Một tháng sau,
Nghệ sĩ đóng máy, việc quay phim cho
Ngày im lặng cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng, Thịnh Dã không ngờ sau khi
Nghệ sĩ đến Học viện Âm nhạc CTR lấy cảnh thì đoàn làm phim của
Ngày im lặng cũng đến CTR, liên tiếp có vài cảnh quay lớn ở bên này, nhưng cậu với Đàm Trận không có cơ hội gặp nhau.
Hôm nay phải quay hai cảnh vườn trường cuối cùng, hơn 10h sáng, Thịnh Dã ở bên cạnh chờ đợi. Lúc này đang quay một cảnh sát hình sự phụ trách vụ án tìm giáo viên guitar tìm hiểu tình hình.
Lúc Thịnh Dã ngồi chờ, Khang Kỳ cũng ngồi bên cạnh, có chút nhàm chán. Thịnh Dã cúi đầu lẩm bẩm học lời thoại, cô nàng nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay Thịnh Dã ngẩn người, không biết từ lúc nào chiếc nhẫn sao băng kia đã trở lại trên ngón tay Thịnh Dã.
Cô từng hỏi sao Thịnh Dã đeo lại nó, Thịnh Dã xoay nhẫn trên ngón áp út, cười nói: “Cũng không vì sao cả, anh cảm thấy chiếc nhẫn này là bùa hộ mệnh của mình.”
Có lẽ thật đúng là có chút hiệu quả may mắn, Khang Kỳ mê tín nghĩ, ít nhất khoảng thời gian này trạng thái của Thịnh Dã rất tốt. Bình thường cả người Thịnh Dã đều như suy sụp khủng hoảng không có tinh thần, bây giờ thì những thứ đó đều bay sạch, xem kịch bản càng nhập tâm hơn, lúc nói chuyện với cô nàng và Ngô Tĩnh cũng cười nhiều hơn.
Nói thế nào nhỉ? Cảm giác như là… cuối cùng cũng có cảm giác chờ mong trước tương lai, trong đầu cô nàng toát ra hình dung buồn cười này.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng rung điện thoại ong ong, Khang Kỳ hoảng sợ, tiếng rung này lớn quá, cả cái ghế dưới mông cũng bị rung theo.
Thịnh Dã hiển nhiên có chuẩn bị cho cuộc gọi này, cầm điện thoại đứng dậy nói với cô: “Anh đi nhận điện thoại, nếu quay xong thì nhớ gọi cho anh đó!”
Khang Kỳ khó hiểu nháy mắt mấy cái, nhìn bóng lưng Thịnh Dã vừa nói vừa chạy biến, nghĩ thầm… anh định nấu cháo điện thoại đấy à?
Thịnh Dã bước nhanh đến góc cầu thang của tòa nhà, cầu thang ở đây là kiểu ban công, họ ở tầng 7, có thể nhìn được một góc của khuôn viên trường.
Cuộc gọi là của Đàm Trận,
Nghệ sĩ đã đóng máy, vốn dĩ Thịnh Dã còn có chút tiếc nuối không được cùng Đàm Trận quay phim ở CTR, bọn họ đã lâu không cùng nhau quay phim, tuy rằng mỗi người đều có những cảnh khác nhau nhưng cậu rất hoài niệm lúc ở cùng Đàm Trận trên phim trường.
Hôm đó ở biệt thự, Đàm Trận nghe cậu nói thế thì cười: “Bây giờ em có xe bảo mẫu rồi, cũng có trợ lý, không cần cọ xe của anh nữa, cũng không cần anh đến nói chuyện phiếm với em, hoài niệm gì chứ?”
Thịnh Dã không thể tin được Đàm Trận lại nói vậy, buông kịch bản xuống vô cùng nghiêm túc nói: “Nhớ cảm giác lúc quay phim với anh chứ còn sao nữa!”
“À,” Đàm Trận cười đáp một tiếng, nhìn bộ dáng ấm ức của bé con đang đeo kính của mình, “Nhất định phải quay với anh sao? Em còn muốn quay cảnh gì với anh nữa?”
Thịnh Dã nhìn qua nhìn lại Đàm Trận mấy lần, lắc đầu nói: “Anh Đàm Trận, em cảm thấy anh thay đổi rồi.”
“Anh không thay đổi.” Đàm Trận nhíu mày, suy tư một chút rồi nói, “Là tại vì bộ lọc của em bị phá vỡ rồi.”
Thịnh Dã cũng tự hỏi, thật sự là bộ lọc của cậu bị phá vỡ sao?
Đàm Trận bỗng ngồi thẳng dậy từ ghế sa lon, hai tay kéo khuôn mặt cậu đến gần, khàn giọng nói: “Không được phá đâu.”
Một câu “Không được phá đâu” này thật sự là vừa để ý vừa dịu dàng. Thịnh Dã buồn cười, nghĩ thầm ai suốt ngày ở trước mặt cậu nói muốn trở thành một người bình thường, bây giờ cậu coi người này là người bình thường rồi, người này lại mất hứng.
Đàm Trận cũng cười, có chút xấu hổ, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa hai má cậu, buông xuống nhẹ giọng nói: “Anh nói đùa thôi.”
Thịnh Dã rung động không chịu nổi, không chút suy nghĩ tiến lại gần hôn Đàm Trận. Cậu quên mất phải tháo kính ra, gọng kính bất thình lình chắn giữa hai người, Đàm Trận cười “Chậm một chút”, rồi nhanh tay lẹ mắt tháo kính xuống cho cậu, cậu hôn không có quy luật gì hết nhưng Đàm Trận không phản kháng gì cả, nhẫn nại đem tất cả những nụ hôn không có quy luật của cậu biến thành môi lưỡi giao triền thân mật triền miên. Nụ hôn chấm dứt, Thịnh Dã thở hổn hển, quan sát Đàm Trận như nghĩ thế nào cũng không ra: “Anh Đàm Trận, vì sao trên người anh luôn tản ra một loại cảm giác khiến người ta muốn ức hiếp?”
Đàm Trận cúi đầu cười, rất chi là bất đắc dĩ: “Chắc là anh chỉ tản ra cho em thôi.”
Thịnh Dã lại nhớ những vai mà Đàm Trận từng diễn, Bạch Tinh Niên, Bạch Tinh Hằng, Tuyên Vương, Nghiêm Phi, Bộ đội đặc chủng, tay đua… hình như đều là chỉ số nam tính bùng nổ, khiến cho người ta không cách nào xâm phạm.
Nhưng bản thân Đàm Trận… thật sự rất mềm mại. =))))))))))))))
Cậu ngã ngửa về phía sau ghế sô pha, thân thể cứ thế dựa vào vai Đàm Trận, nhìn lên trần nhà nói: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau quay phim nữa không anh?”
Đàm Trận giơ tay đặt lên đầu gối nắm chặt, Thịnh Dã giương mắt, nhìn thấy yết hầu Đàm Trận khi nói chuyện, anh nói “Có.”
Rất chắc chắn.
Sau khi
Nghệ sĩ đóng máy, Đàm Trận nhận được một thông cáo tạp chí muốn đến CTR chụp ngoại cảnh cho tạp chí thời trang, lấy tạo hình trong bộ phim này luôn làm nhiệt độ đầu tiên cho bộ phim, thời gian sắp xếp đúng vào hôm Thịnh Dã quay cảnh cuối cùng tại CTR.
Đã nói hôm nay cậu phải quay phim, đây có tính là mượn chuyện công làm việc tư không chỉ? Thịnh Dã nghĩ.
Điện thoại kết nối, Thịnh Dã dựa vào góc cầu thang hỏi: “Anh Đàm Trận, anh đến chưa?”
“Ừm,” giọng Đàm Trận mang theo ý cười, “Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở Cầm Lâu,” Thịnh Dã duỗi cổ nhìn xuống, “Các anh chụp ảnh ở đâu thế?”
“Cầm Lâu sao? Em đợi chút…”
Thịnh Dã nghe thấy ở đầu dây bên kia Đàm Trận như đang hỏi Cầm Lâu bên cạnh ở hướng nào.
Một lát sau giọng Đàm Trận vang lên: “Chỗ anh là ở dưới Cầm Lâu luôn, em nhìn thấy không để anh đổi hướng.”
Ở ban công bên này không nhìn thấy, Thịnh Dã liền đi lên nửa tầng nữa, đổi sang một hướng khác nhìn xuống. Quả nhiên nhìn thấy xe chụp ảnh dừng bên đường phía dưới, đang có nhân viên công tác khiêng tấm hắt sáng từ trên xe xuống, hôm nay trời có chút âm u.
cậu liếc mắt một cái đã thấy Đàm Trận, anh ngồi trên một cái ghế dài dưới tàng cây bạch quả, mặc một chiếc áo khoác cũ màu xám, hai chân dài hơi nghiêng về phía trước, bên cạnh ghế dài là hộp đàn cello của anh, rất dễ nhìn thấy.
“Em thấy anh rồi!” Thịnh Dã có hơi hưng phấn nói.
“Em đang ở đâu?”
Thịnh Dã thấy Đàm Trận vừa hỏi vừa ngẩng đầu, nhìn lên Cầm Lâu, đúng lúc cậu đang phất tay với Đàm Trận.
Tẩng 7 rưỡi, nhìn từ trên cao xuống vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ biểu cảm của Đàm Trận. anh đang cười.
Bọn họ cứ thế nhìn nhau, dường như cũng chẳng ai để ý, cho dù có người tò mò Đàm Trận đang nhìn cái gì, nhìn theo cũng chỉ thấy bảy tầng rưỡi cao cao, không thấy rõ ai cả.
Cho nên hai người không coi ai ra gì nói chuyện một hồi, Đàm Trận nói: “Không phải em nói em muốn hát ở nhà hát nhưng sợ thành hiện trường tai nạn xe cộ sao, hôm qua anh tìm chuyên gia hỏi giúp em một chút.”
*hiện trường tai nạn xe cộ: ý là lật xe, chỉ những chuyện xấu bị bại lộThịnh Dã được chiều mà lo, đúng là cậu từng nói chuyện này với Đàm Trận, đạo diễn muốn cậu hát thật, nhưng đối với khả năng hát của mình cậu thật sự không có niềm tin gì, huống chi còn phải hát thật trong nhà hát. Thật ra thành hiện trường tai nạn xe cô không phải chuyện đáng sợ nhất, cậu lo lắng mình hát quá tệ, khiến cảm giác tín niệm đều không còn. Vở kịch đó là cao trào cuối cùng của toàn bộ bộ phim, cậu không muốn rơi vào loại chuyện này.
“Chuyên gia nào?”
“Em không cần để ý đâu,” Đàm Trận nói, “Cậu ấy nói với anh một vài… mẹo nhỏ để hát.”
“Gì cơ ạ?”
“Nếu như em không lên được nốt cao thì có thể thử ngồi xổm xuống hoặc khom lưng, còn có lúc hát không nên há miệng quá lớn, sẽ khiến cho cổ họng không mở ra được. Nếu như hát không đủ trường độ thì có thể đặt phát âm ở trên vận mẫu…”
“Hả? Đặt trên vận mẫu là ý gì vậy, anh làm mẫu cho em được không?”
Vấn đề này khiến Đàm Trận câm nín.
Cách xa như vậy Thịnh Dã cũng có thể nhìn thấy biểu tình lúng túng khó xử của Đàm Trận, dù sao thì Đàm Trận hát đúng là không dễ nghe, có lẽ còn không bằng cả lúc anh kéo cello.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu chỉ thích nghe Đàm Trận hát thôi.
Ngồi trên ghế dài, Đàm Trận nghiêng người, tránh những nhân viên chụp ảnh bên cạnh, hạ giọng nói với điện thoại, “Anh hát thành cái dạng gì em còn không biết sao?”
Thịnh Dã nghẹn cười: “Em biết chứ, anh hát thiên hạ đệ nhất… dễ thương!” Cậu thích xem Đàm Trận hát, hát không hay mà thẹn thùng xin lỗi, dáng vẻ cao lớn anh tuấn ấy của anh, đáng yêu không ai địch nổi luôn!
Đàm ảnh đế ngồi nghiêng trên ghế dài ngây ngẩn cả người.
“Không có việc gì đâu” Thịnh Dã nhìn thấy hết bộ dáng quẫn bách của Đàm Trận, “Anh Đàm Trận, anh chỉ cần làm mẫu sương sương để em biết đại khái là được rồi!”
Đàm Trận cúi đầu hạ giọng: “Em đừng làm khó anh trai mình như thế nữa được không?”
Được rồi, Thịnh Dã đầu hàng, cười nghĩ, quả nhiên anh bày dáng vẻ anh trai ra là em chẳng còn cách nào khác mà.
Nhân viên chụp ảnh đi sang chỗ Đàm Trận, Thịnh Dã còn nhìn thấy trước cả anh, nói: “Các anh sắp phải chụp ảnh rồi, anh cứ bận trước đi ha.”
Đàm Trận ngẩng đầu nhìn cậu, cười “Ừ” một tiếng: “Lát nữa gặp.”
Thật ra chẳng cần lát nữa, Thịnh Dã cất điện thoại vào trong túi, vẫn nhìn xuống dưới như cũ. Khang Kỳ chưa gọi cậu trở về nên cậu vẫn ở đây thêm một lát nữa. Hình như cậu còn chưa xem qua Đàm Trận lúc đang làm việc, dù đã xem qua vô số ảnh tạp chí của Đàm Trận nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh khi chụp ảnh.
Bối cảnh chụp là ở ngay dưới hai tàng cây bạch quả, tuy rằng lá cây đều đã rụng hết nhưng hai hàng cây này vẫn rất có khí thế, cũng đầy ý vị.
Nhiếp ảnh gia thật sự biết chọn, cây bạch quả và Đàm Trận rất xứng đôi, vừa cao lớn vừa đẹp đẽ lại tao nhã vô cùng.
Cậu nhìn Đàm Trận đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu lên tấm hắt sáng khiến anh như đứng trong tiết trời mùa đông ấm áp, nhiếp ảnh gia đổi góc chụp, Đàm Trận cũng theo đó mà thay đổi tư thế, xung quanh đó có một vòng sinh viên vây xem. Lúc chụp ảnh, Đàm Trận thành thạo chuyên nghiệp, khác hẳn với một Đàm Trận không biết hát đến thẹn thùng kia.
Đàm Trận đứng giữa làm một động tác hai tay nhấc khăn quàng cổ lên, ngẩng đầu nhìn lên Cầm Lâu, Thịnh Dã nhìn thấy ánh sáng lấp lánh phát ra từ giữa ngón tay anh.
Có một loại hạnh phúc viên mãn khi họ nhìn nhau.
Như thể họ chưa từng chia tay.
Nhưng lần này sẽ khác.
Lần này, họ sẽ không bao giờ tháo chiếc nhẫn kia ra nữa.
Hết chương 98.