Hoán Phu

Chương 2

Tiêu Trì cầm tập công văn chuẩn bị xuất môn, Tiêu phu nhân đem chìa khóa đưa cho hắn, thản nhiên nói, “A Trì, hôm nay em có chút việc, buổi tối chưa chắc đã về, cơm tối em đã để ở tủ lạnh, anh nhớ phải ăn.”

Tiêu Trì nhận lấy cái chìa khóa bỏ vào túi quần, cười nói, “Tiểu Nhiên, rốt cục cũng chịu ra ngoài, em cứ đi đi, chơi vui vẻ. Không cần lo lắng cho anh. Vậy nhé! Chào em ~~!

A…. Hôm nay thời tiết thật sự tốt, tâm tình cũng thật thoải mái.

Có điều, ai đó đã quên mất người xưa có một câu nói “vui quá hóa buồn”/

Nghỉ trưa, Tiêu phu nhân chẳng mấy khi bỏ qua bữa trưa của hắn, Tiêu Trì vui vẻ đi quanh cửa hàng.

Tại cửa hàng, một cấp dưới đột nhiên lén lén chạy ra vẻ mặt xum xoe nịnh nọt nói: “Chủ nhiệm Tiêu đi ra ngoài cùng Tiêu phu nhân ăn cơm sao, thật sự là khéo quá, tôi vừa mới thấy Tiêu phu nhân ở gần đây. Bên cạnh còn có cô bé lần trước đến tìm chủ nhiệm. Ai nha, trong nhà chủ nhiệm đúng là có gen đẹp, ai cũng đẹp!”

Tiêu Trì sửng sốt một chút, cô bé bị thần kinh lại ở cùng một chỗ với Tiểu Nhiên? Không khỏi có vài tia nghi ngờ, vì thế không để ý đến mọi người xung quanh mà lâm vào trầm tư.

Cấp dưới thất Tiêu Trì trở nên nghiêm túc, lo lắng mình lỡ lời cái gì, vội vàng chạy mất.

Mặc kệ, nhìn qua một chút xem sao. Nói không chừng Tiểu Nhiên và cô bé bệnh thần kinh kia lại quen biết. Vì thế tiếp tục đi xuống dưới lầu.

Đây! Là! Cái! Dạng! Gì?

Tiêu Trì cảm thấy gần đây mình nhất định đã quên không trang bị cột thu lôi.

Cửa hàng này Tiểu Nhiên từng kể cho mình nhe. Vì thế bi kịch của người nào đó bắt đầu khi ai đó đi vào cửa, trong nháy mắt liền thấy khung cảnh bên trong.

Phu nhân nhà mình mang vẻ mặt thẹn thùng cùng cô bé bệnh thần kinh đùa giỡn. (há há….. bách hợp nhá, bách hợp nhá).

Sấm sét đùng đoàng, Tiêu Trì cảm thấy mình vừa mới bị sét đánh thành một cục than nhẵn nhụi sáng bóng. Bên trong cơ thể còn đang tí tách nhỏ máu…

Vì thế người nào đó đột nhiên phản ứng thông suốt ý tứ của cô bé bệnh thần kinh kia.

Nữ… Tiểu tam!?

Tiêu tiên sinh che mặt, vì cái gì mình một tí phản ứng của đức lang quân đều không có, chẳng lẽ lại vì cảm giác Tiểu Nhiên và cô bé bệnh thần kinh kia thật xứng đôi… Ấy, không….

Vì thế Tiêu Trì mang vẻ mặt âu sầu đi ra ngoài, khẽ va vào một người nam tử đi vào, quyết tâm tìm nhà hàng cơm khác ngon hơn.

Chỉ là Tiêu Trì không để ý, nam tử va vào hắn ban nãy sau khi hắn ra ngoài liền tươi cười lộ ra vẻ mặt gian kế thành công.

“Anh! Anh và ốc sên giống hệt nhau!” Lâm Âm thấy nam tử ngoài cửa liền cao giọng gọi y.

“Anh đã tới rồi còn gì.” Nam tử cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Mắc ói…. Được rồi, đừng có trưng ra cái bản mặt nhu nhược đó.” Lâm Âm không chút nào do dự tỏ vẻ khinh bỉ.

Mục Nhiên ngồi bên cạnh nàng không khỏi hé miệng cười.

Nam tử vẻ mặt đầy hắc tuyến ngồi xuống đối diện, thân thủ rút từ cặp ra hai tập giấy A4 về hiệp nghị.

“Ách, Lâm đại ca, chúng ta có nên cùng A Trì nói qua một chút, như thế này không tốt lắm.” Mục Nhiên nhìn đế tên hiệp nghị, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi.

“Ai nha, Nhiên Nhiên, Tiêu Trì đã có đại ca của mình thu phục, cậu chỉ cần ký tên thôi, được không? Sau đó chuyển người của cậu đến nhà mình, còn anh trai mình sẽ tự động đóng gói chuyển qua nhà cậu.” Lâm Âm trực tiếp đánh gãy lời nói của anh trai sắp xuất ra khỏi miệng, lấy ra một cái bút, đưa qua cho Mục Nhiên.

Mục Nhiên ở trong lòng chợt lo lắng, khóe miệng hơi co, xem như bán chồng sao? Được rồi, tất cả không hề quan trọng. Mọi chuyện đều ổn, đều ổn.

Nhanh nhẹn ký tên, sau đó đưa cho Lâm Nhạc.

Hai người từ từ ăn, anh trở về thu dọn hành lí.” Trên mặt Lâm Nhạc xuất hiện một nụ cười hồ ly. Tiếp nhận hiệp nghị, xách cặp lên, hướng hai người phất tay rời đi.

Trên xe taxi, Lâm Nhạc cười tựa như không lật xem hiệp nghị còn nóng hổi.

Điều thứ nhất: Lâm Âm và Mục Nhiên lưỡng tình tương duyệt, hiện hiệp định này cho biết Mục Nhiên cùng chồng Tiêu Trì tách ra.

Điều thứ hai: Vì bù lại tổn thất cá nhân cho Tiêu tiên sinh, hiện tại quyết định đem anh trai của Lâm Âm là Lâm Nhạc làm vật phẩm bồi thường cấp cho Tiêu Trì tiên sinh.

Điều thứ ba: Bản hiệp nghị không thể sửa đổi, chữ ký của Mục Nhiên có hiệu lực, bác bỏ mọi quyền khiếu nại của Tiêu tiên sinh.

Mà ở điều thứ ba, Lâm Âm còn cố tình đánh thêm ba cái dấu chấm than thật lớn.

Hắc, Tiểu Trì, mau tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ thê tử biến trượng phu đi! Nội tâm Lâm mỗ mừng như điên.

Tiêu Trì đi trên đường về công ty, tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng.

Nhìn trời, bốn mươi lăm độ. Úc…. Rất nắng. Cúi đầu nhu mắt.

Mình gần đây nhất định không có xem hoàng lịch! Nắng thế này ra ngoài lại quên mang kính.

Tiêu tiên sinh oán giận, tiếp tục đi đường.

Ờm!? Tiêu tiên sinh cảm thấy chính mình có chút gì đó không giống như người thường…

Vợ cùng với nữ tiểu tam….

Tiêu Trì rốt cục nhớ ra vấn đề trọng điểm, đang nghĩ tới việc từ khi nào mà Tiểu Nhiên và cô bé thần kinh kia cùng nhau quen biết/

Tất cả đều không quan trọng! Chết tiệt, muốn đập cho ai đó một trận quá!!

Vì thế Tiêu tiên sinh một đường thẳng tắp về đến công ty.

¶, từ trên trời rớt xuống một con ốc biêu vàng.

Khi Tiêu Trì về nhà đã là mười giờ tối.

Gần đây công ty tiếp nhận một hợp đồng làm ăn lớn, đối tác sắp tới sẽ cử quản lý tới đây đàm phán.

Tiêu Trì phụ trách hạng mục này, bị đề cử làm người phụ trách dự án, hắn chịu trách nhiệm cùng đối phương bàn bạc.

Soạn thảo kế hoạch đến tận 9 giờ.

Nghĩ đến đêm nay Mục Nhiên sẽ không về, tiện đường ghé qua siêu thị mua một ít rau xanh, suy nghĩ về việc tăng ca tối hôm nay.

Ách, không đúng!? Mục Nhiên và cô bé bệnh thần kinh…

Tiêu Trì đưa ty nhu nhu mi tâm, đáng lẽ ra người làm trượng phu như mình phải giận tím mặt, sau đó xông lên tát cho cả hai vài cái sau đó lôi thê tử về nhà hảo hảo dạy dỗ hay sao?!?!

Nhưng vì cái gì mình một tí ti phẫn nộ cũng không có?

Hơn nữa lại… không bài xích…?!

Ngửa đầu, vì sao lại không bài xích a!!!!!!! Chẳng lẽ Tiêu Trì 26 năm qua chăm chỉ khắc khổ cống hiến cho tổ quốc biên cương lại giống như que diêm nhỏ không thể đứng thẳng hay sao! Nha, không đúng, mình có thẳng hay không thì có liên quan gì đến việc Tiểu Nhiên quan hệ bên ngoài?

Vì thế Tiêu tiên sinh quyết định không suy nghĩ nữa, tốt hơn hết vẫn là đi làm việc thôi.

[Đồng nghiệp và cấp dưới: Chủ nhiệm, sao ngài có thể ngu ngốc đến mức này?! Trời ơi!]

Đợi cho Tiêu Trì thu thập xong văn kiện, chuẩn bị tắt máy tính, mới thấy điện thoại hiện tin nhắn đến, “A Trì, hôm nay em không về.”

Sớm đã có chuẩn bị, Tiêu Trì gật gật đầu, trả lời lại: “Được.”

Nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 12 giờ đêm.

Tiêu Trì mệt mỏi đi rửa mặt, sau đó trèo lên giường.

Hắn không biết rằng, ở dưới lầu nhà hắn, một vị khách không mời mà đến đã muốn hắn mau mau đi ngủ.

Chúng ta cùng trở lại 2, 3 giờ trước.

“Ách, anh cứ như vậy đến có đột nhiên quá hay không? Tại sao anh cảm thấy kiểu gì cũng bị Tiêu Trì đạp văng ra đường?” Lâm Nhạc thấy vẻ mặt em gái vội vội vã vã thúc giục mình mau mau tiến vào ổ chăn của Tiêu Trì… Được rồi, mặc dù thẳng thắn mà nói y vô cùng mong muốn, nhưng mà ai chẳng có chút ngại ngùng.

“Ai nha, anh lo lắng cái gì? Lâm Nhạc! Anh sẽ không bị đè lại chứ? Tên kia rõ ràng không chán ghét, hơn nữa còn thuộc loại thần kinh đại điều a!” Lâm Âm vẻ mặt khinh thường.

“Anh không có chìa khóa…”

Keng, một tia sáng vụt qua, cái khìa khóa ném xuống trước mặt của Lâm Nhạc hại nước hại dân.

Ực… thanh âm nuốt nước miếng.

Lâm Âm tiếp tục dùng vẻ mặt khinh thường nhìn anh trai của mình ra vẻ bình tĩnh cầm lấy cái chìa khóa, lôi kéo Mục Nhiên lên xe bỏ chạy.

[Lạch cạch], âm thanh mở cửa, Tiêu Trì đã ngủ say, không hay biết gì cả.

Lâm Nhạc lén lút mở cửa, thay dép lê mình mang đến, kéo hành lý bên ngoài vào, thuận tay mang theo túi nguyên liệu nấu ăn.

Nếu muốn bắt được trái tim của người đàn ông, phải nắm được cái dạ dày của người đó. Lâm tổng công đại nhân âm thầm rơi lệ, người ta là công a….

Sau đó người nào đó trong nháy mắt bị cảnh tượng trên thảm của phòng khách làm cho sợ hãi.

Y không phải chưa từng nghe nói về Tiêu Trì….

Chính là…… Chỉ là tắm rửa thôi mà dọc đường đi đã phải cởi quần áo rồi sao? (=)) ổ nhợn)

Vì thế trong lúc Tiêu Trì ngủ say, từ trên trời đã giáng xuống một nàng tiên ốc, bắt đầu dọn dẹp.

Mãi cho đến 3 giờ sáng, Lâm Nhạc mới mệt mỏi cởi áo ngoài nằm lên sô pha mà ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng trong đầu y là: Sô pha của A Trì thật rộng, thật thoải mái, thật thích hợp [khò khò…..].

Tiêu Trì đoán nhà mình gặp trộm.

Quần áo hôm qua thay ra không thấy, mặc dù phát hiện chúng ở thau quần áo bẩn trong nhà tắm.

Còn có, tại sao lại mọc ở đâu ra một khăn mặt, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân là sao?

Ách! Nam nhân mặc tạp dề trong nhà bếp đang làm điểm tâm kia là từ đâu đến?!

Ngay khi Tiêu Trì cầm gậy bóng chày định làm một cú quyết định.

Nam nhân xoay người lại, nâng một đĩa trứng gà, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tiếu ý. Nhìn Tiêu Trì cười nhẹ nhàng, mở miệng nói: “Thân ái, A Trì….”

[Loảng xoảng choang] A –!

Lâm Nhạc ngã xuống sàn bếp, đĩa trứng gà trên tay bay đến một bên, Tiêu Trì há hốc miệng.

“A–! Tiêu Trì, em muốn tìm chết sao?” Lâm Nhạc thấy Tiêu tiên sinh không hề có kinh nghiệm xoa dược cho người khác, đành tự mình lấy thuốc tiêu viêm trực tiếp xoa lên mặt. Mặt của tôi…

“Làm ơn giải thích cho tôi một chút, anh vào đây bằng cách nào, anh là người bán hàng mà?” Tiêu Trì nhìn nam nhân trước mặt có vẻ không hề tức giận.

“A… Tiểu Trì, em còn nhớ rõ anh sao?! Thôi được, còn chuyện này, có lẽ em nên xem qua một chút.” Lâm Nhạc tủm tìm cười lấy bản ‘hiệp nghị đổi chồng’ ra. Đối với việc Tiêu Trì còn nhớ rõ mình quả thật vô cùng vừa lòng.

Tiêu Trì hồ nghi nhận lấy văn kiện, nhìn thấy bốn chữ khủng bố trên bìa mặt lập tức đen mặt.

Lâm Nhạc vẫn tủm tỉm cười, đứa em kiêu ngạo của mình thế mà lại có ý tưởng hết sức thú vị.

“Mấy người làm như vậy là không đúng!!” Tiêu Trì nhìn ba điều khoản mà muốn hộc máu, đem hiệp nghị đập lên mặt Lâm Nhạc đang đầy hắc tuyến.

“Cái loại điều kiện vô lí vớ vẩn như thế này mà muốn tôi tuân thủ à? Không đời nào!”

“Lâm Nhạc, anh mau đi đi, mang theo hành lý của anh đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

“Tôi đây là một công dân gương mẫu Tiểu Bạch dương (que diêm nhỏ) đứng thẳng ngạo nghễ! Không phải cong!”

“Ách! Sao phải!!!”

~!@#$%^&*[]–+%……..~!@#$%!!!!!!!!!

Lâm Nhạc tiếp tục cười, đợi cho Tiêu Trì thoải mái gào rít xong, mới chậm rãi mở miệng nói: “A Trì, không càn khẩn trương, anh biết, tự nhiên lại có một người đẹp trai, hiền lành, từ trên trời giáng xuống một nàng tiên ốc làm chồng của em, nhất thời chắc chắn là vô cùng kích thích. Tình yêu có thể dần dần vun đắp mà. Hơn nữa em không phải nên chịu trách nhiệm với anh sao?”

“Ai muốn cùng anh vun đắp cảm tình………” Tiêu tiên sinh không còn chút sức lực…..

“Ai nha, anh sẽ tôn trọng em, yên tâm…..” Tiêu Trì cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một cái.

“Chúng ta còn có thể tiến thêm một bước trong tình yêu nha Tiểu Trì.” Lâm Nhạc tiếp tục cười tủm tỉm, tay khẽ nâng mặt Tiêu Trì, bỗng y giật mình lao vút ra cửa, lụp cụp tìm chìa khóa chạy đi.

“Này!!” Hành lý của anh …..hắc tuyến rơi đầy mặt Tiêu Trì. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã là 7h35.

Rửa mặt qua loa, sau đó đi làm.

[Trong bếp, trứng ốp la yên lặng khóc trên sàn nhà]

“Chủ nhiệm Tiêu, đây là quản lý tập đoàn Hằng Tiêu cử đến, quản lý Lâm.”

Tiêu Trì nhìn thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của Lâm Nhạc trước mặt, chợt cảm thấy bầu trời u ám đi mấy phần.

Vì thế, lại một lần gặp mặt, trong nháy mắt, Tiêu Trì nhớ đến câu chuyện cổ tích xưa…. Chẳng lẽ, bên cạnh nàng tiên ốc còn có chàng tiên ốc hay sao?

Chính là…. Vì sao lại cảm thấy chàng tiên ốc từ trên trời rơi xuống này chẳng có chút hảo tâm nào.

Bình Luận (0)
Comment