Ngày 9 tháng 2, sắp đến Tết,
Ngày im lặng cũng đóng máy. Thịnh Dã về đến nhà, thấy trên đường phố đã giăng đèn kết hoa, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đồ tết. Nhà cậu tương đối đơn giản, sau khi cha cậu qua đời, mỗi năm đến tết chỉ có hai người là cậu và mẹ. Nhưng năm nay có phần đặc biệt hơn, đêm giao thừa cùng một ngày với ngày Valentine, trên đường phố ngoại trừ đồ sắm sửa cho năm mới thì còn có những cừa hàng hoa. Không chỉ đoàn tụ bên gia đình còn có cả với người yêu.
Đối với người trẻ tuổi mà nói, có lẽ lễ hội thứ hai còn đáng mong chờ hơn một chút, nhưng hình như cậu và Đàm Trận đều vô duyên với ngày lễ này. Trước kia vào ngày lễ tình nhân, nếu không phải Đàm Trận có hoạt động thì chính là cậu có thông cáo, vất vả lắm năm nay hai người mới cùng được nghỉ, thì lại đúng đêm giao thừa.
Đàm Trận gọi điện thoại đến, hỏi cậu ngày 13 có thời gian không, Thịnh Dã hỏi Khang Kỳ, cô nàng nhanh nhẹn lật xem lịch trình trên điện thoại: “Chiều ngày 13 anh phải lên phòng livestream của chị Triệu Ngọc, sau đó thì được nghỉ!”
Thịnh Dã nhớ lại, cậu có một đại ngôn mặt nạ, cần phải lên livestream bán hàng vào đêm trước ngày Valentine. Nhưng chỉ cần lên sóng nửa tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian chuẩn bị trước sau cũng chưa đên một tiếng, Đàm Trận liền nói: “Vậy em livestream xong thì về Phú Sơn đi, anh dẫn em đến gặp một người bạn, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thịnh Dã vô cùng bất ngờ, lập tức đã nghĩ đến: “Chị Hạ Thiến đúng không ạ?”
Đàm Trận cười: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
4 rưỡi chiều ngày 13, Thịnh Dã kết thúc livestream, lúc về cậu tự gọi taxi nhưng lại bị tắc đường. Có lẽ để về kịp đêm giao thừa nên lưu lượng xe rất lớn, xe bị kẹt trên cầu không nhúc nhích được, giống như mọi người đều tan ca sớm, vội vã về nhà.
Thịnh Dã nhìn ra cửa sổ xe, nhìn ngọn núi mơ hồ phương xa, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, đó cũng là nơi cậu vội vã trở về tuy rằng cách rất xa.
Trên cầu bị tắc như vậy, mắt thấy đã sắp 6h, Thịnh Dã đành phải gửi tin nhắn wechat cho Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, anh và chị Hạ Thiến hẹn ở đâu thế? Để em tự mình qua đó luôn, đường tắc quá, sợ đến được sơn trang Phú Sơn thì trời đã tối mất.”
Đàm Trận gửi cho cậu một địa chỉ, là tòa nhà Central Park.
Sau đó anh gửi một tin nhắn thoại khác: “Khi nào đến thì gọi cho anh, nếu anh chưa ra kịp thì em cứ tìm một chỗ nào để nghỉ, đợi anh ra.”
Thịnh Dã dán điện thoại vào tai, “Ừm” vừa nghe anh nói chuyện vừa gật đầu, cậu cũng lười hỏi tại sao, dứt khoát đáp: “Được, anh nói cái gì thì là cái đó!”
Vài giây sau, trên màn hình nhảy ra một meme “Đàm Trận sợ hãi vỗ cơ ngực Rambo của tôi, bị tôi dọa chấn kinh rồi”.
*cơ ngực Rambo: nói chung là cơ ngực nảy nở của mấy người đi tập gym íThịnh Dã nhìn chằm chằm cái vỗ này, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Không lâu sau Đàm Trận gửi đến một tin nhắn, dở khóc dở cười, cực kỳ bất đắc dĩ: “Em gửi gì thế?”
Thịnh Dã thử ấn hai cái vào avatar Đàm Trận, nhảy ra dòng “Bạn vỗ vỗ Đàm Trận”.
Cậu lắc đầu, gõ bàn phím: “Anh Đàm Trận, anh gửi cái gì khác đi, quá nhàm chán!”
[Đàm Trận]: “Anh không thú vị như vậy đó. Em không thích sao?”
Thịnh Dã vừa gõ bàn phím vừa cười: “Thích thích, em chỉ thích dáng vẻ đẹp trai lại nhàm chán của anh thôi!”
Một lát sau, Đàm Trận lại trả lời: “Sao lại là cơ ngực Rambo, chẳng lẽ là thiếu cái gì viết cái đó à?”
Oa, cuối cùng thì, Thịnh Dã tròn mắt nghĩ thầm, anh ấy cũng học được cách phản kích mình rồi!
Tiếp theo lại là một tin của Đàm Trận
[Đàm Trận]: “Đổi thành đầu đi.”
[Đàm Trận]: “Muốn sờ đầu cơ.”
Thịnh Dã nhìn chằm chằm chữ này, trong lòng ngứa ngáy, nếu như meme sờ sờ này có thể làm riêng cho một người nào đó thì tốt rồi, mọi người vỗ cậu cũng chỉ có thể vỗ được cơ ngực của cậu, chỉ có Đàm Trận mới có thể vỗ đầu cậu.
Nên cậu thay đổi “ngực” thành “đầu”.
Chỉ vì muốn để cho Đàm Trận sờ sờ.
***
Lúc đến tòa Central Park đã gần 7h, Thịnh Dã lo mình đến trễ, vừa xuống xe vừa chạy gọi điện cho Đàm Trận: “Alo, anh Đàm Trận anh đến chưa, em đến nơi rồi!”
“Anh vừa đến, để anh gửi số phòng cho em, em lên thẳng đó luôn.”
Chung cư Central Park là một khu chung cư cao cấp, giống như khu Lãng Tinh, Thịnh Dã cho là Đàm Trận với Hạ Thiến hẹn nhau ở một nhà hàng nào đó ở tầng dưới tòa nhà này, còn cảm thấy hơi là lạ sao lại hẹn ăn cơm ở đây. Nhà hàng mở cửa dưới này, càng gần ngày lễ thì càng đông người, Đàm Trận không thể nào ăn cơm ở chỗ này được, nhưng không ngờ là địa điểm Đàm Trận gửi cho cậu lại ở tầng cao nhất.
Sảnh lớn tầng 1 có 4 thang máy, Thịnh Dã chờ một bên, chờ mọi người đã lên tầm tầm rồi mới một mình đi vào bên trong, vừa định đóng cửa thang máy thì thấy một cô giá ôm hoa trong ngực chạy đến.
Cậu chần chờ vài giây, vẫn đưa tay ấn nút giữ cửa.
Cô gái nói một câu cảm ơn, liếc mắt nhìn cậu, có hơi sửng sốt một chút. Trực giác Thịnh Dã nghĩ chỉ sợ đối phương nhận ra cậu rồi, thôi quên đi, cậu cười khổ, cứ giả ngu vậy.
Thang máy đi lên, hai người đều không nói gì, đều lễ phép giả ngu giả ngơ. Thịnh Dã nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của cô nàng tràn ngập sự tò mò bị đè nén, thang máy càng lúc càng im lặng đến xấu hổ, cô gái cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh là Thịnh Dã ạ?”
Cô hỏi rất cẩn thận, giống như trong thang máy này còn có người vô hình nào nữa, Thịnh Dã dưới khẩu trang không nhịn được cười gật đầu, trong lòng tự nhủ cô không cần phải cẩn thận như vậy.
Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên: “Em xem phim của anh rồi đó ạ, xem cả show giải trí nữa, em thích anh lắm luôn!”
Thịnh Dã cười nói một câu “Cảm ơn”, mỗi lần nghe người ta nói “Tôi thích cậu vô cùng” cậu đều cảm thấy thẹn thùng, cậu có tài đức gì có thể xứng với sự yêu thích nồng nhiệt của người ta chứ? Cậu chỉ là một diễn viên rất bình thường, còn từng vì đi đường tắt nên mới nhận show giải trí vốn dĩ cậu không nên nhận, khiến cho rất nhiều chuyện rối tung lên, cũng từng vì rơi vào vùng trũng mà quên đi sơ tâm của mình. Cậu rời xa Đàm Trận thản nhiên tiếp nhận câu “Vô cùng thích bạn”, vẫn còn có con đường dài phải đi.
Nghĩ lại, cậu cúi đầu nhìn những bông hoa trong lòng cô gái, bó hoa không lớn, nhưng rất đắt tiền, bởi vì đó là một bó hồng màu tím: “Bạn trai tặng sao?”
Cô gái cười: “Không, em tự tặng cho mình.” Nói rồi lấy một đóa hoa từ trong bó ra, đưa cho Thịnh Dã, “Tặng anh, chúc anh Lễ tình nhân vui vẻ!”
Thịnh Dã được quan tâm mà ngại ngùng, hai tay nhận lấy cành hồng kia, một lúc lâu sau chân thành nói “Cảm ơn”.
“Cái này là Louis XIV.” Cô gái nói.
Thịnh Dã cúi đầu nhìn bông hoa trong tay, như đang cầm một ngôi sao cậu đã từng mất đi.
“Tôi biết.” cậu nói.
***
Lúc ấn chuông cửa, cành Louis XIV trong tay cậu tản ra hương thơm quen thuộc, Thịnh Dã bỗng nhiên nghĩ, đóa hoa hồng này thật sự đúng lúc. Đàm Trận tặng cậu nhiều hoa như vậy, nhưng cậu chưa từng tặng lại anh bó hoa nào.
Cửa mở ra, Thịnh Dã ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Trận mặc một chiếc áo len cao cổ màu đỏ, Đàm Trận thấy hoa hồng trong tay cậu cũng sửng sốt, anh bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng, Thịnh Dã nhìn ra được, không khỏi ảo não sao mình không tặng hoa hồng cho anh sớm hơn.
“Tặng anh này,” cậu nâng đóa hồng trong tay, tặng cho người yêu đẹp trai nhất vu trụ của mình, “Chúc mừng ngày Valentine.”
Đàm Trận nhận lấy đóa hồng, cúi đầu ngửi, cười hỏi: “Em lấy đâu ra vậy?”
Thịnh Dã nhớ lại quyết định giữ cửa thang máy vài phút trước, cảm thấy may mắn đến nhường nào, cười cong cong mắt, nói: “Thần Cupid tặng.”
Trong phòng truyền ra giọng của Hạ Thiến: “Hai người còn muốn đứng ở cửa bao lâu nữa thế? Giúp một tay với đi.”
Thịnh Dã và Đàm Trận không hẹn mà cùng nở nụ cười, đồng thời trả lời: “Tới đây.”
Thịnh Dã đi theo Đàm Trận vào huyền quan, căn hộ cao tầng này hẳn là nhà của Hạ Thiến, cậu đoán không sai, bạn bè muốn gặp nhau quả nhiên chỉ có chị Hạ Thiến.
Cũng chỉ có chị Hạ Thiến…
Nhưng mà đến khi vào phòng khách, cậu lại ngây ngẩn cả người.
Hạ Thiến không ở phòng khách, bên cạnh sô pha có một bà lão xa lạ, ngồi trên xe lăn, mái tóc bạc trắng. Thịnh Dã không nghĩ đến nơi này còn có người khác, nhất thời có chút căng thẳng.
Đàm Trận đứng bên cạnh cậu, không một tiếng động nắm lấy tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay mình: “Đây là bà ngoại Hạ Thiến.”
Thịnh Dã vội vàng chào hỏi: “Cháu chào bà ạ, cháu là…”
“Thịnh Dã,” Đàm Trận giới thiệu, “Bạn trai cháu.”
Thịnh Dã mở to mắt nhìn Đàm Trận.
Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn họ: “Ta biết, vừa rồi còn đang nói đến cháu đấy, đến đây, tiểu Dã, qua đây ngồi đi.”
Thịnh Dã nhìn bà cụ vỗ vỗ sô pha bảo cậu qua đó ngồi, hốc mắt thoáng cái đã nóng lên.
Ngày Valentine còn chưa đến, nhưng cậu đã nhận được món quà tốt nhất trên đời.
Đàm Trận nhìn cậu, nhéo nhéo tay, Thịnh Dã quay đầu thấy Đàm Trận thong dong mỉm cười, bỗng nhớ đến cái gì, lại có chút khó xử nói: “Cháu xin lỗi bà, cháu đến gấp quá không mang theo cái gì…”
“Được rồi,” Hạ Thiến đi từ phòng bếp ra, “Hai người sao ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau vậy.” Trong tay cô cầm một cái muôi lớn, còn đang nhỏ dầu xuống, cô ấy không cả mặc tạp dề, một thân áo len màu nâu cùng quần ống rộng, tay áo cũng dính dầu, vừa nhìn là biết không hay xuống bếp.
Bà ngoại nhìn không nổi, ghét bỏ nói: “Dầu cũng nhỏ xuống đất rồi, con mặc tạp dề vào đi được không?”
Hạ Thiến không hề bị lay động, bộ dáng cho dù xuống bếp cũng phải đẹp, cầm cái muôi to bằng thép không gỉ đi đến, nói với Thịnh Dã: “Không cần gọi bà đâu, gọi Lily là được rồi.”
Thịnh Dã cũng không biết đây có phải là vì dỗi bà nên mới nói thế không.
Ngược lại bà ngoại hào phóng nói: “Không sai, Lily là tên tiếng Anh của ta.”
Bà nói “Tên tiếng Anh của ta”, vẻ mặt kiêu ngạo như vậy, đáng yêu như vậy, Thịnh Dã lập tức nói: “Chị Lily, Lễ tình nhân vui vẻ ạ!”
Câu “Chị Lily” này khiến cả Lily và Hạ Thiến đều cười.
Cậu tiến lên cúi người ôm Lily, trong lòng chỉ còn lại một câu, cảm ơn người Lily!
Đàm Trận nhìn một cảnh này, vừa buồn cười lại cảm thán, không nghĩ đến nhanh như vậy Thịnh Dã đã nhập gia tùy tục, còn phát huy thêm nữa. Giống như một chú cún thẹn thùng, nhưng chỉ cần bạn cho nó tình yêu, nó sẽ nhiệt tình chạy đến phía bạn.
Lily cười ôm Thịnh Dã, giống như ôm cháu ngoại của chính mình, biết cậu ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu ấm ức, cần một cái ôm an ủi.
Hạ Thiến nói không mang theo quà đến thì cống hiến một món ăn đi, cô sắp chết rồi. Thịnh Dã đành phải kiên trì đi vào phòng bếp, Đàm Trận cũng bào. Hạ Thiến ngăn anh ở ngoài, nói không phải cậu mang quà đến rồi ạ, cậu không cần gây rối nữa. Thịnh Dã còn nói giúp Đàm Trận, khuyên Hạ Thiến: “Chị, anh ấy vào đây không phải là gây rối đâu!”
Tự nhủ, hai chúng ta ở đây mới là loạn càng thêm loạn.
Hạ Thiến nhíu mày với Đàm Trận: “Cậu biết nấu sao?”
Đàm Trận nhìn lướt qua bàn bếp lộn xộn, lễ độ nói: “Không cần giúp đỡ thì thôi.”
Hạ Thiến quay đầu lại nhíu mày với Thịnh Dã: “Cho vào đi!”
Thịnh Dã vội kéo Đàm Trận đang làm bộ muốn đi vào, anh cười mặc cho cậu kéo mình lúc thì đến chỗ này lúc thì qua chỗ nọ: “Rốt cuộc em muốn anh làm gì thế?”
Hai người bận rộn trong phòng bếp, Đàm Trận quay đầu nhìn Thịnh Dã đang đặt chảo lên bếp, đến bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi: “Em vừa gọi bà là Lily thế có phải có chút không thích hợp không?”
Thịnh Dã đầu cũng không ngẩng đổ dầu vào trong chảo, cậu cũng khá quen thuộc với bước này, nói: “Không có gì đâu anh, ở nước ngoài người trẻ tuổi đều trực tiếp gọi tên người lớn, thể hiện sự thân thiết. Anh quá khách sáo đó, anh Đàm Trận, anh cần buông lỏng một chút!”
Đàm Trận không nói gì nữa, Thịnh Dã quay đầu lại ngắm anh, thấy Đàm Trận quay lưng về phía cậu đứng rửa cà chua, cúi đầu như đang nghĩ gì đó, cũng như là nghĩ lại lời nói của mình. Anh chàng đẹp trai như thế, bàn tay rộng lớn bao lấy trái cà chua, động tác lại nhẹ nhàng như đang tắm cho bé chuột nhỏ.
Cậu không khỏi cảm thán trong lòng “Ôi đáng yêu chết mất” vẫn chưa thỏa mãn thu hồi tầm mắt.
Bốn người tổng cộng làm 5 món ăn, Lily nhận hai món, một món canh củ sen sườn, một món cá nướng nghe nói là công thức bí mật, tất nhiên trên thực tế đều do Hạ Thiến làm, Lily ở ngoài phòng bếp phụ trách chỉ đạo, Hạ Thiến ở bên trong thêm cái này bớt cái nọ, cô chẳng có kiên nhẫn gì, nhất là lúc ướp cá còn thường xuyên sai Đàm Trận hỗ trợ.
Lily không nhìn nổi, nói: “Tiểu Đàm, con không thể dễ dàng bị bắt nạt thế được!”
Đàm Trận tỏ vẻ không có gì, ngón tay dính đầy bột, ngẩng đầu cười: “Nể mặt ngài nên cháu mới giúp cậu ấy!”
Lúc nấu ăn, Hạ Thiến và Lily sắp cãi nhau đến nơi. Lily chê Hạ Thiến không làm cẩn thận gì cả, Hạ Thiến không kiên nhẫn nói: “Ai nha bà nói nữa là con không làm đâu!”
Lily dỗi, không nói chuyện nữa, như một đứa trẻ.
Tính tình của Lily thực sự giống một đứa trẻ, Thịnh Dã nghĩ, người già đơn thuần lại đáng yêu như vậy, có lẽ đây chính là cái mọi người nói càng già lại càng trẻ con.
Đàm Trận nấu một cà chua hấp nạm bò, Thịnh Dã làm món thịt om cá hương. Năm món ăn vừa bưng lên bàn, món ngon nhất là món cà chua hấp nạm bò của Đàm Trận, Lily cầm đũa lần lượt nếm thử, cho món của Hạ Thiến điểm thấp nhất, cũng không nói gì, ăn xong thì chỉ cau miệng cau mày, ý gia đây mất hứng.
Thịt om cá hương Thịnh Dã chỉ nhìn mẹ mình làm, không nghĩ đến lần đầu cậu từ mình làm, hương vị cũng không tệ lắm, được Lily khen ngợi cậu liền cười, Hạ Thiến ngồi bên cạnh cậu cũng không vạch trần cậu được tiện nghi còn khoe mẽ, chỉ buồn bực nói: “Chị đây ăn thức ăn cho chó này cũng no rồi!”
Đàm Trận cúi đầu ăn thức ăn, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, không nói gì, công lao này không cần nhắc đến.
Lily trừng mắt nhìn Hạ Thiến: “Đừng nói tục nói tĩu.”
“Chị đây thì tính là lời tục tĩu gì chứ bà,” Hạ Thiến vung mái tóc dài, uống hớp canh nói, “Không phải trước kia người cũng nói đó sao.”
Thịnh Dã buồn cười lén nhìn Lily, thấy mặt bà nghẹn đến đỏ bừng.
Hôm đó họ nói chuyện phiếm, xem TV với Lily mãi đến tối muộn 10 rưỡi, Lily đã khá mệt mỏi, ngủ gật trên xe lăn, hai người mới rời khỏi.
Trước khi đi, Đàm Trận cúi người trước xe lăn Lily, vỗ nhẹ tay bà, Lily buồn ngủ mở mắt ra, Đàm Trận nhẹ nhàng nói nhỏ với bà: “Chúng cháu đi đây, Lily, lần sau lại đến gặp bà.”
Đàm Trận nhìn Lily biểu cảm ôn nhu như vậy, giống như đang nhìn bà ngoại mình. Thịnh Dã nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh, trong lòng như chảy dòng nước ấm.
Lily nhìn Đàm Trận, lại ngẩng đầu nhìn cậu, vẽ ra nụ cười như được mặt trời sưởi ấm thoải mái: “Được, ngày Lễ tình nhân vui vẻ nha.”
Thịnh Dã cười, người bà phong cách phương Tây, cái gì bà cũng hiểu, cái gì bà cũng biết, bà quá đáng yêu.
Khi họ rời đi, họ để lại bông Louis XIV cho Lily, bỏi vì họ đã nhận được một món quà quý giá hơn nhiều.
Hết chương 99.