộ Dung Trần trợn trừng vì giận dữ.

Hắn không ngờ, Tô Nguyên Đức dù có kiêng kỵ Hoa Mộ Thanh đến mấy, cũng không nên đến mức muốn mạng của nàng!

Tống Vũ Đồng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đập bàn đứng bật dậy, lớn tiếng mắng: “Hầu gia mà cũng tin vào thứ mê tín nhảm nhí này sao?! Nếu thiên tai mà chỉ cần một mạng người là giải được, thì chẳng bằng mỗi năm gặp hạn hán lũ lụt, cứ ném vài người ra tế là xong chuyện?!”

Lời nói của Tống Vũ Đồng tuy thô lỗ, nhưng lý lẽ thì hoàn toàn chính xá-c.

Người trong điện đều là trọng thần triều đình, chẳng ai ngu ngốc cả.



Rõ ràng ai cũng nhìn ra, đây căn bản không phải là chuyện tế lễ gì cả, mà là một cuộc biến loạn trong cung nhằm thẳng vào Mộ Dung Trần!

Không ít người lựa chọn giữ mình.

Vài kẻ vốn từng có ý ngả về phía Mộ Dung Trần nhưng thấy ngay cả Tô Nguyên Đức cũng trở mặt, lập tức im lặng không dám hó hé thêm lời nào.

Phương Sở Vinh cười đắc ý.

Bà ta vung tay ra lệnh: “Bắt Thần Vương lại! Không được làm chậm trễ việc tế lễ Hà thần!”

“Các người dám!”

Mộ Dung Trần hai tay phất mạnh tay áo, vừa ra tay đã đ-ánh ch-ết mấy kẻ định xông tới gần!

Hôm nay hắn vốn tin tưởng vào đội quân bí mật do Tô Nguyên Đức bố trí bên ngoài, thậm chí ngay cả Tống Vũ Đồng cũng không được báo trước, chỉ để lại vài tên Quỷ Vệ canh bên ngoài.

Không ngờ, lại rơi vào cảnh tuyệt vọng thế này!

Đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu, cứ thấy người là lao đến ché-m gi-ết điên cuồng!

Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai… động đến Tiểu Hoa Nhi của hắn!

Tuyệt đối không!

Trong điện hỗn loạn vô cùng, tiếng thét điên dại, tiếng người chạy trốn, tiếng gào rú phẫn nộ vang dội, má-u bắn tung tóe, xá-c người đổ ngổn ngang.

Thánh thượng ngồi trên cao, nhìn xuống phía dưới.

Kẻ đang đại khai sát giới đó, từng là một Mộ Dung Trần phóng khoáng, hờ hững với thế sự, ánh mắt luôn lười nhác, tình cảm khó đoán.



Lần đầu tiên ông thấy hắn như vậy, nổi điên thực sự, giống như một con dã thú mất trí, điên cuồng cắn xé bất kỳ ai dám ngăn hắn bảo vệ người con gái trong lòng.

Ông nhắm mắt lại, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Tô Mộ ch-ết thảm năm xưa.

Lại nghĩ đến bản thân mình thuở ấy, từng yêu bà đến mức sẵn sàng móc tim trao ra, thế mà… vì cớ gì, mọi chuyện lại đi đến nông nỗi đó?

Tác dụng của thuốc đã tan.

Trước mắt ông ta, mọi thứ trở nên trống rỗng.

Chỉ thấy má-u tươi tung tóe, văng khắp không gian.

Phương Sở Vinh vẫn không ngừng gào thét: “Chặn bọn Quỷ Vệ lại! Bắt lấy hắn! Bắt sống Mộ Dung Trần!”

Tô Nguyên Đức thì giận dữ hét lên: “Không được làm hại cháu ta! Không được làm tổn thương Thần Vương!”

Tống Vũ Đồng cũng lớn tiếng quát: “Dừng tay! Tất cả dừng tay lại! Thần Vương điện hạ, xin ngài bình tĩnh!”

Nhưng… gặp phải tình cảnh thế này, chỉ có kẻ má-u lạnh vô tình như cầm thú mới có thể giữ được bình tĩnh!

Thánh thượng bỗng khẽ cười, một nụ cười hư ảo, mỏi mệt đến kỳ lạ.
__

Phương Phi Cung.

Cảnh Như Vân và Cảnh Như Nguyệt vừa đến trước cửa cung, chỉ liếc mắt nhìn vào điện liền giật mình kinh hãi!

Bên trong đại điện, tất cả những người tham dự yến tiệc đều đã bất tỉnh nằm la liệt dưới đất!

Còn Hà Tần thì đang đứng ở giữa điện, chỉ huy thuộc hạ đưa Hoa Mộ Thanh rời đi!

Cảnh Như Vân hét lên: “Các người làm gì vậy?! Mau thả nàng ấy xuống—”



Lời còn chưa dứt, đã bị Cảnh Như Nguyệt từ bên cạnh bất ngờ đâ-m một nhát d-ao vào bụng!

Nàng trừng lớn mắt kinh hoàng.

Thị vệ thân cận phía xa lập tức lao tới, tung chân định đá bay Cảnh Như Nguyệt.

Nhưng ngay sau đó, thị vệ của Cảnh Như Nguyệt cũng lao lên, hai bên lập tức hỗn chiến!

Cung nữ thân cận của Cảnh Như Vân lao đến, Cảnh Như Nguyệt liền buông tay đẩy mạnh Cảnh Như Vân một cái.

Cảnh Như Vân thét lên đau đớn, lăn xuống bậc thềm.

Cung nữ hốt hoảng hét lên, vội vã lao đến kéo nàng dậy.

Cảnh Như Nguyệt nhìn vết má-u trên tay mình, rồi quay đầu lạnh nhạt nói với Hà Tần trong điện: “Đưa đi.”

Hà Tần không dám nhìn nàng, vội vã cùng thuộc hạ khiêng Hoa Mộ Thanh đang hôn mê rời khỏi cung qua cửa phụ.

Cảnh Như Nguyệt đứng giữa đại điện, nhìn khắp một vòng.

Khắp nơi đều là những người quyền quý, thế lực, đầy vinh hoa phú quý, tất cả đều đang bất tỉnh nằm đó.

Một lát sau, nàng nở một nụ cười rồi quay đầu nhìn Cảnh Như Vân đang ngồi bệt dưới đất, ôm bụng th* d*c.

“Chuyện hôm nay… tất cả là vì ngươi.”

“Đây là quả báo mà ngươi đáng phải nhận.”

Cảnh Như Vân trừng mắt nhìn nàng, giọng run rẩy hỏi: “Tại sao? Tại sao ngươi lại…”

Cảnh Như Nguyệt xoay người, lạnh lùng đáp: “Tất cả… đều là vì ngươi. Chính ngươi khiến phụ hoàng phát hiện. Chính ngươi, ép người quá đáng. Chính ngươi… đã hại ch-ết chàng ấy.”

Cảnh Như Vân gần như lập tức hiểu ra.

“Ngươi điên rồi! Vì tên súc sinh đó, ngươi thật sự động lòng sao? Ngươi… đúng là điên rồi!”



Cảnh Như Nguyệt, vốn luôn là kẻ trầm mặc ít lời, bỗng bật cười lớn: “Phải đấy! Ta điên rồi thì sao?! Trong hoàng cung Long Quốc này, ai mà chẳng điên?!”

Vừa cười, nàng vừa quay lưng bỏ đi, xa dần.

Cảnh Như Vân đột ngột phun ra một ngụm má-u tươi.

Cùng lúc đó, thị vệ thân cận của nàng vừa nghe tiếng kêu của cung nữ, vội quay đầu lại thì bị đối phương đâ-m thẳng một nhát vào vai! 

 
Bình Luận (0)
Comment