Lần này, Tống Huệ cũng gật đầu theo: “Biểu tỷ, muội cũng cảm thấy chuyện này Vương gia làm… tuy nói là vì lo cho tỷ đang mang thai, không tiện mệt mỏi nhưng đến cả nghi thức thành hôn cũng không tổ chức, rốt cuộc nghe ra vẫn chẳng danh chính ngôn thuận chút nào.”
Ngừng lại một chút, nàng lại nói tiếp: “Tỷ không biết đâu, bên ngoài đồn thổi đủ điều.”
Lan Anh càng bĩu môi: “Đúng thế! Còn mấy kẻ có dã tâm nữa, nói con chẳng được sủng ái nên mới không có lễ rước chính phi gì cả! Rồi còn định nhét nữ nhi nhà mình vào! Ta thấy bọn chúng đúng là đáng bị dạy dỗ cho một trận!”
Hoa Mộ Thanh chỉ cười khẽ, lắc đầu, thu dọn xong chiếc túi nhỏ bên cạnh.
Vừa định đứng dậy, thì Xuân Hà và Tố Cẩm vội vàng bước lên đỡ.
Bây giờ bụng nàng đã khá to, lại được chăm sóc cẩn thận nên thân thể cũng đầy đặn hơn trước.
Lúc cử động cũng không hề thấy nặng nề lúng túng.
Đứng dậy xong, nàng liền buông tay Xuân Hà và Tố Cẩm, quay sang nói với Linh Nhị: “Ngươi đi chuẩn bị xe đi.”
Mấy người trong phòng đều giật mình, Lan Anh nhíu mày: “Con định vào cung sao?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu, “Ừm, Đế Cực đã truyền chỉ, không thể kháng chỉ không tuân.”
Lan Anh giận đến đỏ mặt: “Con mang thai mà ngốc thế hả? Cái lão già đó xưa nay ôm bụng dạ hiểm độc, bây giờ con lại mang cái thân này mà tự dâng tới cửa để ông ta hại con sao? Con có tin Vương gia nhà con về đến, sẽ lập tức đ-ánh… con không!!”
Câu cuối cùng, may mà bà kịp nuốt lại, chưa buột miệng ra mấy chữ xui xẻo.
Hoa Mộ Thanh chẳng hề để tâm, còn đưa tay dịu dàng vỗ lên tay Lan Anh: “Di mẫu đừng lo. Nếu ông ấy muốn gi-ết con, lần trước đã chẳng buông tha rồi.”
Lan Anh vẫn không yên tâm, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Hay là con đừng đi một mình, ta đi cùng con.”
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười lắc đầu: “Đế Cực nói rõ chỉ triệu một mình con diện kiến, di mẫu đi theo, chẳng phải sẽ liên lụy đến di trượng sao?”
Lan Anh khựng lại, trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh cười: “Không sao đâu, con mang theo Linh Vệ, thật sự nếu xảy ra chuyện dù là tội gi-ết vua, con cũng nhất định bảo vệ bản thân và đứa trẻ.”
Lan Anh biến sắc, vội nhìn quanh rồi nhẹ tay đ-ánh nàng một cái: “Nha đầu này! Ăn nói linh tinh gì thế hả!”
Hoa Mộ Thanh bật cười, tiễn ba mẫu tử Lan Anh ra khỏi phủ, kết quả Lan Anh tiện tay đưa luôn Thịnh Nhi đi cùng.
Vậy là Hoa Mộ Thanh chỉ còn lại một mình, lên đường vào cung.
Quỷ Tam nhìn thấy vậy, vội vã phi ngựa chạy về ngoại ô kinh thành để báo tin cho Mộ Dung Trần.
Trời lạnh đất băng, nhưng trong Long Uyên cung lại ấm áp như mùa xuân.
Đế Cực nhìn Hoa Mộ Thanh đang cung kính quỳ xuống trước mặt, sau đó từ từ đứng dậy.
Trên gương mặt nàng là sự bình thản không sợ hãi, rất giống với Tô Mộ năm xưa.
Vừa định lên tiếng, ông ta bỗng ho khan một trận dữ dội, Lý Đức Hải vội vàng cầm bình thuốc bước tới.
Nhưng Đế Cực chỉ xua tay, xoay người đi ra ngoài điện.
Lý Đức Hải vội vàng theo sau.
Một tiểu thái giám phía sau cười nịnh nọt, đi tới trước mặt Hoa Mộ Thanh, lễ phép nói: “Vương phi, trời lạnh đường trơn, người vịn nô tài một chút.”
Hoa Mộ Thanh không rõ Đế Cực rốt cuộc định làm gì nhưng cũng không chần chừ chỉ mỉm cười với tiểu thái giám, vịn nhẹ vào vai hắn rồi chậm rãi đi theo Đế Cực, rời khỏi Long Uyên cung.
Đi qua cửa trái thứ ba, thậm chí còn đi ngang một góc ngự hoa viên.
Dần dần, bọn họ lại đi vào hậu cung.
Đế Cực không ngồi kiệu hay kiệu phu, cũng không đi nhanh, dường như chỉ đang tản bộ thong thả.
Mà Hoa Mộ Thanh cũng không vội, giờ nàng đang mang thai, đi chậm như vậy cũng không thấy mệt.
Hai người, một trước một sau, xung quanh có một đám lớn cung nữ và thái giám đi theo.
Suốt quãng đường, không ai nói một lời.
Cuối cùng, bọn họ đi tới Kim Phượng cung, một nơi từng bao phen hưng suy, giờ đã thành phế tích hoang tàn.
Hoa Mộ Thanh hơi kinh ngạc, liếc nhìn cánh cổng cung đổ nát, lại nhìn về phía Đế Cực nhưng Đế Cực vẫn im lặng.
Lý Đức Hải ra hiệu, hai thái giám tiến lên, đẩy cửa ra.
Đế Cực bước vào trước, Hoa Mộ Thanh chần chừ một chút rồi cũng đi theo.
Vào tới chính điện, nàng trông thấy Phương Sở Vinh đang mặc chính phục thêu phượng bằng chỉ vàng, ngồi đó với vẻ mặt cao ngạo.
Nhìn thấy Đế Cực, thậm chí bà ta còn nở nụ cười.
“Ngài tới rồi.”
Nhưng bà không đứng dậy, cũng không hành lễ.
Sắc mặt Đế Cực lạnh lùng, chỉ liếc bà ta một cái rồi cuối cùng cất tiếng: “Trẫm tới hỏi ngươi, còn có tâm nguyện gì chưa trọn?”
Hai chữ “tâm nguyện” khiến nụ cười trên mặt Phương Sở Vinh khựng lại.
Nhưng rồi bà ta khẽ vuốt lớp áo thêu phượng lộng lẫy, mỉm cười nhìn Đế Cực: “Tâm nguyện? Bổn cung chỉ muốn nhi tử bổn cung sống lại, Đế Cực, ngài làm được không?”
Sắc mặt Đế Cực hơi thay đổi.
Không nói thêm lời nào, ông ta chỉ xoay người, bước ra ngoài.
Lý Đức Hải khẽ ra hiệu.
Mấy thái giám tiến lên, trên tay lần lượt bưng theo “rư-ợu độc”, “dây lụa trắng” và “kéo”.
Một người lạnh giọng nói: “Mời nương nương chọn một thứ.”
Hoa Mộ Thanh quay người, không nhìn xem Phương Sở Vinh chọn thứ gì.
Khi gần bước ra khỏi cổng cung, nàng bất chợt nghe thấy Phương Sở Vinh ở bên trong gào lớn: “Cảnh Chiêu Minh! Ngươi thật sự không hối hận sao?!”
Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, đi theo Đế Cực tiếp tục bước về phía trước.
Hai người đi qua những bức tường cung dài và hoang lạnh, phía trên chỉ thấy bầu trời bị cắt thành dải dài bởi những bức tường ấy, mờ xám, u ám và lạnh lẽo.
Cả hai cứ thế đi mãi.
Lần này, đi xa hơn một chút.
Nhưng cũng may, chẳng bao lâu sau, Đế Cực lại dừng bước.
Lần này, họ dừng lại ở một sân khấu cũ kỹ, cỏ dại mọc um tùm.
Nơi hoang vu hẻo lánh như vậy, lại văng vẳng tiếng hát của ai đó đang diễn tuồng.
Hoa Mộ Thanh ngẩng lên nhìn, phát hiện ra đó lại là Cảnh Như Nguyệt.
Nàng bất giác liếc nhìn Đế Cực một cái nhưng Đế Cực xoay người, nói: “Thập Tam muốn gặp ngươi một lần, nói xong thì tự quay về đi.”
Nói xong, ông xoay người bước đi nhưng mới đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại.
Từ thắt lưng, ông tháo xuống một miếng ngọc bội vàng khắc hình rồng, ném vào lòng Hoa Mộ Thanh rồi không hề ngoảnh đầu lại, lặng lẽ rời đi.
Hoa Mộ Thanh cầm lấy miếng ngọc bội, hơi ngạc nhiên, trong lòng càng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
Đang thất thần.
Bên kia, Cảnh Như Nguyệt mặc áo tuồng, cầm tay áo nước (tay áo dài) bước lại, mỉm cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, nay mới lần đầu gặp mặt thế này. Vương phi, xin kính lễ.”
Hoa Mộ Thanh đáp lễ: “Tham kiến Công Chúa.”
Nhưng Cảnh Như Nguyệt lại khẽ lắc đầu cười: “Giờ ta đâu còn là Công Chúa gì nữa.”
Nói rồi, nàng liếc nhìn bụng của Hoa Mộ Thanh.
Linh Nhị phía sau lập tức cảnh giác, siết chặt tay.
“Ta vẫn tưởng trong hoàng cung này, toàn là phường má-u lạnh vô tình…”
Cảnh Như Nguyệt nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhàn nhạt mỉm cười: “Không ngờ, Cảnh gia này lại thực sự có kẻ si tình đến vậy.”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng: “Nhưng chàng ấy họ Mộ.”
Cảnh Như Nguyệt che miệng cười khẽ, nhìn nàng: “Vương phi cũng biết tự lừ-a mình dối người đấy.”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày.
Nhìn ánh mắt, thần thái của Cảnh Như Nguyệt, phong tình lưu chuyển, hoàn toàn khác hẳn lời đồn về một người ngốc nghếch đờ đẫn.
Quả nhiên, người nhà Cảnh gia chẳng có ai là đơn giản cả.
“Không rõ Thập Tam Công Chúa muốn gặp ta, là có việc gì?” - Hoa Mộ Thanh hỏi.
Cảnh Như Nguyệt khẽ cười, xoay người, giẫm gãy một cành khô dưới chân, chậm rãi nói: “Bọn họ đều không hiểu, ta chỉ muốn tìm một người… nghe hiểu được, để nói vài câu.”