Hoán Phu

Chương 1

Tiêu Trì, có hể nói hắn ở thành phố C có tiếng là đại hiếu tử, từ nhỏ hắn được mẹ ruột một thân một mình nuôi lớn, cho đi học, sau đó là đại học, công việc, vô cùng thân thiết…

Tóm lại một câu, mẹ Tiêu xa con trai mình ba bước sẽ không sống nổi.

Vì thế Tiêu Trì thành công lên làm giám đốc một công ty, mẹ Tiêu nhanh chóng nhờ trung tâm mai mối giới thiệu cho Tiêu Trì một người kém hắn 2 tuổi, trẻ trung ưa nhìn, gia thế trong sạch, đại học chính quy, thông minh thiện lương vô cùng hiểu chuyện bla bla…. tóm lại, trong mắt mẹ Tiêu chỉ có những cô gái toàn năng, hoàn hảo mới có thể xứng đáng với con trai mình, vì thế, Tiêu tiên sinh không thích người khác, hai người thường xuyên qua lại, hai tháng sau liền đăng ký kết hôn.

Mẹ Tiêu vô cùng vui vẻ ra ngoài giúp con trai mua phòng, bản thân mình giống như đánh thắng trận trở về, vui vui vẻ vẻ về nhà an dưỡng tuổi thọ.

Về phần đôi phu thê mới cưới, Tiêu phu nhân tính cách lãnh đạm, Tiêu tiên sinh thần kinh đại điều (bạn không thể hiểu được từ này nên để nguyên văn như QT), không thể không nói đây là một đôi vợ chồng kỳ lạ. Từ khi kết hôn đến giờ chưa một lần ngủ cùng nhau, về phần đêm tân hôn, Tiêu phu nhân nói, thân thích đến thăm, vì thế Tiêu tiên sinh vô cùng cao hứng đi ngủ sô pha. Còn về sau, lãnh đạm gặp lãnh đạm, còn có hy vọng sinh ra lửa tình rực cháy? Sau đó lại diễn một màn kịch gian phu *** phụ kinh thiên động địa hay sao!?

Vì thế ngày ngày trôi qua, trừ bỏ mẹ Tiêu đôi khi nhìn đến bụng con dâu, thở dài một cái, hai người vẫn vô cùng khách khách khí khí, tương kính như tân, cử án tề mi. (hai vợ chồng coi nhau như khách).

Thẳng đến một ngày nào đó….

“Tiêu Trì?” Tiêu Trì nhìn cô bé trước mặt, có chút phản ứng không kịp, sửng sốt một chút, gật gật đầu.

“OK, cho anh 10 phút xử lí văn kiện trên tay mình, tôi ở quán cà phê dưới lầu chờ anh tại ghế dài, có việc cần bàn bạc, không đến sẽ hối hận.” Cô bé nói rất nhanh, sau đó nháy mắt một cái, xoay người rời đi.

Tiêu Trì: “………”

Vì thế mọi người trong công ty khe khẽ buôn chuyện “Ôi trời ơi, chủ nhiệm Tiêu có thể dụ dỗ một cô bé còn nhỏ tuổi như vậy?!”

“Thôi đi, xem cô bé đó, nhìn cứ như là đến tìm cừu nhân.”

“Ố chà, lại có trò hay để xem, màn kịch khúc mắc luân lí trong gia đình hiện đại?”

Tiêu Trì: “……..”

Mười phút sau.

“Ách, là cô tìm tôi có việc?” Đối với người lạ, nhất là cô bé kỳ lạ trước mắt này, cử chỉ có chút câu nệ.

“A, không có việc gì.” Cô bé nháy mắt cười, cẩn thận đánh giá nam nhân trước mặt.

Nhã nhặn, thanh tú, có phong độ của dân tri thức, nhưng có thể nhìn ra được hắn cố gắng đến chức vị chủ nhiệm ngày hôm nay cũng có thể cho là giỏi giang quyết đoán. Cô bé yên lặng, trong lòng thầm gật đầu. Tạm được.

“…..” Tiêu Trì bất đắc dĩ, trong lòng buồn bực. Không có việc gì?! Không có việc gì nhóc có bị làm sao không?! Cô bé à, cô vừa trốn viện ra đây sao???

“A, hì, được rồi, tôi nói, tôi! Là! Tiểu! Tam!” Cô bé nhìn Tiêu Trì, trong mắt hiện lên một tia trêu tức, không chút do dự, rõ ràng rành mạch nói từng từ trong câu.

Tiêu Trì vội vã lấy khăn tay che miệng bắt đầu ho khù khụ, hắn bị sặc. Tiểu Tam?! Trời ạ! Hắn chưa bao giờ bao dưỡng qua tiểu tam!! Cô bé kỳ lạ này rốt cuộc tại sao lại đến đây vậy.

“Ai chà, anh không cần hưng phấn như vậy, yên tâm, bổn cô nương nhìn anh rất chướng mắt, người coi trọng anh cũng không phải tôi. Xem trọng anh chẳng qua là một người trong nhà. Tóm lại, tôi nghe lời đến đây để đưa ra đề nghị. Miễn cho anh đến lúc đó bị ăn đến mẩu xương cũng chẳng còn mà lại giúp người ta kiếm tiền, cái này thật sự là không vui. Được rồi, thời gian của tôi không có nhiều, hẹn gặp tiên sinh lần sau! Tạm biệt!” Cô bé vẫn như trước kéo dài âm thanh, sau đó cầm túi xách rời đi.

Tiêu Trì giữa trưa nắng gắt của tháng sáu đang ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm chén cà phê hóa thạch…

Ai có thể giải thích cho hắn một chút tại sao lại xuất hiện một đứa nhỏ kỳ quái như vậy, còn có, cái gì mà ăn đến mẩu xương chẳng còn, người trong nhà coi trọng… A! CPU không đủ bộ nhớ để xử lí dữ liệu, mình nghĩ cần một cái quạt tản nhiệt. Ách, không đúng, mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy?

“Chào tiên sinh, ngài có muốn uống thêm không ạ?” Thanh âm ôn hòa của người bán hàng đem hắn trở về thực tại.

Quay đầu, ách! Thật là một nam nhân xinh đẹp. Không đúng, sao lại đối nam bán hàng dùng từ xinh đẹp ? Tiêu Trì xoa đầu, hôm nay nhất định đã quá mệt mỏi rồi.

Lấy ví ra, trả tiền.

Đi ra đến cửa quán cà phê, Tiêu Trì không khỏi cảm thấu choáng váng đầu óc.

Ngày hôm nay… quá kỳ lạ rồi….

Trong cửa hàng, một nhân viên phục vụ đang thu dọn bàn nhìn theo bóng hắn, nhíu mi cười. Cực kỳ giống cô gái vừa nãy.

Điện thoại đổ chuông.

“A lô, đại ca, khi nào chúng ta mới đi tìm Nhiên Nhiên ký hiệp nghị thế? Em đợi không được à… Còn có, tiểu thụ của anh đúng là chỉ có anh mới nhìn vừa mắt thôi. Được rồi, em đã nói xong rồi đấy, có chuyện gì anh liên hệ lại nha ~ còn phải nhanh chóng mời Nhiên Nhiên đi! Tạm biệt! Không cần khách khí với em làm gì!”

Nam tử vẻ mặt đầy hắc tuyến nghe bên kia cúp điện thoại, chỉ để lại âm thanh tút tút vang lên.

Mở phần soạn thảo tin nhắn, lựa chọn người gửi, viết viết, một câu ngắn gọn: Mau chóng, xử lí trong tuần này đi.

Tiêu Trì trong thang máy hắt xì một cái, ẩn ẩn có chút dự cảm chẳng lành.

Vì thế thần kinh đại điều Tiêu tiên sinh kết luận, ngày hôm nay xuấ môn không có xem giờ.

Sau đó lên phòng, đối diện với con mắt điều tra của mọi người khuôn mặt hiện thêm vài đường hắc tuyến, bình tĩnh ngồi xuống, lấy giấy bút, mở ra văn kiện, mở máy tính.

Ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment