Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 695


Mộ Dung Trần đã gi-ết đến mức không còn nhìn rõ trước mắt là cảnh tượng gì nữa.

Trong đầu hắn, chỉ còn lại ba chữ: ‘Hoa Mộ Thanh, Hoa Mộ Thanh, Hoa Mộ Thanh…’

Bên tai, dường như vang lên tiếng kinh hô của đám Quỷ Vệ: “Điện hạ—”

Nhưng hắn không còn phân biệt nổi nữa.

“Bộp!”

Có thứ gì đó nặng nề đập mạnh vào lưng hắn, trong đầu hắn vang lên một tiếng ong ong tựa như trái tim bị đập đến mức vỡ nát.



Hắn ngã nhào xuống.

Cứ thế rơi thẳng xuống, rơi vào một vực sâu thăm thẳm.

Cho đến khi—

“!!!”

Hắn bật dậy, trừng mắt, toan chạy ra ngoài nhưng lại khụy xuống đất.

Cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên chân chi chít vết thương đang rỉ má-u.

Hắn nghiến răng, định đứng dậy.

Trong tầm mắt, lại thấy một đôi giày đen thêu rồng vàng rực dừng cách đó không xa.

Hắn khựng lại, đột ngột ngẩng đầu lên.

Cười lạnh: “Mọi chuyện đều như ông muốn, ông còn muốn ta sống không bằng ch-ết! Thế nào? Bây giờ ta đi ch-ết cho ông xem, ông hài lòng chưa?!”

Hắn gần như gào lên.

Đế Cực chưa từng thấy một Mộ Dung Trần như vậy, mất kiểm soát, như phát điên, đau đớn đến tuyệt vọng chỉ muốn ch-ết.

Nhưng Đế Cực lại bật cười, nhìn hắn: “Ngươi muốn ch-ết sao?”

Mộ Dung Trần nghiến răng căm hận nhìn ông ta.

Đế Cực chậm rãi bước đến bên bàn, nói: “Thế này không giống ngươi. Không đúng, càng không giống mẫu thân ngươi.”

Mộ Dung Trần gào lên giận dữ: “Ông còn dám nhắc đến bà ấy!”

Đế Cực mỉm cười lắc đầu: “Sao trẫm lại không dám nhắc? Bà ấy là người của trẫm, trước kia là vậy, sau này vẫn thế.”



“Câm miệng!”

Mộ Dung Trần giận đến mức gân xanh nổi lên, run rẩy đứng dậy, má-u trên chân nhanh chóng nhỏ thành vũng dưới chân.

Đế Cực vẫn thản nhiên cười, chỉ tay về phía bàn cạnh đó: “Trẫm cho ngươi một lựa chọn, đến đây, nhìn xem.”

Mộ Dung Trần chau mày, nhưng vẫn đứng yên chưa bước tới.

Đế Cực cũng không vội, chỉ nói: “Ở đây có hai chén rư-ợu, một chén có độc, một chén không. Ngươi chọn một chén, chén còn lại, trẫm sẽ mang cho người ngươi yêu.”

Đồng tử Mộ Dung Trần lập tức co rút.

Đế Cực lại nhìn hắn, cười nói: “Không được không chọn. Nếu ngươi không chọn, trẫm lập tức sai người ném nàng ta xuống sông hộ thành.”

Mộ Dung Trần lập tức bước lên một bước, gầm lên: “Các ngươi đưa nàng đi đâu rồi! Thả nàng ấy ra! Muốn mạng ta, ta đưa ông! Thả nàng ấy ra!”

Nhưng Đế Cực chỉ nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: “Thần Nhi, ngươi không yếu đuối như vậy. Đừng dễ dàng nói đến cái ch-ết. Mẫu thân ngươi đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng ngươi, tại sao lại tự hủy hoại như vậy?”

“Cảnh Chiêu Minh!”

Mộ Dung Trần mắt đỏ ngầu, gào lên: “Là ông đang giày vò tất cả mọi người! Hôm nay nếu ông dám động đến nàng, ngày sau, ta nhất định sẽ lật đổ Long Quốc của ông!”

Đế Cực lặng lẽ nhìn Mộ Dung Trần lúc này gần như phát điên.

Một lúc sau, ông ta nói: “Thần Nhi, trẫm tin, ngươi có bản lĩnh đó.”

Cả người Mộ Dung Trần run lên.

Nhưng lại nghe Đế Cực chậm rãi nói tiếp: “Trẫm cũng tin, ngươi đã mạnh đến mức, ngay cả trẫm cũng không thể kiểm soát nổi.”



“Nhưng…”

Ông ta lại mỉm cười, nhìn Mộ Dung Trần: “Ngươi mạnh đến đâu thì sao? Ngươi… vẫn không thể vượt qua trẫm.”

Khắp người Mộ Dung Trần lạnh buốt, lại bước lên một bước.

Đế Cực cười nhạt: “Trẫm không có nhược điểm. Nhưng ngươi có, Thần Nhi. Chỉ cần nhược điểm của ngươi còn ở đó, ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua trẫm.”

“Cho nên, hãy chọn đi.”

Chọn một chén, hoặc ngươi ch-ết, hoặc nàng ch-ết.

Đế Cực muốn ép hắn phải tự tay xé bỏ lớp thịt mềm cuối cùng, để rồi từ đó trở thành kẻ má-u lạnh vô tình giống như ông ta!

Mộ Dung Trần bước nhanh đến bên bàn.

Nhìn hai chén rư-ợu trên bàn, hoàn toàn giống hệt nhau.

Đế Cực nhìn đứa trẻ trước mặt, khắp người đầy má-u, nhớ lại năm đó khi hắn vẫn còn quấn tã, bị bế trở về cũng toàn thân đầy má-u.

Nhưng đứa bé ấy lại đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, nắm lấy ngón tay của ông ta.

Đây thật sự là con mình sao?

Tô Mộ nói không phải.

Nhưng ông ta lại nghĩ, phải hay không, kỳ thực cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mộ Dung Trần đưa tay ra.

Đế Cực nở một nụ cười nhạt.

Nhưng rồi, ông ta lại thấy hắn cầm cả hai chén rư-ợu lên.



Và… cùng lúc đổ hết vào miệng!

Ánh mắt Đế Cực lập tức biến đổi.

Mộ Dung Trần ném hai chén rư-ợu xuống đất, lùi lại một bước, nhìn Đế Cực, bật cười: “Có độc hay không thì sao? Ta chỉ cần nàng còn sống, thả nàng ấy ra.”

Đế Cực nhìn hắn, đứng bật dậy.

Mộ Dung Trần nắm chặt túi thơm đeo bên hông, trong đó có nút thắt đồng tâm, lùi thêm mấy bước.

Chậm rãi nói: “Xin lỗi, Kiều Kiều… kiếp này, ta đã nuốt lời. Nếu có kiếp sau, ta nguyện bù đắp cho nàng cả một đời.”

Nói xong, ngã ngửa ra sau.

Một ngụm má-u phun ra.

Lông mày Đế Cực cau lại, hướng ra ngoài quát lớn: “Người đâu!”

Một kẻ áo đen toàn thân như bóng ma lao vào, nhanh như chớp đến bên Mộ Dung Trần, nhét một viên thuốc vào miệng hắn.

Rất nhanh sau đó, lại biến mất không dấu vết tựa như một cơn gió thoáng qua, chưa từng xuất hiện.

Đế Cực nhìn Mộ Dung Trần đang nằm dưới đất, vẫn còn th* d*c trong mắt hắn đầy vẻ chấn động và không thể tin nổi.

Ông khẽ lắc đầu, thở dài như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng… lại chẳng nói ra lời nào.

Chỉ rút từ trong tay áo ra một thánh chỉ, ném lên người hắn, nhàn nhạt nói: “Đừng có vứt nó như miếng giẻ rách nữa.”



Nói xong, ông xoay người rời đi.

Bóng lưng ấy…rất nhiều năm sau, Mộ Dung Trần vẫn còn nhớ rõ.

Hoa Mộ Thanh chỉ nhớ, trong yến tiệc ở cung điện đột nhiên nàng cảm thấy ý thức có gì đó không ổn, xung quanh từng người một lần lượt ngã xuống.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Hà Tần lại dám ra tay lớn đến vậy, tính toán tất cả mọi người vào trong âm mưu của mình.

Khi nàng muốn rời đi thì cơ thể lại hoàn toàn mất kiểm soát.

Trước lúc ngất đi, nàng chỉ còn đủ sức ôm chặt lấy bụng mình.

Nàng cứ ngỡ rằng, lần tỉnh lại tiếp theo sẽ phải trải qua một trận khổ nạn hoặc tr-a tấ-n, hoặc… có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.

Mộ Dung Trần, Mộ Dung Trần của nàng… phải làm sao đây?

Nhưng ai ngờ…

Khi mở mắt ra, nàng lại thấy mình đang nằm trong phòng ngủ của Mộ Dung Trần ở Phù Vân Các.

Bên ngoài, buổi sáng mùa thu, ánh nắng ấm áp, chim hót véo von, hương hoa thoang thoảng khung cảnh yên tĩnh vô cùng.

Nàng hơi nghi hoặc, cứ tưởng mình vẫn còn đang mơ, theo bản năng định véo nhẹ vào lòng bàn tay nhưng lại phát hiện tay mình đang bị ai đó nắm chặt.

Nàng quay đầu nhìn, thì thấy Mộ Dung Trần đang gục bên giường, tay nắm lấy tay nàng.

Nàng sững người.

Vừa mới động đậy một chút, Mộ Dung Trần lập tức mở choàng mắt, vừa thấy nàng tỉnh lại gương mặt hắn liền bừng sáng một vẻ rạng rỡ khác thường.



“Tỉnh rồi à?”

Hoa Mộ Thanh bị dáng vẻ của hắn làm cho ngỡ ngàng, vừa định ngồi dậy, Mộ Dung Trần liền đưa tay đỡ, còn chu đáo đặt thêm một cái gối sau lưng nàng, dịu giọng hỏi: “Có chỗ nào thấy khó chịu không? Đói không? Có buồn nôn không? Có muốn uống nước không? Để ta rót cho nhé?”

Hoa Mộ Thanh ngơ ngác, cứ nghĩ mình đang mơ thật.

Người nam nhân lắm lời, bận rộn chăm sóc chẳng khác gì một ma ma này, thật sự là Mộ Dung Trần sao?

Nàng nghi ngờ, lại đưa tay véo nhẹ đầu ngón tay mình.

Kết quả bị Mộ Dung Trần phát hiện, hắn lập tức giữ tay nàng lại trừng mắt trách yêu: “Sao lại véo mình? Không đau sao? Nếu không vui, thì đ-ánh ta đi. Nào, đ-ánh đi.”

Vừa nói, hắn còn thật sự ngồi sang một bên, ra vẻ mặc nàng muốn đ-ánh đấm thế nào cũng được. 

 
Bình Luận (0)
Comment