Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 696


Hoa Mộ Thanh chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Chàng… sao vậy?”

Vừa nói xong, nàng mới phát hiện giọng mình hơi khàn.

Mộ Dung Trần nghe vậy liền đau lòng, nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay nàng: “Ta thì không sao… ngược lại lại khiến nàng sợ hãi một phen. Tất cả đều là lỗi của ta, không bảo vệ được nàng.”

Hoa Mộ Thanh nhớ lại cảnh tượng lúc trong cung, vội vàng hỏi: “Còn chàng, chàng thật sự không sao chứ?”

Mộ Dung Trần lắc đầu cười: “Nếu ta có chuyện gì, giờ này còn có thể đứng đây yên ổn trước mặt nàng sao?”

Hoa Mộ Thanh nghĩ cũng phải, nhưng vẫn thấy nghi hoặc: “Hà Tần bỏ thuốc mạnh đến vậy, cuối cùng lại chẳng làm được gì sao?”

Mộ Dung Trần chỉ khẽ cười, còn chưa kịp trả lời bên ngoài, Xuân Hà cùng Tố Cẩm nghe thấy tiếng động, vội vã chạy vào.

Vừa thấy Hoa Mộ Thanh đã tỉnh, họ lập tức mừng rỡ reo lên: “Tiểu thư tỉnh rồi! Tốt quá rồi!”

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!”



Cuối cùng?!

Hoa Mộ Thanh thấy lạ, liền hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Mộ Dung Trần mỉm cười nhìn nàng: “Không lâu lắm đâu. Từ lúc nàng bị thuốc mê, hôm nay mới là ngày thứ hai thôi.”

Hoa Mộ Thanh khựng lại, hai ngày cũng không phải là ngắn.

Nhưng nhìn sắc mặt những người xung quanh, sao cứ như thể nàng vừa sống lại sau cơn hấp hối vậy?

Ánh mắt nàng lướt qua từng gương mặt đang đầy vui mừng quanh mình, cuối cùng dừng lại ở gương mặt Mộ Dung Trần, người hôm nay đặc biệt xúc động.

Nhìn kỹ, nàng mới phát hiện trên mặt hắn có mấy vết thương nhỏ.

Nàng cau mày, vươn tay định chạm vào…nhưng tay đã bị Mộ Dung Trần nắm lấy lần nữa.

Hắn cười khẽ: “Chỉ là vài vết xước thôi, không đáng bận tâm.”

Rồi quay đầu lại dặn dò Xuân Hà và Tố Cẩm: “Đi chuẩn bị chút gì đó cho tiểu thư ăn, thuốc Lâm Tiêu mới kê cũng mau đem sắc lên. Bên Thịnh Nhi cũng báo một tiếng, nói mẫu thân nó đã tỉnh để thằng bé yên tâm. À còn…”

Hắn luyên thuyên dặn dò đủ điều.

Hoa Mộ Thanh suýt chút nữa tưởng người trước mặt không phải là Mộ Dung Trần mà nàng biết.

Chờ mọi người lui ra hết, nàng mới khẽ kéo tay áo hắn, hỏi: “Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dung Trần dường như không muốn trả lời.

Hắn quay người định đi rót nước, nhưng lại bị Hoa Mộ Thanh giữ lại lần nữa.

Hắn bước chệch chân, suýt nữa thì ngã!

Hoa Mộ Thanh hoảng hốt, rõ ràng nàng đâu có dùng sức mà?!

Nàng vội vùng dậy: “Chàng sao vậy…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng tối sầm lại.

Mộ Dung Trần lập tức quay lại, đỡ lấy nàng, để nàng tựa vào lòng mình: “Nàng cẩn thận một chút… Cơ thể bây giờ đã không còn như trước nữa, nhất định phải cẩn trọng…”

Chưa nói hết, hắn chợt nhận ra mình vừa buột miệng lỡ lời điều gì đó…

Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh cũng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kiên định.



Mộ Dung Trần mấp máy môi, lại liếc nhìn sang chỗ khác.

Hoa Mộ Thanh bất ngờ vươn tay, siết chặt mu bàn tay hắn.

“A!”

Mộ Dung Trần đau đến hít một hơi, nhưng không hề né tránh.

Hoa Mộ Thanh nghiến răng hỏi: “Chàng vừa nói gì? Chàng dám nói lại lần nữa xem!”

Mộ Dung Trần ho khẽ một tiếng, cuối cùng nở nụ cười thật tươi, ghé sát tai nàng, khẽ nói: “Nàng có thai rồi, Kiều Kiều. Hai tháng rồi.”

Hai tháng?

Lẽ nào… là đêm đó, trước khi họ rời khỏi Dược Vương Cốc?

Hoa Mộ Thanh từ từ trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần.

Hắn cười vui đến mức đôi mắt cong như vầng trăng, dường như chỉ thiếu điều muốn bật cười thành tiếng.

Nhưng lúc đó, trong mắt Hoa Mộ Thanh, nước mắt đã trào ra như đê vỡ, tuôn ào ạt.

Hắn kinh hoảng, vội vàng lấy khăn tay vừa lau nước mắt cho nàng vừa cuống cuồng dỗ: “Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Đừng khóc mà! Đừng khóc, Kiều Kiều, ngoan nào, đừng khóc nữa!”

Hoa Mộ Thanh lại bất ngờ nhào vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, giọng run run: “Trần ca ca… chàng nói ta có thai? Ta đang mang thai con của chàng, phải không?”

Là con của hắn…

Trong mắt Mộ Dung Trần, chợt bừng sáng một ánh sáng rực rỡ, chói lóa như cầu vồng sau mưa.

Hắn nở nụ cười không thành tiếng, ôm chặt lấy Hoa Mộ Thanh, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Là con của ta! Nàng đang mang thai đứa con của ta, Kiều Kiều!”



“Hu hu hu…”

Hoa Mộ Thanh bỗng òa lên khóc nức nở.

Mộ Dung Trần lập tức đỏ hoe cả vành mắt, ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống cùng nàng yên lặng rơi lệ.

Bên ngoài phòng.

Xuân Hà và Tố Cẩm liếc nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu, len lén lau nước mắt.

Lâm Tiêu thì đang ngồi xổm ngoài cổng sân, lẩm bẩm: “Nữ nhân mang thai phải giữ tâm trạng vui vẻ mới sinh ra em bé xinh xắn khỏe mạnh được đó nha! Cẩm Nhi, sau này nàng không được khóc nhiều vậy nữa đâu…”

“Ái da!”

Hắn bị Quỷ Thập đang ngồi trên cành cây ném một miếng thịt khô xuống trúng đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn, lại cúi xuống nhìn miếng thịt rơi dưới đất, nhặt lên phủi phủi rồi cắn một miếng ngon lành.

Trong phòng, tiếng khóc của Hoa Mộ Thanh vẫn nức nở vọng ra.

Ngoài sân, mọi người đều lặng lẽ.

Có người ngồi chồm hỗm trên tường, có người nép mình sau gốc cây, có người nấp trong góc tối.

Nhưng ai ai… cũng đều mang nụ cười hạnh phúc.

Mặt trời mùa thu vẫn rạng rỡ cao vời, trời xanh không một gợn mây.

Gió thu mát lành.

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Bao nhiêu đắng cay vất vả của quá khứ, trong tiếng khóc ấy, rốt cuộc cũng khép lại, lật sang trang mới.

Sau này, Hoa Mộ Thanh mới biết được…

Hôm đó, sau khi Hà tần đưa nàng đi vốn định giao nàng cho người của Hoàng Hậu để làm lễ tế Hà thần nhưng không ngờ lại bị người của Cảnh Như Nguyệt chặn lại.



Lấy danh nghĩa “mưu hại hoàng phi”, họ lập tức xử tử Hà Tần ngay tại chỗ.

Cả gia tộc của Thượng thư Bộ Lễ, do liên quan đến vụ việc, cũng bị tru di tam tộc.

Mọi người đều không hiểu vì sao Cảnh Như Nguyệt lại bày mưu hại Hoa Mộ Thanh, rồi lại quay sang cắn ngược cả nhà Thượng thư Bộ Lễ tan tành như vậy.

Hoàng Hậu Phương Sở Vinh, sau khi đại náo yến tiệc mùa thu, tưởng rằng mình đã nắm đại quyền trong tay đang lúc đắc ý vô cùng ki bị Đế Cực hạ một đạo thánh chỉ, lập tức biếm vào lãnh cung.

Bà từng âm mưu cấu kết với Vệ binh Vũ Lâm để tạo phản nhưng không ngờ Đế Cực lại ra tay trước, gi-ết sạch toàn bộ Vũ Lâm vệ, triệt để thanh trừng!

Thủ đoạn tàn nhẫn và đẫm má-u ấy khiến kinh thành Long Đô một thời gian dài trở nên căng thẳng như dây đàn, người người im thin thít như thóc.

Đến khi mọi chuyện dần lắng xuống, thì cũng đã đến cuối năm.

Lúc này, Hoa Mộ Thanh đã mang thai sáu tháng, bụng rõ ràng đã lộ.

Hôm ấy, tuyết lớn vừa ngừng rơi.

Trong Vương phủ của Thần Vương, đang tất bật chuẩn bị đồ Tết.

Lan Anh và Tống Huệ cũng ở đó.

Tống Minh và Thịnh Nhi thì chạy nhảy nô đùa vui vẻ ngoài sân.

Linh Nhị vén rèm bước vào, cung kính nói: “Vương phi, trong cung vừa truyền đến một đạo thánh chỉ.”

Hoa Mộ Thanh đang đan dây tua chợt dừng tay, nghi hoặc ngẩng lên nhìn Linh Nhị: “Thánh chỉ?”



“Vâng.”

Linh Nhị hơi khom người: “Đế Cực cho mời người vào cung một chuyến.”

Lan Anh lập tức biến sắc mặt: “Vào lúc này mà còn muốn làm gì? Không đi!”

Tống Huệ cũng lo lắng nhìn sang.

Hoa Mộ Thanh đặt sợi dây đang đan dở xuống, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vương gia nói gì?”

Linh Nhị lắc đầu: “Gần đây Vương gia vừa đoạt lại binh quyền từ tay Trấn Viễn Hầu, hôm qua mới rời phủ đi tuần tra, phải đến ngày mai mới về.”

Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp nói gì…

Lan Anh đã bất mãn, sắc mặt trầm xuống: “Đến lúc này rồi mà còn chạy đi khắp nơi! Bụng Thanh Nhi to thế này rồi, mà hắn còn không ở nhà…”

Chưa nói hết thì bị Tống Huệ kéo áo ra hiệu.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười nhìn bà: “Di mẫu à, chàng ấy là Vương gia, còn phải lo cho cả nhà lớn thế này, nếu không chịu ra ngoài bôn ba, chẳng lẽ chúng ta ngồi ở đây mà uống gió à?”

Lan Anh vẫn không vui: “Nhưng dù hắn có bận chuyện quốc gia, thì hôn sự của hai đứa chẳng phải cũng là chuyện lớn sao? Có ai thấy Vương gia cưới chính phi mà không có lấy một lễ cưới đàng hoàng, chỉ một cái sắc phong, rồi xong chuyện như thế chưa?”

Hoa Mộ Thanh bật cười, không biết nên giận hay thương… 

 
Bình Luận (0)
Comment